Âm thanh xương cốt vụn nát trên tay. Mùi máu tươi tanh nồng quanh quẩn bên chóp mũi. Xúc cảm ẩm ướt nóng hổi liên tục phun lên da thịt. Tất cả những điều đó khiến Kamui hưng phấn đến phát điên. Cậu đứng yên trên đỉnh xác chết chồng chất, hít sâu nhằm ổn định trái tim đang đập cuồng dã của bản thân, quay đầu lại.
Có lẽ là bởi trận chiến đã kết thúc, Agami hơi ngẩn người, đưa mắt xa xăm nhìn cảnh tượng sau cuộc hỗn chiến. Hai cánh tay gầy gò hữu lực nhẹ nhàng giữ chặt chiếc ô màu lam đặc chế dành cho gia tộc Yato trước ngực. Làn da trắng bóc lộ ra vệt ửng hồng rõ rệt trên gò má. Kamui chợt nhận ra, phần lớn thời gian cậu quan sát thấy cô có vẻ đều đang ôm vật gì đó trong lòng.
Khuyên bạc trên tai cô phản xạ sáng chói mắt. Bím tóc dài thả đu đưa thỉnh thoảng lại khiến Kamui nhớ về bóng dáng quen thuộc. Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ nhầm lẫn hai người họ cả. Mái tóc đen tuyền luôn nổi bật dưới nắng chứ không nhòa lẫn vào tia sáng như những sợi tóc màu đỏ son của mẹ
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, Agami rời mắt khỏi khung cảnh heo hút, nhìn cậu điềm tĩnh cất giọng:
“Mặt ngài bị thương tệ quá Đội Trưởng.”
Môi cậu thói quen nở một nụ cười:
“Trúng chút đạn pháo. Không có tính khiêu chiến mấy.”
Cô vô ngôn lắc đầu, lật túi ba lô sau lưng lục lọi rồi lôi ra khăn mềm, lọ thuốc và băng vải, cực kì tự nhiên tiến sát nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch gương mặt cậu. Đôi mắt cô gần quá. Cậu có thể thấy rõ từng sợi mi ngắn cong cong khi mắt cô khẽ chớp. Tuy vài năm đã trôi qua, giờ cậu có thể cúi xuống nhìn cô thế này, nhưng chiều cao của cậu vẫn không chênh lệch thân người kia là mấy. Kamui bực bội.
“Có Agami ở bên quả nhiên siêu tiện lợi.”
Agami hồi tưởng một lượt những điều Rin từng dạy cô về băng bó, cẩn thận trát thuốc quanh miệng vết thương, xiết chặt từng vòng băng trắng quấn từ trán xuống quá cằm cậu:
“Đôi lúc tôi cũng tự hỏi nếu thiếu tôi ngài sống kiểu gì….”
“Không cho phép rời đi.”
Nghe cậu thì thầm, Agami chợt thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngơ ngác chớp mắt:
“Hửm? Ngài vừa nói gì cơ?”
Kamui nheo mắt lại:
“Không có gì.”
Ngón tay cô miết theo nếp vải, phủ thêm lớp băng lẫn trên tóc cậu và nhanh chóng thắt nút cố định sau vành tai “người bệnh”. Hơi thở ấm áp của cậu phả lên tóc cô. Hai tròng mắt lam vô cùng chăm chú nhìn thẳng. Người cậu phả ra mùi hương độc hữu. Tay cô run lên một chút. Nhưng Agami rất nhanh lấy lại tinh thần hồi đáp, đồng thời lùi xa khỏi người đối diện một khoảng cách:
“Ổn rồi. Vết thương sẽ tự lành sớm thôi.”
Kamui gật gù:
“Đột nhiên cảm thấy bị thương cũng rất có thú.”
“À, có chuyện này…”
“Khụ. Đội Trưởng. Về thôi.”
Người không biết từ lúc nào đã đứng ở ngay bên cạnh cuối cùng cũng ho khan một tiếng, đánh gãy cuộc trò chuyện. Mắt Abuto nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa hai người. Khóe miệng hơi giật giật.
Gió thổi rất mạnh. Tàu bay hạ xuống không xa chỗ cả ba người đang đứng. Kamui xoay cánh tay, chầm chậm bước đi. Khi Agami tới gần, phó đội trưởng tượng trưng vỗ vai cô hai cái, dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô. Cô không buồn tự hỏi người này đang hiểu lẩm điều gì, chỉ tiếp tục câu nói đang dở dang lúc nãy:
“Đội trưởng. Tôi muốn chính thức khiêu chiến ngài một lần.”
Bước chân của Kamui ngừng. Cậu cười cười xoay người:
“Ôi. Thật sao?”
Abuto phản ứng có chút quá mức:
“Bị giết mất đấy nhóc. Đừng gây chuyện.”
“Tôi có việc phải làm…”
Đội trưởng nhướn mày nhưng vẫn cười rất tươi:
“Muốn thử người thua đồng ý yêu cầu của người thắng sao?”
“Thực ra…”
Đang định nói tiếp, tầm mắt cô tối sầm. Bóng đen khổng lồ bỗng xuất hiện che khuất thân hình khiến Agami phát run. Cô lập tức nhảy lùi, lại va phải Abuto. Lưng chạm vào khối cơ rắn chắc của nam giới, cô bản năng vận lực, hoảng hốt đưa tay đẩy người đứng sau lưng ra xa mình, hét to:
“Đừng chạm vào tôi.”
Abuto vô tội bất ngờ lảo đảo.
Khi bản thân kịp nhận ra mình vừa làm gì, Agami đã thấy mình đứng đối mặt họ trong tư thế phòng thủ. Thành viên khổng lồ đến đón họ, nếu cô không nhầm thì tên là Ungyou, vẻ mặt vô cảm phát huy mỹ mãn truyền thống lờ người Trái Đất của hạm đội 7. Hình dáng đồ sồ cơ bắp của đối phương luôn khiến Agami cảm thấy bất an.
Phó đội trưởng nhăn nhó xoa khuỷu tay bị cô tấn công, cảm thán:
“Tự vệ hơi quá đáng nhưng lực đạo cũng có tiến bộ đấy.”
Ánh mắt Kamui như đang xuyên thẳng vào kí ức cô không muốn nhớ tới nhất. Agami thu tay, nhỏ giọng xin lỗi rồi lặng im bước tiếp. Ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, đầu cô chợt đau điếng. Và điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mọi thứ rơi vào bóng tối là đường chân trời xa vời vợi cô độc một cách lạ kì.
*
“Tôi không sao. Lúc chiến đấu tôi không bị dính nhiều độc đâu.” Agami yếu ớt giải thích.
Abuto nghi ngờ nhìn cô:
“Vẫn là trúng độc đấy. Thật không sao chứ?”
Mô hôi lạnh liên tục túa ra từ trán cô. Agami gượng tựa vào gối ngồi dậy, yếu ớt xua tay. Giọng cô hơi nghèn nghẹn:
“Tôi kháng độc. Chừng đó không chết được. Nhờ ngài đóng cửa đi.”
Nhún vai bỏ cuộc trước đôi mắt kiên định của cô, Abuto rời đi.
Ngay sau đó cô ngã sấp xuống. Toàn thân cô run nhẹ từng đợt. Móng tay bấm sâu vào da. Agami cuộn mình trên nệm giường, cắn môi nhằm kiềm chế bản thân tỏ ra yếu đuối trước cơn đau xé ruột xé gan đang cồn cào trong từng thớ thịt.
Giọng Rin vang lên đầy lo lắng:
[Agami. Nếu đau thì la hét một chút. Tích tụ cảm xúc trong tình trạng này không tốt đâu.]
Agami thỏa mãn mỉm cười, thều thào rất khẽ:
“Rin… Lâu lắm không… gặp…”
Chị giận dữ rống lên:
[Ngốc, sao em lại bảo đồng đội không cần quan tâm tình trạng của mình chứ.]
“… Chị biết mà… Ngày bé, em luôn… thử uống từng… loại… thuốc… để đề phòng… Một lúc… sẽ không… sao.”
[Ngốc. Ngốc. Ngốc.] Càng nói âm giọng của chị càng lạc điệu, nghe như đang nức nở.
Agami hít sâu, lấy hết sức thì thầm:
“Không sao đâu. Em hứa…”
[Ngốc. Lúc nào cũng ép buộc mình, y hệt kẻ nào đó.]
Sau khi chị nói vậy, Agami lờ mờ cảm thấy một bàn tay xoa nhẹ sau lưng mình. Đầu cô gối trên đùi một bóng hình trong suốt. Cuối cùng cô cũng hơi thả lỏng người, sà vào lớp hơi lạnh dễ chịu hơn mọi cơn đau trên đời. Trong bóng tối của căn phòng, dường như 3 phút, 30 phút hay 3 tiếng đã qua đều có khả năng.
Mỗi giây trôi đi cứ như cả một thế kỉ vậy. Khái niệm thời gian trong đầu cô trống rỗng. Agami tưởng mình có thể yên tâm chợp mắt một lúc nếu cánh cửa kim loại của phòng cô không đột nhiên bị đá lệch. Ánh đèn chói mắt từ hành lang khiến cô phải nheo mắt lại.
Âm giọng của ai đó vang lên nhưng cô không rõ cậu nói gì, chỉ mơ màng nhận ra hình dáng quen thuộc của một người. Mùi máu thoang thoảng phảng phất. Giọng Rin có vẻ mừng rỡ:
[Là thuốc giải.]
Không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, cô cố gắng mở miệng đuổi khách nhưng không phát ra nổi âm thanh nào. Kamui lại mỉm cười nói thêm gì đó. Đầu cô vẫn rất nhức nhối. Cô miễn cưỡng bắt buộc bản thân tập trung. Bỗng thấy cậu thoắt cái đã tiến đến gần cô vươn tay tới, Agami bất giác hất tay cậu ra, vô cùng cảnh giác dịch người áp sát vào tường. Cơ bắp toàn thân cô căng lên.
Kamui ngồi xuống bên giường, cười toe tóe bổ vào gáy cô một cú. Lần thứ hai trong ngày khi mọi vật xung quanh chìm vào bóng tối, Agami muốn đánh người, tuyệt đối muốn đánh người. Cậu ta khôn hồn đừng táy máy làm gì người khác.
Co Le (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1
Đến chương này, bạn đội trưởng hình như bắt đầu để ý tới Agami đúng không? "Không cho phép rời đi" nữa, có chút cố chấp, lại đáng yêu.
Chương này bạn có vài lỗi trình bày:
=> Nên thêm tên, đại từ sở hữu vào.
=> Cụm từ này không thuận tai lắm, nên sửa "môi cậu theo thói quen".
Có một tình tiết khá mâu thuẫn, Agami nói với cậu bé kia:
Trong khi trước đó theo lời cậu ấy thì lúc này họ đã quen nhau vài năm, nghĩa là lúc ấy, cậu đã lớn hơn 14 tuổi (lúc lần đầu gặp nhau) rồi.