Chương bảy: Chuyện cũ khó quên
Hạ Anh nhìn Hải Đăng loanh quanh trong căn phòng đột nhiên cô lại có cảm giác xa lạ. Mới bốn năm xa anh nhưng cô có cảm giác như đã xa cả một đời. Trong cơn mê, cô dường như đã trải nghiệm lại tình yêu của mình một lần nữa nhưng những gì cô cảm nhận được chỉ như người ngoài nhìn vào một tình yêu đẹp, không phải cảm xúc của chính cô. Có lẽ cô đã hết yêu anh rồi.
“Thực ra em cũng khỏe rồi, anh không cần phải ở lại đâu… ở sân bay chắc có nhiều việc cần anh.” Hạ Anh ngập ngừng nói, cô mới ngồi dậy một lúc đã thấy Hải Đăng liên tục nghe điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, anh không sốt ruột nhưng cô cũng thấy không yên.
“Không sao, cũng không có việc gì quan trọng.” Hải Đăng mỉm cười nhìn cô. “Em nên ngủ thêm một lúc nữa đi.”
“Anh có thể kể cho em nghe một chút về thời gian anh ở Sài Gòn không?”
“Em muốn nghe à?” Hải Đăng ngạc nhiên nhìn cô nhưng không thấy cô nói gì. Anh khẽ cười và kể một chút về thời gian anh ở trong miền Nam. Khi quay lại anh đã thấy cô ngủ mất từ lúc nào.
“Em vẫn không thay đổi chút nào.” Hải Đăng khẽ cười và ém chăn cho cô.
Hạ Anh nghe Hải Đăng nói một lúc thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là do tác dụng của thuốc. Cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Đến khi cảm thấy không thể tiếp tục ngủ được nữa, lại có cảm giác như có sát khí đang hướng về phía mình, cô khẽ cựa mình và mở mắt ra. Lệ Thu đang chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
“Dậy rồi?” Lệ Thu nói.
“Ừm… Cậu về rồi à? Đi công tác vui chứ?” Hạ Anh gượng cười.
“Nhờ phúc cậu tớ được ôm điện thoại cả đêm, lo phát khóc lên.” Lệ Thu mỉa mai.
“Xin lỗi mà, mình ốm đấy chứ!” Cô nói, nhìn mặt Lệ Thu có vẻ giãn ra cô khẽ cười. Thực ra Lệ Thu cũng vì lo lắng cho cô, chỉ là cách cô ấy thể hiện hơi khác người một chút.
“Thôi nào, Hạ Anh đang ốm. Em cũng đừng khủng bố tinh thần cô ấy nữa.” Mạnh Trung từ bên ngoài bước vào.
“Em đang lo cho cậu ấy, cái đồ đầu heo này không biết trời đất là gì cả!” Lệ Thu nói rồi lườm Hạ Anh một cái.
“Nội công của em thâm hậu quá, anh e là cô ấy tạm thời không chịu được đâu.” Mạnh Trung đùa cợt. “Muốn thì nhằm vào anh đây này. Mà Hạ Anh em không thể tưởng được đâu, cô ấy mặc váy, đi giày cao gót nhìn nữ tính như vậy mà cái kiểu dậm chân không ai chấp nhận được. Anh đi bên cạnh mà cảm thấy…”
“Aaaa! Anh lại muốn đấm rồi hả?”
Lệ Thu chặn lời Mạnh Trung và đá cho anh vài cái, Mạnh Trung thấy vẻ mặt tức giận của Lệ Thu liền bật cười. Hạ Anh nhìn hai người họ cảm thấy thật bình yên. Chỉ mong hạnh phúc cứ mãi như vậy.
“Ừm… Lệ Thu về rồi thì anh cũng về đây.” Hải Đăng lên tiếng.
“Cảm ơn anh đã chăm sóc em.” Hạ Anh nói.
“Không có gì.” Hải Đăng mỉm cười và đi ra khỏi phòng.
