Chương 4: Đòi lại đồ.

Buổi chiều cô tranh thủ về nhà ăn cơm cùng gia đình. Từ lúc hết bệnh tới giờ, cô bận không có thời gian về nhà. Còn không về nữa, mẹ cô sẽ qua khiêng cái nhà của cô quăng xuống sông mất.

Bữa cơm ngon, có hơn năm sáu món do cha cô nấu, mọi thứ đã chờ đợi sẵn cô về.

Cô vừa vào bếp đã không chịu nổi bóc vụng mấy miếng. Cha bắt gặp liền cốc cho một cái, muốn u não:

“Cha…” Cô vừa xoa trán vừa nhăn mặt. Nhưng vẫn tham lam bốc thêm mấy miếng nữa rồi mới vào bếp phụ cha bưng thức ăn ra.

Cha tuy không nói gì, nhưng nhìn thái độ là biết đang rất vui, còn vào bếp pha thêm loại nước chấm mà cô thích bưng ra. Giọng nói trầm ấm: “Hôm nay, mua được miếng thịt ngon, biết con về nên cha đem ướp rán hết, ăn cho đã đi.” Vừa đặt đĩa thịt rán xuống bàn, cha liền đưa cho cô đôi đũa. Mới cốc người ta vì tội ăn vụng xong, giờ lại đưa đũa cho ăn vụng tiếp. Rõ là cha đang tiếp tay cho giặc mà. Nhưng mà ăn vụng nó lại ngon hơn bình thường rất nhiều.

“Xem kìa. Thiên vị rõ ràng, con gái cưng về cái là không còn con trai nữa rồi.” Vỹ Thiên đi tới, thấy cha coi nó như không khí, mang cái vẻ mặt ganh tị đi lại bàn ăn. Vừa mới ngồi xuống cô đã đưa cái muỗng ra lệnh cho nó: “Xới cơm đi.”

“Được lắm. Bà chờ đó.” Vỹ Thiên ấm ức nhưng vẫn cầm cái muỗng, xới cơm một cách thật điêu luyện.

“Tưởng quên đường về nhà luôn rồi chứ?” Mẹ cô tắm xong từ trên lầu đi xuống. Thấy cô vừa mừng vừa giận lẫy. Liền nói vài lời trách yêu.

Cô sà vào lòng mẹ nũng nịu vài câu đã có được tha thứ. Đúng là không có ai thương con bằng mẹ, cho dù có giận cô, nhưng cũng chỉ là nhớ cô quá thôi. Là do cô, quá cố chấp, để những người thân yêu lo lắng cho mình.

Bữa cơm tràn ngập không khí vui vẻ, đầy ắp tiếng cười, náo nhiệt như bữa cơm Đoàn viên ngày Tết vậy. Có lẽ gia đình vui vẻ bên nhau là điều hạnh phúc nhất, đơn giản nhất, nhưng là mơ ước của rất nhiều người.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ giữ cô lại nói chuyện, ăn trái cây, dặn dò đủ thứ rồi mới cho cô về. Nên lúc bước ra khỏi cổng nhà đã là chiều muộn.

Hoàng hôn với những tia nắng cuối cùng của ngày rọi xuống mặt nước, tạo nên một bức tranh rực rỡ, lấp lánh nhưng khiến người ta cảm thấy thật hiu quạnh cô đơn.

Màn đêm buông xuống cả một con đường, phía trước cậu là nhà. Nơi mà cậu vĩnh viễn chẳng muốn về.

Người ta nói, nhà là nơi của sự yêu thương, ấm áp, là nơi có thể xua tan đi những mệt mỏi ngoài kia. Nhưng đối với cậu, nó cũng chỉ là một nơi để ngủ khi đêm đến. Rõ ràng là nhà, mà xa lạ đến đến đáng sợ.

Ba mẹ ly hôn, cậu chọn theo mẹ lên thành phố. Khi cậu vừa học xong lớp mười một, mẹ cậu đi thêm bước nữa. Mẹ cậu xem như không cần cậu nữa nên cậu trở về với ba. Nhưng rồi cũng chẳng khá hơn được là mấy. Ngoài tiền và cái danh con trai thầy hiệu trưởng ra thì cậu không có gì cả. Gia đình không, sự yêu thương càng không.

Tổn thương tâm hồn từ nhỏ, không có được sự yêu thương từ ba mẹ. Cậu lớn lên trong sự cãi vã, chia rẽ, cô đơn. Đã khiến cho một Thiên Vương không biết thế nào là cười, đến khóc còn không có tư cách gì để khóc. Bởi vì người ta khóc còn có người dỗ, còn cậu thì không. Nên cậu không được khóc.

Cuộc sống của cậu khác hoàn toàn với Thanh Hạ. Cô sống một mình, cô đơn nhưng cô từng có một người bà yêu thương cô hết mực. Còn có cả một gia đình luôn chờ cô về ăn cơm.

Nhưng cái từng có, rồi mất đi nó còn đau hơn gấp trăm ngàn lần cái chưa từng có được. So với nỗi đau của Thanh Hạ thì nỗi đau của Thiên Vương có là gì. Nhưng cô không giống với Thiên Vương. Bởi vì Thanh Hạ luôn biết cách mỉm cười với tất cả.

Cô lững thững bước đi rồi nhớ lại chuyện cũ, nói là câu chuyện chứ thật ra là một vết thương khá sâu, rất sâu trong lòng cô. Cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó.

Đang thả hồn vào dòng suy nghĩ không đâu thì cô bị tiếng chuông điện thoại rung làm giật mình.

Cô kéo điện trong túi xách ra, mở tin nhắn lên xem. Chỉ một tin nhắn đã dễ dàng khiến cô trợn tròn mắt, cảm xúc không biết đang vui hay đang buồn mà hét lên ngay cả đang ở giữa đường: “Bị trộm mất rồi.”

Cũng vừa đúng lúc Gia Minh gọi tới, xem ra nó cũng đã biết rồi.

Cả một buổi sáng rối bời không tìm được, đến giải lao chẳng mất chút công sức đã tìm thấy. Đúng là không thể nào ngờ đến.

Cô ngồi trên thành bồn hoa cỏ đậu phộng dưới sân trường, nhìn hai người trước mặt rồi nhìn sang Gia Minh chùng mí mắt xuống: “Lấy lại đồ, chứ có đi đánh người đâu, dắt theo hai đứa nó làm gì vậy?”

Tình hình hiện giờ, giống như cô chuẩn bị cầm đầu cả một nhóm học sinh đi đánh nhau với nam thần của khối hơn là đi lấy lại đồ đã mất.

“Hỏi Yên Nhiên.” Gia Minh ngắn gọn nói đầy đủ ý, nhằm đổ hết tội lỗi cho Yên Nhiên. Rồi thong dong đi lại chỗ Vỹ Thiên đang ngồi.

“Mầy nghĩ đi, bên kia mặc dù có một người nhưng thành phần ngoài rìa khá đông. Có thêm người dù sau cũng dễ nói chuyện hơn.” Yên Nhiên nghe không lọt tai lời Gia Minh nói nhưng vẫn chịu khó phân trần với cô. Lát nữa Yên Nhiên sẽ tính tội lỗi của Gia Minh sau.

Nghiệp Thành đi lại ngồi kế bên, quạt cho cô. Mát lòng mát dạ được chút xíu thì nó lại nói tiếp: “Chị Hạ Hạ, chỉ cần chị nói một tiếng thôi, em đấm chết cậu ta liền.” Giọng nói còn rất hùng hồn a. Nhưng giống như Nghiệp Thành đang chơi trò mạo hiểm khi đung đưa trên giây thần kinh rất dễ nổi điên của cô. Chắc là không muốn sống nữa. Kiểu gì cũng phải chọc cho cô tức lên mới chịu nổi.

Cô quay sang lườm nhẹ em nó, còn nhe nanh hăm dọa: “Cậu mà làm bậy, tôi trói cậu vào cột cờ đấy.”

Gương mặt Nghiệp Thành giống như bị cô ăn hiếp rất h, liền gụt vai, lắc đầu: “Em không dám nữa.”

“Thôi lỡ tới rồi, thì cứ để tụi nó ở đây xem sao.”Yên Nhiên khoác tay cô làm nũng. Bàn tay còn nhanh nhẹn đánh lên vai của Nghiệp Thành đe dọa: “Khi nào cậu ấy không trả thì mới tính tiếp nghe chưa.”

“Tới rồi kìa.” Gia Minh nhìn Thanh Hạ rồi hất mặt về phía hành lang hướng lớp học đi xuống.

Thiên Vương đi trước, phía sau là một đám nữ sinh cuồng nhiệt. Cũng may là vừa xuống cầu thang thì ai đi đường nấy, chỉ còn Thiên Vương cùng với Dĩ Dung đang ngại ngùng đi theo phía sau cậu thôi. Không thì chưa gì đã bị đám cuồng trai đẹp này đè chết rồi. Xem như lúc nãy Yên Nhiên nói rất hợp lý.

“Để em.” Nghiệp Thành vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại trang phục. Nhưng chưa ra trận đã bị Gia Minh đánh vào sau gáy: “Ở đây. Còn làm chuyện tào lao nữa thì cút về hành tinh đi nghe chưa.” Nghiệp Thành đứng ôm đầu, lòng đầy uất ức nhìn Gia Minh.

Thiên Vương vừa bước gần tới bồn hoa thì cô đứng lên. Nhìn thấy cô, cậu vốn dĩ đã không vui, cố tình né đi, nhưng cô cứ năm lần bảy lượt chặn trước mặt cậu. Hai người sàng qua sàng lại một lúc thì đã thật sự chọc cho cậu tức giận.

Dĩ Dung liền ra mặt khẩn trương nói giúp: “Thanh Hạ, cậu đang làm…” Chưa kịp nói hết câu, thì nó đã nhanh chóng bị Vỹ Thiên nắm bắp tay quăng qua một bên: “Không liên quan đến chị. Tốt nhất tránh ra một bên.” So với ánh mắt tức giận của Dĩ Dung thì ánh mắt của Vỹ Thiên đã không dấu nổi sự chán ghét.

Không ưa mà đi đâu cũng gặp.

Cậu không tránh đi nữa mà trực tiếp đối diện với cô. Ánh mắt hờ hợt, lạnh nhạt pha chút tức giận nhìn cô. Đúng là càng nhìn càng ghét mà.

Cô ngước lên nhìn cậu, chân còn cố gắng nhón cao lên. Đôi mắt chớp phẫn nộ: “Có thể thấp xuống chút được không? Nói chuyện mà cứ để người ta ngước lên không cảm thấy mình mất lịch sự hả?”

Lời cô nói cũng không ảnh hưởng đến sắc thái trên gương mặt của cậu. Nhưng những người ở ngoài, người thì nhướng mày, người thì xoa thái dương bất lực. Chịu không thấu với cô thật mà.

“Nói chuyện chính.” Gia Minh hết kiên nhẫn, một tay chống nạnh. Một tay đánh vào vai cô nhắc nhở. Ra dáng một thanh niên trưởng thành lắm nha.

“Đúng rồi. Chuyện chính.” Cô nhìn Gia Minh mỉm cười gật đầu. Bị nhắc nhở mới nhớ ra chuyện chính, cô đúng là thành sự thì ít. Thất bại thì trải dài cả một vòng trái đất.

“Nếu cậu muốn phục thù thì chúng ta thi với nhau. Còn những thứ cậu mượn thì vật nên về chỗ cũ rồi nhỉ?” Cô mỉm cười thong dong nói, không có vẻ gì là tức giận.

Lời nói rất tinh tế và tế nhị nhé. Nếu là cô bình thường thì cậu đã lên đọt cây rồi.

Cậu đưa tay phủi nhẹ vai áo, đôi mắt linh hoạt đắc chí nhìn cô: “Ý cậu là gì?”

Cô khoanh hai tay trước ngực, đi tới đi lui trước mặt cậu, mắt luôn nhìn về phía trước, nhưng giọng nói như mũi dao hướng về phía cậu: “Hồ sơ, học bạ, giấy tờ quan trọng của mình để trong tủ của thầy hiệu phó. Không cánh mà bay. Cậu nghĩ xem mình nên tìm ai để tính đây.”

“Thanh Hạ! Không phải do Thiên Vương làm đâu. Chắc là có hiểu lầm gì đó. Cậu thử tìm lại xem.” Dĩ Dung khẩn trương giải thích giúp cậu. Trong khi cậu vẫn rất thản nhiên. Giống như mình thật sự chưa từng động đến vậy? Bộ dạng khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Cô không phản bác chỉ cười nhạt. Có phải hay không, không quan trọng, cũng không cần truy cứu. Quan trọng là tất cả giấy tờ của cô phải về chỗ cũ.

“Có phải hay không cũng không đến lượt chị nói.” Vỹ Thiên ngồi ở ghế đá, tay khoác lên thành ghế, giọng nói và ngữ điệu vô cùng ức chế người khác.

Dĩ Dung liếc Vỹ Thiên, sắc mặt vô cùng khó coi. Bình thường Vỹ Thiên đã nhìn không thuận mắt Dĩ Dung, hôm nay lại đứng đây cãi nhau. Thật khiến người ta chán ghét.

“Kéo bao nhiêu người đến lấy hồ sơ. Nếu tôi nói không trả thì sao?” Lời cậu nói vốn định chọc tức cô, nhưng cô chỉ ngừng đi tới đi lui, quay mặt sang hướng cậu mỉm cười: “Sai. Lúc nãy là đến lấy. Bây giờ cậu không trả nên chắc phải phiền cậu mang cất lại vào tủ của thầy hiệu phó. Kẻo những người không hiểu chuyện lại nói lời không hay về cậu.”

Cậu không chọc được cô tức ngược lại còn bị ném cho một cục tức, chặn ngang cuống họng. Phải mất một lút không lâu cậu mới có thể bình tĩnh nói được, nhưng giọng vẫn còn rất nặng nề: “Không có lấy.”

“Không có lấy. Anh gạt con nít cơ à?” Nghiệp Thành không nhịn nổi nữa, định bước lên cho cậu một trận. Cũng may Gia Minh đã nhanh tay giữ cậu ta lại: “Kích động vậy làm gì?”

Nghiệp Thành nhìn thấy sự bình tĩnh trong đôi mắt của Gia Minh, đành đẩy nhẹ Gia Minh ra, nhẫn nại nghe tiếp.

“Thiên Vương! Cậu biết những giấy tờ đó quan trọng với học sinh cuối cấp như thế nào mà?” Yên Nhiên vốn rất yêu thích cậu, nhưng cái thái độ này thật sự làm người khác rất chi là khó chịu. Đến nỗi một người nhẹ nhàng như nó còn phải lớn tiếng.

Cậu nhìn Yên Nhiên rồi liếc chổ cô đang đứng: “Tôi đã nói rồi. Không có lấy là không có lấy. Đừng có vứt lung tung rồi đến tìm người khác. Cậu không phiền, người khác phiền.” Đôi lông mày của cậu nhíu nhẹ lại. Gương mặt mỹ nam đáng lẽ ra phải khiến người khác xiêu lòng, nhưng bây giờ lại khiến người ta ngột ngạt, căng thẳng vô cùng.

Cô không đi tới đi lui nữa mà trực tiếp quay mặt sang phía của cậu. Từ từ đi tới. Cô một bước, rồi lại hai bước tiến tới gần. Ngước lên nhìn gương mặt đẹp hết phần thiên hạ của cậu nhưng ngoài việc né tránh, cậu không còn biết làm gì hơn. Mặc dù không ưa, nhưng không cách nào đẩy cô ra được.

Sao mà càng nhìn cô càng không ưa cái bộ dạng khó ở này của cậu. Mà mấy đứa nữ sinh nó đổ ầm ầm chả hiểu nổi.

Người ở ngoài vẫn còn chưa biết cô đang định làm gì. Thì cô từ từ đưa tay lên mặt cậu, gần chạm tới mặt cậu…

Danh Sách Chương

Thành Viên

Thành viên online: Việt Hùng Thanhh Nguyen và 220 Khách

Thành Viên: 63319
|
Số Chủ Đề: 9320
|
Số Chương: 29095
|
Số Bình Luận: 118890
|
Thành Viên Mới: Hàn Thiên Úc

Zing Audio Truyện

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương