Phần Sáu – Chấp Nhận

Phần Sáu – Chấp Nhận

 Sau ngày chôn cất cha mẹ, có một người con gái dung mạo xinh đẹp, tưởng như Hằng Nga giáng trần, bộ gấm trắng nàng khoác trên người có kiểu dáng vô cùng sang trọng, mái tóc búi gọn gàng, không có trang sức, như vẻ thoát tục lại kêu  sa. Ngô Quyền vừa thấy thì biết ngay… đây là Dương Như Ngọc,  là người con gái duy nhất mà Dương Đình Nghệ muốn phó thác. Khuôn mặt nàng toát lên vẻ ngây thơ vô cùng, đôi mắt xinh đẹp, đen huyền, có nét gì đó rất thơ… Thơ ở đây ý muốn nói những cô bé thơ ngây, cuộc đời chưa hề lo lắng điều chi, chỉ suốt ngày suy nghĩ.

– Ngô Quyền, huynh đừng buồn nữa… Nếu huynh cứ buồn mãi như vậy, cũng không thể khiến linh hồn họ an nghĩ được! Huynh phải tươi cười lên, phấn chấn lên…

 Bỗng nhiên, Ngô Quyền ngã gục xuống, khuôn mặt đổ dồn về cánh vai nhỏ của Dương Như Ngọc, cả người chàng nóng ran, dường như những ngày tháng qua cùng với hôm nay khiến chàng quá mệt mỏi. Đến mức thần trí cũng không tỉnh táo nữa. Dương Như Ngọc nhớ lại sau ngày phụ thân ngỏ lời thì cậu lao vào  công việc điên cuồng. Những lúc cô tới thăm Ngô Quyền cũng chỉ thấy cậu bộn về với chính sự. Không phải trong thành cũng là ngoại thành, nhất là những đơn kiện về  án oan mà nhà Hán thường xuyên lợi dụng uy quyền ức hiếp dân lành. Dù không nói ra, nhưng cô cũng hiểu được Ngô Quyền chắc chắn là người có chí lớn, ngày nào đó sẽ tìm được cách để dừng hết tất cả chuyện này lại. Nó sẽ tới nhanh thôi…!

 Thầy lang nói rằng, cậu bị sốt cao, hiện tại không thể tỉnh táo, còn bị hôn mê khá lâu, có thể rằng do kiệt sức. Điều ấy cũng phải, cậu đã hao tâm tổn sức như vậy mà bất chợt cha mẹ lại ra đi như thế, chả phải… đã là một sức ép quá lớn đối với cậu sao?

 Từ ngày hôm đó, Ngọc Như lúc nào cũng ở lại dinh thự Ngô gia để chăm sóc cậu. Dù rằng nói nữ nhi không thể lo chính sự, nhưng nàng lại vô cùng tài giỏi về nghĩa tình. Cứ hễ có đơn kiện báo oan, nàng đều phân xử hợp lí. Cũng nhờ thế, lão bá tánh khắp thành cũng ca ngợi Ngô Quyền và  Dương Ngọc Như là đôi trai anh hùng gái thuyền quyên, nếu sau này hai người về cùng một nhà ắt Tĩnh Hải Quân nhân dân sẽ không đói khổ nữa.

 Sau một tuần hôn mê bất tỉnh, Ngô Quyền cũng đã hồi sức tỉnh dậy. Nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cậu có chút chả rõ. Chả rõ vì mình đã ngủ ở  đây được bao lâu rồi, tại sao lại choáng đến như vậy? Từ  đằng xa, một bóng người thướt tha trong bộ cánh đơn giản, một vẻ thanh lịch nhã nhặn rung động lòng người, tay cầm theo bát canh. Do đôi mắt vẫn còn mập mờ, cậu cứ ngỡ đó là Bích Ngọc. Dù lòng chàng hận nàng vô cùng, nhưng lời  hận ấy chả thốt nên, bây giờ, chàng chỉ muốn được nắm lấy nàng.

 Bóng người đến cạnh giường, nhìn thấy chàng ngồi dường như định cất tiếng điều gì đó liền bị cậu dọa cho giật mình vì bàn tay đưa ra. Ngô Quyền nắm chặt tay, dây thanh quãng dường như tắt nghẹn, vẫn cố mở giọng:

– Bích Ngọc… nàng biết ta đợi nàng đã bao lâu rồi  không?

 Bóng người kia vẫn  không trả lời, cứ im lặng  làm Ngô Quyền lầm tưởng đấy chính là Bích Ngọc. Đôi mắt chàng nhẹ rơi từng giọt lệ:

– Những mới đó đã bảy năm! Bảy năm qua nàng đã đi đâu? Làm gì? Nàng có biết rằng, ta vì tương tư  nàng mà  lao đầu vào công việc không ngừng nghỉ hay không?  Rốt cuộc, tại sao đã quay về rồi… nàng lại đi…?

 Thật… cả hai người vốn xưng với nhau chỉ “huynh – muội”, nhưng vì xúc động, Ngô Quyền đã tự đổi danh xưng. Nhưng chàng nào biết, người  đang ở đây lại chính là Dương Như Ngọc. Nghe thấy những lời ấy, nàng biết chàng vẫn còn chưa khỏe hẳn, nhìn người đã tỉnh, mắt đã mở, nhưng thần trí vẫn hướng về một người con gái mang tên Bích Ngọc. Cuối cùng, dù bao lâu, đôi mắt người lúc nào cũng chất chưa màu buồn, dù cho nó có sáng như ánh mặt trời thì nỗi buồn ấy nào có thể che dấu được! Hóa ra, ngày ấy cậu từ chối hôn sự cũng chỉ vì cô gái đó… Chàng lao tâm vào công việc không một chút nghỉ ngơi cũng chính vì muốn quên đi nàng ta!

  Dù rằng, Dương Như Ngọc không biết rằng, kẻ ấy có điều gì tốt mà khiến  Ngô Quyền tương tư đến như vậy…? Trong lòng hiện lên một chút ganh tị, nàng tự hỏi, tại sao một kẻ  phụ bạc phụ nghĩ lại luôn có người chờ đợi, nhớ thương, sẵn sàng tha thứ cho họ chỉ cần họ quay về là đủ? Chả bù cho bản thân là một tiểu thư, lại không được những ân huệ đó. Có những lần, cậu vì lao tâm vào công việc, cô tới nhà cũng không ngoái đầu nhìn một lần, nàng mang trà tới hầu cạnh bên cũng không uống lấy một ngụm. Như Ngọc một lòng một dạ với Ngô Quyền, nhưng cuối cùng cũng đã hiểu ra được vốn mình chỉ là một kẻ thừa trong cuộc đời  của cậu.

 Từng giọt lệ trên khóe mắt Ngô Quyền cứ rơi trong vô thức, không lấy một tiếng nấc nào vang lên từ chàng. Nhưng nàng cảm nhận được…  tình cảm chàng đối  với Bích Ngọc là vô   cùng sâu nặng.

 Phụ thân có nói, đàn ông khi còn trẻ thì trăng hoa, nhưng đến khi lớn lên cũng sẽ   vì nghiệp lớn mà chọn cho mình một người bạn đời có thể giúp bản thân thực hiện tham vọng. Ông còn nói, Như Ngọc là một thiếu nữ  hạnh phúc, Ngô Quyền có vẻ còn trăng hoa như vậy thôi, chẳng mấy lâu nữa vì tiền đề, vì tham vọng lớn của mình cũng sẽ lấy nàng cùng chung một mái nhà. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra, có thể điều cha nói là đúng, nhưng chả phải như vậy cũng chỉ thêm mệt lòng? Có duyên vợ chồng, lại chả có chút tình cảm dành cho nhau, liệu có hạnh phúc chăng?

– Ngô huynh… Người đừng đau buồn nữa. Húp một chén canh giải cảm rồi ta chuyện trò.

