Hầm rượu với ánh đèn neon nhấp nháy liên tục đến hoa mắt, cơ thể Thiên Bảo ngày càng lạnh dần, anh biết rõ ràng thứ gì đang chiếm lấy mình, xúc giác nói cho anh biết rằng trên từng tất da thịt nâu đồng của mình đang có một thứ vô hình chui vào, nó nhớt nháp như keo dính. Lớp da từ từ sần sùi lại, teo lại nhăn nhún tựa như người vừa ngâm trong hồ nước khá lâu, bề mặt da nổi lên các mảng tím xanh kèm theo bọng nước lan rộng, bên trong các bọng nước li ti ẩn hiện một đóm màu đỏ nhỏ nhìn như máu mà không phải là máu, nếu quan sát kĩ qua lớp kính hiển vi sẽ thấy sau lớp da bong lên ấy có một sinh vật vi sinh có hình thù khối cầu xung quanh bao bọc với hàng nghìn gai nhọn màu đỏ, nó nhút nhít, xoay tròn không ngừng đào bới lớp mô mỡ đi vào tầng thịt bên trong.
Cơ thể đột ngột giảm nhiệt nhanh chóng, Thiên Bảo chịu không nổi run lên nhè nhẹ. Sắc mặt anh đã tím tái vì lạnh, đôi môi chuyển xanh mấp máy như muốn nói gì. Anh muốn nói như cơ thể hoàn toàn không chịu sự chi phối của mình, dù ý thức rõ ràng như bất lực, miệng khép kín không hề mở.
Nó xâm lấn từ phần thân dưới, các vi sinh ấy tập hợp dưới chân anh, khối cầu siêu vi ấy hợp thành một khối lớn bằng nắm tay rồi từ trong nó mộc ra các sợi dây và không ngừng lớn lên, dài thêm. Bắt đầu từ hai chân rồi dần dần đi lên phía trên, Thiên Bảo cảm nhận rõ trong người hình thành một rừng dây leo chằn chịt, trăm sợi tua cử động luồng lách vào trong mạch máu, theo con đường đấy một mạch tấn công phá vỡ thành mạch. Các cơ trên cơ thể giật bằn bặt, sau vài phút đồng hồ, lớp da phủ ngoài lại trong suốt trở lại làm nổi bật lên các đường vân xanh xám khắp người.
Trên ngực anh ngay bên trái nơi quả tim sinh tử treo lơ lửng đang đập “thình thịch, thình thịch…” xuất hiện một con rắn nhỏ màu đỏ, con rắn dài một gang tay nếu nó không cuộn lại thì vào tầm đấy. Nó ngốc cái đầu màu đỏ chao đảo qua lại như đang xem xét con đường vào, khoang ngực động đậy khi nhô lên khi thụp xuống, hết căng phòng rồi lại phẳng lì. Thiên Bảo mắt nhìn thấy ngực mình thay đổi hình dạng, trong nháy mắt cơn đau từ tim truyền thẳng lên não bộ. Con rắn man rợ chui vào quả tim trông như đám tinh trùng khoét lỗ chui vào trứng.
Bên tai anh nghe thấy tiếng cười nắc nẻ, Dạ Dược thành công công chiếm trái tim, nói:
– Ta cứ tưởng một người vô tình lãnh huyết như ngươi phải có trái tim màu đen chứ, hoá ra cũng đỏ tươi như thế này sao? Làm ta kinh ngạc không thôi. Ngươi nghĩ thử xem, nếu ta cho nổ quả tim này thì ngươi còn sống hay chết?
Vì sao trong cơ thể của người bị u linh chiếm lại rỗng tuếch? Câu hỏi đã được giải, khi Dạ Dược xâm chiếm cơ thể của một ai đó, cô ta sẽ phá tất cả ngũ tạng của họ, con rắn màu đỏ là nguyên hình ở dạng thực thể của Dạ Dược, nó có thể biến mất, xuất hiện. Nhiệm vụ của thực thể này là ăn cơ quan nội tạng.
Như được cho phép cổ họng của Thiên Bảo cử động lại được, anh nuốt nước bọt, cười nhạt.
– Tất nhiên tôi sẽ chết, đến lúc đó sẽ không ai giúp cô thoát ra khỏi khế ước máu.
– Ngươi… Tại sao ngươi lại biết được, không lẽ… Ngươi chính là con cháu của người phụ nữ đó?
Thiên Bảo nhếch mép: – Cô không cần quan tâm tại sao tôi biết được, tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng, nếu cô giết tôi thì cô mãi mãi cũng chỉ có thể tồn tại trên thế giới này như một ký sinh, không có thân xác của người khác cô cũng không tồn tại được. Tôi biết rất rõ, một cơ thể bị chiếm cũng có thời hạn sử dụng, không nhằm thì chắc là 2 tháng cô phải thay đổi một lần.
– Ngươi…
– Đừng vội ngắt lời tôi! Giả dụ, một ngày nào đó người trên thế giới này đều bị cô giết chết, đến một lúc nào đó theo tốc độ 2 tháng một người thì rất nhanh chẳng còn ai cho cô ký sinh. Nên biết rằng u linh là một thứ ác không uống được máu người, không nghe được những âm thanh than khóc, không nhìn thấy đau thương thì nó cũng tan biến. Cô sẽ hồn lạc phách tán.
Dạ Dược cười trừ, nói:
– Vậy ngươi muốn gì…
Thiên Bảo không nhanh không lẹ bình tĩnh trả lời:
– Thế nên khát vọng lớn nhất của cô là lập khế ước máu một lần nữa để thoát khỏi khế ước máu mang lời quyền năm xưa. Nếu tôi chết đi thì ai sẽ giúp cô?
Năm đó, khi u linh được hình thành nó rất yếu ớt không hề có tính công kích đến mạng người. Nó cần một cơ thể thuần âm tự nguyện dâng hiến đau khổ, máu thịt và cơ thể. Và lúc bấy giờ xuất hiện một người phụ nữ, cô ta có chồng vừa bị tử trận trên chiến trường, đứa con trong bụng được 4 tháng tuổi bị quân giặc cưỡng bức mà sinh non. Mạng sống chỉ còn yếu ớt, cô vẫn muốn sống sót nhưng lòng người thờ ơ, vô tâm. Người đàn bà ấy rất tin tưởng trong hoàn cảnh chiến tranh loạn lạc, người sẽ đùm bọc người. Nhưng không! Họ xô đuổi, hắt hủi, bỏ mặc một con người vừa mất đứa con, không một miếng cơm, không một giọt nước. Sự chết dần chết mòn tìm đến. Cô đau đớn vì sự mất mát của mình. Cô hận những người vô tâm xung quanh và rất rất phẩn nộ với chiến tranh, căm thù bọn giặc cướp nước.
Lúc ấy u linh hiện ra nó đưa tới điều kiện, nếu cô tự nguyện hiến thân xác và linh hồn, nó sẽ giúp cô giết chết những người đã làm cô đau khổ. Người đàn bà ấy đã đồng ý và lập ra khế ước máu với lời quyền: Khế ước hình thành muôn đời không đổi, u linh mãi mãi là u linh. Nếu phản bội lời quyền hồn phi phách tán.