“Để em tiễn anh.” Lệ Thu nói và đi theo Hải Đăng ra ngoài. “Cảm ơn anh đã chăm sóc Hạ Anh lúc cậu ấy ốm.” Lệ Thu nói.
“Dù sao anh với cô ấy cũng quen biết nhiều năm.”
Lệ Thu nhìn Hải Đăng đi khỏi, cô khẽ thở dài. Thực ra người con trai này cũng không tệ, có lẽ anh ta cũng rất yêu Hạ Anh, chỉ là cô có thành kiến với anh nên không thể ủng hộ anh mà thôi.
“Cậu ta có vẻ cũng si tình đấy nhỉ?” Mạnh Trung từ phía sau lên tiếng. Lệ Thu quay lại nhìn anh cười.
“Chỉ tiếc là mọi chuyện đã đi quá xa.” Anh nói tiếp.
“Vậy anh có si tình không?” Lệ Thu nhìn anh.
“Anh chỉ yêu mình em thôi, được không?” Mạnh Trung mỉm cười và véo nhẹ má Lệ Thu. Trong ánh mắt cô bây giờ chỉ có sự rạng rỡ của hạnh phúc.
“Sau này không giận dỗi lung tung nữa biết chưa?” Anh nói.
“Em biết rồi.” Lệ Thu bĩu môi nhìn anh. “Thôi anh đi về đi, hôm nay em còn phải xử lí nhóc kia, không chơi với anh được.” Lệ Thu nháy mắt.
“Ừ. Anh về vậy.” Mạnh Trung nói và đặt lên môi Lệ Thu một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hạ Anh cúi xuống nhặt chiếc khăn tay rơi dưới đất lên. Cô không dùng khăn, Lệ Thu cũng không, vậy sao lại có chiếc khăn này ở đây? Lẽ nào là Hải Đăng, anh dùng khăn tay từ khi nào? Cô khẽ nhíu mày nhìn chiếc khăn. Không phải Hải Đăng thì là ai?
“Lại nghĩ gì thế?” Lệ Thu lên tiếng.
Hạ Anh thấy Lệ Thu bước vào, cô liền giấu chiếc khăn tay vào trong chăn và hỏi lại: “Cậu với anh Mạnh Trung làm lành rồi?”
“Không phải lảng tránh đâu. Tớ với anh ấy cãi nhau là chuyện bình thường.” Lệ Thu khẽ thở dài.
“Cậu đừng suốt ngày làm mình làm mẩy với anh ấy. Mình thấy anh Mạnh Trung cũng rất tốt với cậu, đánh mất rồi sẽ không tìm lại được nữa đâu.”
“Ai bảo anh ấy cứ nhắn tin linh tinh làm gì. Đã thế lại để tớ đọc được.”
“Chắc gì là anh ấy, có thể người ta chủ động tìm anh ấy. Anh Mạnh Trung nhà cậu đẹp trai lại có điều kiện, cô nào không chết chứ!”
“Cũng phải, sau này tớ phải cẩn thận mấy con hồ li tinh bên cạnh anh ấy mới được.” Lệ Thu gật gù ra vẻ hợp lí. “Mà này, cậu làm chuyên gia tình yêu cho tớ đấy à. Không phải đổi chủ đề đâu nhé! Sao tự nhiên cậu ốm? Hôm trước gọi điện vẫn bình thường mà.”
“À, có gì đâu, đi mưa về nên bị ốm mà.” Hạ Anh khẽ quay đi tránh ánh mắt Lệ Thu đang dò xét.
“Không đúng, chắc chắn có chuyện.”
“Không có gì mà.” Hạ Anh nói.
“Nói!”
Thấy lệ Thu vẫn không chịu bỏ cuộc, Hạ Anh im lặng một lúc rồi quay sang hỏi: ‘’Cậu nghĩ có khi nào tớ trách lầm anh Hải Đăng không?”