 Nghe giọng nói này, thần trí cậu dường như bừng tỉnh, bàn tay người buông ra, cậu chợt nhận ra rằng, kẻ nầy không phải là Bích Ngọc.

 Như Ngọc đưa muỗng canh đến tận miệng, như cậu chả quan tâm lấy một lần:

–  Huynh đã hôn mê gần một tuần rồi, bây giờ không uống canh để bồi bổ sức khỏe thì làm sao giúp đỡ được các lão bá tánh đây?

 Đôi mắt cậu dường như hiện rõ ra, cậu nhìn thấy Như Ngọc, người con gái được Dương Đình Nghệ nâng niu  như báu vật đang ở bên cạnh. Nhìn thoáng qua trang phục trong vô cùng tầm thường, không có một tí  trang sức, cậu đoán chắc đã ở đây không ít ngày. Gương mặt xinh đẹp khẽ cuối mi nhìn vào bát canh, đôi mắt có chút buồn:

–  Canh đã ngụi rồi, để muội đi làm bát khác…

 Nàng chính là đương kim tiểu thư  của Dương gia, thế mà chịu ở lại đây, ăn mặc tầm thường, chỉ để chăm sóc lo lắng cho cậu?

 Lúc ngày, Ngô Quyền mới hoàn hồn nhớ lại những lúc cậu xem cô như là không khí, dù cô có tận tâm như thế nào cậu chả quay tâm. Ngô Quyền tự hỏi có phải rằng cậu đã quá  vô tâm? Như Ngọc vì cậu mà làm nhiều điều như vậy, nhất định là có tâm ý! Bản thân vì một nữ nhân không yêu mình để phụ lòng một người chân thành, liệu có đáng?

 Không biết từ đâu, một tên gia nô, trông đã có tuổi bước vào. Nhìn Ngô Quyền mấy hồi rồi cuối người:

– Công tử! Thứ lỗi cho thần lo chuyện bao đồng. Dương Như Ngọc cốt cũng là đương kim tiểu thư của họ Dương. Vì có tâm ý với người mà thường xuyên lui tới đây. Những ngày ma chay tiểu thư cũng chầu chực không ít. Còn vì bệnh tình của người mà ngày ngày chăm sóc, tự mình sắt thuốc cho ngài, dù rằng việc triều chính ở ngoại thành không giúp được bao, nhưng văn kiện tiểu thư đã giúp ngài không ít. Dương  tiểu thư sinh ra trong gia đình quyền quý, lại không quen chịu khổ, thế nhưng vì người mà chịu ăn mặc đơn sơ. Thần nghĩ… có phải người nên đưa ra quyết định rồi không?

– Ngươi lui ra ngoài  đi! Lòng ta tự có suy tính. Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã nói  cho ta biết.  Qủa nhiên ta là bất tỉnh quá lâu rồi!

 Gia nô ấy lui ra, khoảng một ít lâu sau, Như  Ngọc bước vào, bát canh trên tay nóng thổi. Nàng vội kéo ghế đến bên cạnh, đặt bát cạnh đó, nhẹ ngồi lên giường, chỉnh lại khăn mềm để không bị ướt, đôi bàn tay nàng nhẹ nâng bát canh.

– Cứ để ở đó, ta có thể tự uống được! Bây giờ, ta muốn trò chuyện với nàng…

 Từ “nàng” đó đối với Ngô Quyền thật tầm thường, và cũng chả có nghĩa lí gì. Nhưng đối với Như Ngọc nó là  cả một niềm an ủi:

– Thứ lỗi cho những tháng ngày trước ta quá vô tâm với nàng. Và cũng cảm ơn nàng đã ở bên cạnh ta trong lúc ốm  đau bệnh tật. Có người từng nói với ta, khi bệnh tật ta mới biết bản thân mình là ai. Nhưng nàng biết đấy, lòng ta đã có một người ta không nên yêu, nhưng không thể buông bỏ. Ta rất yêu quý nàng, nhưng đối với ta, nàng giống như một người bằng hữu thôi…!