“Trách lầm chuyện gì?”
“Chuyện bốn năm trước. Tớ nghĩ có lẽ tớ trách lầm anh ấy. Tớ đã không tin anh ấy, không cho anh ấy cơ hội giải thích. Phượng Nhi trở về, hôm trước cô ấy hẹn gặp tớ.” Hạ Anh nói.
Hai ngày trước, sau khi Hạ Anh gặp Phượng Nhi trên máy bay. Phượng Nhi đã hẹn gặp cô ở một quán cà phê.
…
Phượng Nhi ngồi nhìn Hạ Anh đang khuấy ly sinh tố. Thời gian qua đi thật nhanh, chuyện hôm đó cô tưởng như mới xảy ra hôm qua, vậy mà cũng bốn năm qua đi. Bốn năm, đủ khiến con người ta thay đổi rất nhiều, bản thân cô cũng vậy. Hình như cô không còn suy nghĩ ích kỷ như bốn năm trước làm mất đi lí trí nữa. Ngược lại, cô bị tình cảm chân thành của Hải Đăng dàng cho Hạ Anh làm cho cảm động, khiến cô thấy bản thân mình thật đáng ghét. Hạ Anh cũng thay đổi, không còn đơn thuần như bốn năm trước nữa, cũng không nhiệt tình với cô như trước nữa. Tâm tư dường như che giấu rất kĩ, cô không nhìn ra được Hạ Anh nghĩ gì, cũng không chắc quyết định lần này của mình có đúng không.
“Cậu vẫn ghét tớ phải không?”Phượng Nhi mỉm cười.
Hạ Anh nghe Phượng Nhi nói vậy liền ngẩng lên nhìn Phượng Nhi một lúc: ”Có những chuyện qua rồi, mình không muốn nhắc đến nữa.”
“Có phải cậu nghĩ mình và Hải Đăng cùng nhau vào Sài Gòn và sống rất hạnh phúc đúng không?”
Hạ Anh nghe Phượng Nhi nói, cô im lặng. Thực sự mấy năm nay cô đã nghĩ như thế, cho đến khi Hải Đăng trở về và anh nói anh với Phượng Nhi chưa bao giờ ở bên nhau. Nhưng cô không tin, bởi cô không muốn tin rằng bạn mình đã lừa dối mình.
“Mình xin lỗi, Hạ Anh. Mình thừa nhận là mình ích kỷ, khi đứng trước người con trai mình thầm yêu, hôn ước của bố mẹ và cậu mình đã chọn người mình yêu.”
“Nhưng ngay khi cậu bỏ đi, mình đã nhận ra mình sai. Cho dù cậu bỏ đi, trái tim Hải Đăng vẫn không bao giờ dành cho mình. Lúc đó mình rất hối hận, rất muốn xin lỗi cậu nhưng mình không dám đối mặt với cậu.” Phượng Nhi khẽ chau mày khi nghĩ lại chuyện đã qua:
“Mình đã chọn cách bỏ đi. Sau khi vào Sài Gòn một thời gian mình mới biết Hải Đăng cũng vào Sài Gòn. Anh ấy bỏ học nhiếp ảnh và xin vào làm tiếp viên hàng không vì anh biết đó là ước mơ của cậu. Bốn năm ở trong Sài Gòn, mình biết mọi thông tin về anh ấy, nhưng anh ấy không hề biết gì về mình. Trong trái tim anh ấy vẫn chỉ có mình cậu.”
Hạ Anh ngồi nghe Phượng Nhi nói, đầu tiên cô cảm thấy ngạc nhiên nhưng khi nghĩ tới Hải Đăng cô dần dần bắt đầu cảm thấy áy náy, dằn vặt. Anh vẫn luôn yêu cô nhưng cô lại chưa bao giờ tin anh. Anh vì cô mà từ bỏ ước mơ của mình, vì cô mà trở thành tiếp viên hàng không, mong một ngày gặp lại cô lần nữa. Không phải anh phá hoại tình yêu của hai người mà vì chính cô, vậy mà bao năm nay tận sâu trong thâm tâm cô, cô vẫn trách anh.
…
“Vậy cậu định sẽ nói cho Hải Đăng là cậu đã biết tất cả rồi lãng quên chuyện cũ mà quay lại bên Hải Đăng?” Lệ Thu nói.
“Trước đây mình có thành kiến với anh ấy nên không thích anh ấy. Nhưng bây giờ thấy anh ấy cũng rất quan tâm cậu. Nếu cậu quay lại với Hải Đăng mình cũng không có ý kiến. Chỉ là trái tim cậu có thực sự còn yêu Hải Đăng nữa không?” Cô nói tiếp.
Hạ Anh nghe Lệ Thu nói, cô khẽ thở dài. Bây giờ cô cũng không biết mình nên làm gì.
Hải Đăng rời khỏi nhà Hạ Anh, anh lái xe quanh các con phố nhỏ, những nơi trước đây anh và cô cùng đi qua. Tất cả bây giờ chỉ còn là kỉ niệm trong tim anh. Còn cô, trái tim cô hình như đã thuộc về người khác. Anh phải làm sao để cô trở lại bên anh? Hay buông tay để cô đến với hạnh phúc của cô ư? Anh không đành lòng. Anh đi lòng vòng một hồi thấy mình quay trở lại trường đại học cô từng học. Nhìn những sinh viên mặc trên mình những chiếc áo màu xanh của sinh viên tình nguyện anh lại nhớ đến những tháng ngày cùng cô hoạt động tình nguyện. Nhớ những ngày tháng đó, anh và cô đã bắt đầu tình yêu của mình, bắt đầu những ước mơ, những lời hẹn ước ngày sau.
“Anh Hải Đăng.”
Hải Đăng nghe tiếng gọi mình từ phía sau liền quay lại nhìn.
“Phượng Nhi?” Hải Đăng ngạc nhiên nhìn cô.
“Lâu lắm không gặp anh vẫn khỏe chứ?” Phượng Nhi nhìn anh mỉm cười nói.
“Anh vẫn vậy, còn em, sao em lại ở đây?”
“Công ty em ở gần đây.” Phượng Nhi khẽ cười và nói tiếp: “Anh không phiền nếu em mời anh một ly cà phê chứ?”
Hải Đăng nghe cô nói cũng cười rồi cùng cô đi vào một quán ở gần đó.
“Em chuyển công tác về Hà Nội à? Bao lâu rồi?” Anh hỏi.
“À, cũng hơn một năm rồi, sống trong Nam em thấy không quen nên đành ra Bắc. Còn anh?”
“Anh cũng mới chuyển ra ngoài này.”
“Vì muốn tìm Hạ Anh phải không?” Phượng Nhi nói và quan sát thái độ của anh, thấy anh im lặng cô lại nói tiếp: “Em biết anh vẫn giận em chuyện ngày trước…”
“Chuyện đó anh không muốn nhắc tới nữa.” Hải Đăng ngắt lời cô.
“Anh với cô ấy thật giống nhau, đến câu nói cũng giống nhau.”
Hải Đăng nghe Phượng Nhi nói liền ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em gặp Hạ Anh rồi?”
“Vâng, hôm trước đi công tác về em bay chuyến của cậu ấy và có nói chuyện một lúc.”
Hải Đăng nghe Phượng Nhi nói liền hiểu ra một số chuyện, hôm trước anh nghỉ phép nên không biết. Phải chăng vì Hạ Anh gặp lại Phượng Nhi nên mới có biểu hiện khác thường như vậy? Từ khi gặp lại Hạ Anh ở sân bay, anh luôn cố gắng quan tâm đến cô nhưng cô lại luôn tìm cách lảng tránh anh và tránh nhắc tới chuyện cũ. Anh biết những chuyện đó đã gây tổn thương lớn đến cho cô nên anh cũng không dám nhắc tới. Bây giờ, Phượng Nhi lại cố tình nhắc lại, chẳng phải càng khiến Hạ Anh đau khổ hơn sao? Là anh hay Phượng Nhi lừa dối cô thì cô cũng đều bị tổn thương. Một người là người cô yêu, một người là bạn thân nhiều năm. Lúc đó anh đã nhận lỗi lầm về mình, anh cứ nghĩ chỉ cần anh rời khỏi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng sự thật không phải vậy. Anh đi, Phượng Nhi cũng bỏ đi nên cô nghĩ anh và Phượng Nhi đã cùng nhau vào Nam sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
“Em xin lỗi, nếu không phải vì em thì hai người cũng không chia tay.”
“Em có biết Hạ Anh nghĩ anh và em phản bội cô ấy cùng nhau vào Sài Gòn sống không?”
“Em… em mới biết chuyện đó. Em vào Sài Gòn và không trở về nên…”
Hải Đăng im lặng nhìn Phượng Nhi, trong lòng anh bây giờ có chút hối hận. Nếu không phải anh đi biệt tích mấy năm trời thì anh đã biết những chuyện xảy ra xung quanh Hạ Anh rồi.
“Trước đây em nói gì với Hạ Anh?”
Phượng Nhi im lặng hồi lâu, cô nhất định phải phơi bày những lỗi lầm và xấu xa của mình trước mặt người con trai cô yêu ư?
“Em… nói em với anh có hôn ước của gia đình và anh đến đây vì gặp em. Còn cậu ấy chính là người cướp vị hôn phu của bạn mình.”
Hải Đăng sững người nhìn Phượng Nhi: “Em là bạn thân của cô ấy, sao em lại có thể nhẫn tâm tổn thương cô ấy?”
“Em biết em ích kỷ, bây giờ em cũng hối hận rồi… Chính vì vậy em mới trở về đây để làm rõ sự thật này.”
“Em còn nói gì nữa không?”
“Em không… nhưng… anh cũng biết là trước nay mẹ em luôn ghét cậu ấy vì hoàn cảnh gia đình của cậu ấy, nên khi chuyện đó xảy ra mẹ em cũng tìm cậu ấy nói chuyện.”
Hải Đăng khẽ thở dài. Vì anh mà cô phải chịu bao nhiêu ấm ức? Thời gian cô đau khổ thì anh lại không ở bên cô, anh phải làm sao bù đắp cho cô đây?
Phượng Nhi nhìn Hải Đăng đi khỏi quán cà phê, trong lòng thoáng chút xót xa. Cô nên trách chính bản thân mình ngốc nghếch hay trách người con trai kia đã không hiểu tình cảm của cô dành cho anh đây? Những việc cô làm hôm nay để bù đắp lỗi lầm năm xưa và cũng là trực tiếp làm tổn thương trái tim mình, nhưng cô biết cô phải làm như vậy. Bốn năm cô sống trong dằn vặt day dứt, như vậy là quá đủ rồi. Phượng Nhi lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi.
Hạ Anh đang ngồi xem ti vi trong phòng nhận được tin nhắn, cô nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu rồi khẽ mỉm cười. Tảng đá nhiều năm trong lòng cô dường như đã biến mất. Mối quan hệ giữa con người với nhau đôi khi phức tạp nhưng nhiều lúc cũng rất đơn giản, chỉ cần một lời nói, một hành động cũng khiến mọi thứ thay đổi. Có những chuyện đã qua nên cho qua, cô không muốn nghĩ nhiều đến nó. Cũng như cô với Phượng Nhi, dù trước đây xảy ra chuyện gì nhưng có những thứ không thể thay đổi. Đó là tình bạn, tình bạn cũng cần sự tha thứ, bao dung và cô đang học nó.