 Khóe mắt nàng tuông rơi từng giọt lệ, lăn dài trên gò má hao hao:

– Là  bằng hữu… Thì đã sao?

– Cũng có nghĩa, ta không thể  lấy nàng được…!

 Khóe môi nàng chợt nở một nụ cười, bàn tay mềm mại đặt lên bờ vai ai kia:

– Thiếp không cần một người yêu mình… Thiếp chỉ cầ

n một người bạn tâm giao tri kỉ, sóng gió  không rời. Đôi khi, tình yêu nam nữ có khi còn đau thương, phân ly, nhưng tình bằng hữu thật sự, thì có xa đến đâu cũng chẳng quên!

– Nàng bằng lòng lấy một kẻ không yêu mình sao?

 Như Ngọc gật đầu…

– Thiếp bằng lòng. Nhưng không chỉ  vì tình bằng hữu, mà do chính thiếp cũng có tâm ý với chàng.

  Cả  không gian tràn ngập ánh nắng vàng của căn phòng thật  rực rỡ, những kí ức buồn tưởng như đang dần tan biến. Vào những buổi sáng như vậy, lòng Ngô Quyền chỉ nhớ đến Bích Ngọc, nhưng bây giờ trước mặt cậu đang được thay  thế bởi khuôn  mặt xinh đẹp của thiên kim tiểu thư nhà họ Dương.

 Thế nhưng, đôi mắt Ngô Quyền lại chả có chút giao động. Từ tận trong đáy mắt tưởng ừng như đã dịu bớt đi sự đau thương. Nhưng thật sự, ấy chỉ là một niềm an ủi đối với cậu. Ngô Quyền không rung động trước Như Ngọc, cũng như trái tim vẫn chưa thế chuyển đổi. Nhưng nỗi đau của những ngày qua tưởng chừng như đang được chữa lành. Một niềm an ủi ngọt ngào.

 Thật ra, đối với hôn sự này, thì dù thế nào đi nữa,  cũng sẽ có lúc bắt buộc cậu phải nhận nó. Dù đã cố trốn chạy, nhưng đây chính là ý trời. Dương Đình Nghệ vô cùng kì vọng vào cậu, cha mẹ lại quá hài lòng, thêm Như Ngọc cũng có tâm ý với chàng. Còn người thì vì kẻ không đâu, ẩn hiện khôn lường. Nhưng mỗi lần gặp mặt chạm mặt là thêm vạn lần khó quên. Ngô Quyền trở nên trầm ngâm, đôi mắt bao điều nhưng có lẽ chả thể nói với ai. Cũng đúng thôi, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, cậu không những bị chê cười vì sự mù quáng, mà Như Ngọc  cũng vạ lây. Đối với hôn sự này, vốn chỉ cần cậu gật đầu nữa thì mọi thứ sẽ hoàn hảo. Nhưng nếu không gật đầu, với thế lực của họ Dương vẫn tìm được cách nào đó mà ép cậu…

 Như  Ngọc với đôi mắt thấu hiểu, nhìn về phía thật trìu mến. Nàng áp tay mình vào đôi má chàng:

– Nếu… Chàng đã hỏi như vậy ắt cũng đã có quyết định cho mình… Nếu chàng không chê cười, lòng có muộn phiền gì có thể kể với thiếp. Dù rằng thiếp không thể thay đổi được gì, nhưng đôi khi đâu đó trong lòng sẽ nhẹ nhàng hơn!

 Đôi mắt sâu hun hút của chàng bật về phía nàng. Không biết nàng đã ở cạnh chàng bao lâu nay,  nhưng bản thân lại chả hề nhận ra, cho đến nay người mới chỉ cảm nhận được một chút ấm áp. Khuôn mặt Ngô Quyền cuối gầm, chàng khẽ khép đôi mắt, hồi tưởng lại những tháng ngày trước. Nhưng điều muộn phiền rõ nhất trong lòng chàng có lẽ chẳng ai khác chính là Bích Ngọc. Tưởng rằng lòng đã quên, nhưng thật chất lại không thể. Tưởng rằng, tình đã dứt, nhưng chỉ vì một bóng hình chàng lại lưu luyến. Người ta nói nam nhân ham sắc, nhưng tại sao… Như Ngọc cũng xinh đẹp không kém phần, đôi khi lại một lòng theo chàng, chàng lại chẳng có cảm giác gì…? Lời người xưa lẽ nào cũng có ngoại lệ?

  Khuôn miệng chàng dần mở, chàng kể lại những tháng ngày mới gặp Bích Ngọc. Nhưng không phải tên Ngô Quyền – Bích Ngọc, mà ví như cậu chuyện ngụ ngôn, trong đó có  hai nhân vật chính, chính là người con trai và cô bé nhỏ tuổi hơn.

  Cũng chả biết rằng từ lúc nào, người đặt ra rất nhiều câu hỏi, như là làm sao cô bé ấy có thể  cứu chàng trai đó, rồi biến mất không tung tích cùng với chú ngựa? Tại sao cô bé ấy lại xuất hiện giữa chiến trường gian ác, võ công điêu luyện và hoàn toàn thuần phục được hung mã? Đúng là  kì lạ, nhưng chàng trai ấy lại không đủ dũng cảm để hỏi nàng. Sợ hỏi rồi thì cũng chỉ khiến nàng thêm bối rối, nhỡ đâu nàng lại biến mất giữa biển người mênh mông?

 Với sự thông minh hơn người của Như Ngọc, nàng vừa nghe đã hiểu ngay, đây chính là đoạn kí ức của Ngô Quyền về người con gái ấy. Lòng nàng có chút ngưỡng mộ, và chút ganh tị, nhưng sau đó lại cảm thấy người con gái kia thật ngu ngốc. Nhưng nếu không nhờ sự ngu ngốc của cô ta, có lẽ bây giờ nàng không thể gần cậu đến như vậy được.

 Bàn tay nàng vỗ về vai chàng, chỉ biết ngồi đó buông tiếng thở dài rồi ôm lấy người chàng. Tiếc thay cho một cuộc tình đầy đau thương, tiếc cho một tiếng lòng chả ai thấu, tiếc cho duyên phận của người, nhưng đôi khi, chỉ có những lúc như vậy cô mới gần cậu đến vậy.

 Ngày hôm ấy, Ngô Quyền đã chấp nhận với hôn sự mà Dương Đình Nghệ đã sắp đặt từ trước. Chiều hôm đó, nàng ăn vận sang trọng, trên người cài trâm ngọc dịu dàng, khuôn mặt điểm vài lớp trang điểm, khiến nhan sắc nàng lại thêm phần kiêu sa. Ngô Quyền cũng không kém cạnh trước bộ giáp oai hùng. Chả biết từ lâu chàng đã không diện lại nó, hôm nay lại có dịp. Ở đằng sau, các gia nô tất tần tật chuẩn bị lễ vật, hơn mười vạn lạng vàng, vào rương trang  sức lớn, hàng vạn ngân lượng chất thành đống trên xe ngựa.

 Ngô Quyền tiễn Như Ngọc ra tới trước cỗ xe ngựa lộng lẫy, trước khi đi, nàng có cuối người tạm biệt:

– Thiếp đợi chàng…

Danh Sách Chương
Anh Thư

Anh Thư (7 năm trước.)

Level: 11

72%

Số Xu: 979

Phan Hồng

Phần Sáu đâu em? @@

Á... Chết em  nhầm!


Phan Hồng

Phan Hồng (7 năm trước.)

Level: 13

98%

Số Xu: 222

Phần Sáu đâu em? @@


Thành Viên

Thành viên online: Nguyễn Nga và 205 Khách

Thành Viên: 63211
|
Số Chủ Đề: 9314
|
Số Chương: 29118
|
Số Bình Luận: 118785
|
Thành Viên Mới: bạch định Quốc

Zing Audio Truyện

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương