Chương 18. Đối thơ.

Trong thư phòng, ánh sáng nhẹ nhàng từ ngọn nến tỏa khắp không gian, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh nhưng đầy suy tư. Lạc Tiên ngồi trước chiếc bàn gỗ lim bóng loáng, tay cầm bút lông, từng nét vẽ uyển chuyển lướt trên tờ giấy lụa trắng tinh. Trên giấy, hình ảnh một nhành hoa đào đang nở rộ dần hiện ra, từng nét bút như chứa đựng tâm trạng phức tạp của người vẽ.

Bích Vân đứng bên cạnh, tay đều đặn mài mực, âm thanh nhè nhẹ vang lên hòa lẫn với tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ. Hàn Yên từ tốn rót trà, làn khói mỏng từ ấm trà nghi ngút tỏa ra, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Lạc Tiên dừng tay, ánh mắt nhìn xa xăm. Trong đầu nàng như một cuốn sách đang lật giở từng trang, ký ức ùa về một cách rõ nét.

Từ lần xuống chợ hôm trước, những ánh mắt lén lút theo dõi nàng, rồi chuyện đá Tử Tinh, Tiểu Loan đã nhắc đến Linh Phi, và cả chuyện đàn tỳ bà bị thu hồi gấp gáp. Cuối cùng, là cảnh Tiểu Loan lục lọi thư phòng vào đêm khuya. Tất cả đều gợi lên một chuỗi sự kiện không thể xem nhẹ. Rõ ràng, mọi thứ không đơn giản chỉ là sự tình cờ.

“Bích Vân,” Lạc Tiên đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng sắc bén. “Ngươi nghĩ là ai?”

Bích Vân thoáng khựng lại, bàn tay đang mài mực hơi chững lại một chút trước khi tiếp tục động tác. Nàng cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.

“Chắc chắn không phải Linh Phi,” Bích Vân trả lời, giọng nói chắc nịch nhưng không vội vàng.

Lạc Tiên nhướng mày, đặt bút lông xuống bàn, ánh mắt dò xét nhìn Bích Vân.

“Tại sao ngươi nói vậy? Linh Phi là người mà Tiểu Loan từng nhắc đến, không phải sao?”

Bích Vân ngẩng lên, ánh mắt đối diện với chủ tử của mình.

“Đó là trực giác của nô tỳ. Mọi hành động của Linh Phi, từ trước đến nay, đều có phần cao ngạo, nóng nảy và thích thị uy, dễ kích động và thích áp đảo người khác, không giống người có thể mưu tính sâu sa. Nếu nàng muốn làm điều gì đó, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết lộ liễu như thế.”

Lạc Tiên thoáng ngạc nhiên trước câu trả lời, nhưng trong lòng nàng cũng không thể phủ nhận rằng suy nghĩ của Bích Vân rất hợp lý. Nàng nhìn vào ánh nến đang lập lòe trước mặt, trầm ngâm.

“Nếu không phải là Linh Phi…” Lạc Tiên ngừng lại, như thể đang cân nhắc điều gì.

“Vậy kẻ đứng sau rốt cuộc là ai? Có lẽ, người đó không chỉ muốn gây khó dễ cho ta, mà còn có mục đích lớn hơn.”

Hàn Yên đặt chén trà xuống bàn, bước lên một bước, ánh mắt bình thản nhưng sắc sảo.

“Nương nương, nô tỳ nghĩ, người đó hẳn là kẻ rất am hiểu trong cung, biết rõ từng hành động của nương nương. Và… có lẽ mục tiêu không chỉ là đá Tử Tinh hay cây tỳ bà.”

Lạc Tiên khẽ cười nhạt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Quả thật, những điều ngươi nói rất có lý. Trong hậu cung này, chẳng ai vô tình làm điều gì cả. Mọi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, và mỗi hành động đều có mục đích của nó.”

Bích Vân khẽ nghiêng đầu, tiếp tục mài mực, nhưng ánh mắt nàng thoáng hiện lên vẻ trầm tư.

“Nương nương, nếu như không phải Linh Phi, thì người đó hẳn phải là một người nắm quyền lực và có thể điều khiển những kẻ dưới trướng. Tuy nhiên, nô tỳ không dám đoán bừa.”

Lạc Tiên gật đầu, nhưng sâu trong ánh mắt nàng vẫn là sự nghi hoặc. Dường như nàng đã có một đáp án mơ hồ trong đầu, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn.

Nàng đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra khu vườn phía ngoài. Gió đêm mát lạnh thổi qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ, nhưng lòng nàng lại nặng trĩu.

“Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời,” Lạc Tiên nói nhỏ, như thể tự nhắc nhở bản thân. Nhưng nàng biết, trước khi thời gian kịp trả lời, nàng phải làm rõ mọi thứ, nếu không chính nàng sẽ là người tiếp theo rơi vào bẫy.

Lạc Tiên khẽ quay đầu, ánh mắt lướt qua Bích Vân và Hàn Yên. Hai người họ đứng yên lặng ở vị trí của mình, nhưng vẻ điềm nhiên và phong thái tự tại khiến nàng không khỏi để ý. Đôi môi Bích Vân thoáng cong lên thành một nụ cười nhẹ, còn Hàn Yên, như thường lệ, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, sắc bén một cách kín đáo.

Nàng đưa mắt trở lại nhìn tranh, nhưng tâm trí thì không còn tập trung vào nét bút nữa. Trong lòng nàng, một mối ngờ vực đã nhen nhóm từ lâu, nay càng lúc càng rõ ràng.

Hai tỳ nữ này, Bích Vân và Hàn Yên, được Hoàng thượng đích thân ban cho nàng vào ngày nàng thật sự bước chân vào hậu cung. Ban đầu, nàng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ đó là ân điển của bậc quân vương. Nhưng thời gian trôi qua, nàng dần nhận ra, cả hai đều không phải là những tỳ nữ bình thường.

Từ phong thái ung dung, cách họ xử lý mọi việc một cách gọn gàng và cẩn trọng, cho đến đôi lần nàng vô tình bắt gặp ánh mắt sắc bén như đại bàng của họ – tất cả đều khiến nàng phải cân nhắc. Nàng không nghĩ hai người này chỉ đơn thuần là những tỳ nữ trung thành. Nhưng nếu họ có thân phận khác, thì là gì?

“Người của hoàng thượng…” Lạc Tiên thầm nghĩ.

Dường như họ được cử đến không chỉ để hầu hạ nàng mà còn để giám sát từng hành động, từng lời nói. Tuy vậy, điều kỳ lạ là, dù nàng đã bắt đầu nhận ra điều này, nàng vẫn không cảm thấy bất an hay sợ hãi. Thậm chí, ở một mức độ nào đó, nàng cảm thấy yên tâm.

Bởi lẽ, dù họ mang thân phận gì, một điều chắc chắn là họ không hề có sát khí đối với nàng. Hành động của họ, dù kín đáo đến đâu, cũng không mang ý đe dọa hay muốn gây hại. Thay vào đó, họ luôn sẵn sàng bảo vệ nàng, điều mà nàng đã tự mình chứng kiến nhiều lần.

Nàng đặt bút lông xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve viền giấy trên bàn, ánh mắt khẽ híp lại, như để giấu đi những suy nghĩ trong lòng.

“Bích Vân, Hàn Yên,” nàng cất giọng dịu dàng, pha chút thờ ơ.

Bích Vân thoáng mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống, cung kính đáp: “Nương nương có chuyện gì sao?”

Hàn Yên khẽ nghiêng đầu, rót thêm một chén trà đặt bên cạnh nàng.

Lạc Tiên khẽ cười nhạt, ánh mắt vẫn dừng trên tờ tranh chưa hoàn thiện.

“Không có gì đâu…”

Bích Vân liếc nhìn Hàn Yên, như muốn thăm dò suy nghĩ của đối phương, nhưng cả hai đều không nói thêm lời nào. Họ đều biết, chủ tử của mình, họ cũng nhận ra nàng đã nhìn thấu được một phần sự thật.

Dù vậy, không ai nói ra điều đó. Bích Vân tiếp tục mài mực, Hàn Yên lại rót trà. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, như thể giữa họ chưa từng tồn tại bất kỳ bí mật nào.

Lạc Tiên hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén trước khi trở lại dịu dàng thường ngày. Nàng cầm lấy bút lông, tiếp tục vẽ, nhưng trong lòng đã có quyết định. Nếu họ là người của hoàng thượng, nàng sẽ chờ xem Hoàng thượng muốn gì ở nàng. Trước khi sự thật được phơi bày, nàng sẽ không vạch trần, cũng không đặt mình vào thế nguy hiểm.

Trong ánh sáng mờ nhạt, nét bút của nàng lại uyển chuyển vẽ tiếp nhành hoa đào, như thể nàng đang khắc họa những suy tư sâu kín của chính mình.

Buổi tối, bầu trời Hải Tử Quốc được thắp sáng bởi ánh trăng bàng bạc, hòa quyện với ánh sáng đỏ rực từ những chiếc đèn lồng treo dọc các hành lang dài như vô tận. Lạc Tiên rời khỏi Nguyệt Cung, bước đi chậm rãi trên con đường lát đá lạnh buốt. Tâm trí nàng nặng nề bởi những suy nghĩ còn dang dở trong ngày.

Gió đêm mơn man, mang theo hương thơm ngọt lịm từ những loài hoa kỳ lạ quanh các hồ nước trong cung. Nàng không biết vì sao đôi chân lại đưa mình đến nơi này – hồ nước thứ tư, nằm sâu trong góc cung điện, tách biệt với mọi sự ồn ào.

Nước trong hồ mang sắc tím nhạt kỳ ảo, phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh trăng. Quanh hồ, những loài hoa lạ nở rộ, cánh hoa óng ánh như được phủ lên một lớp bụi vàng. Không gian yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe rõ tiếng gió lướt qua những cành cây, tiếng lá khẽ xào xạc như thì thầm điều gì đó bí ẩn.

Lạc Tiên dừng chân bên bờ hồ, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước phẳng lặng. Dưới ánh trăng, sắc tím của nước càng thêm huyền bí, tựa như một thế giới khác đang hiện ra. Nàng cúi người, ngón tay chạm nhẹ vào mặt nước, cảm nhận cái lạnh thấm qua làn da. Mặt nước không gợn sóng, chỉ để lại cảm giác tĩnh lặng đến lạ thường.

Nàng khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu, để cho không khí trong lành hòa vào lồng ngực. Hương hoa thoảng qua làm nàng thoáng bối rối, một mùi hương ngọt nhưng lại khiến nàng cảm thấy như bị bóp nghẹt, tựa như những loài hoa này đang giấu kín một bí mật không thể nói ra.

Lạc Tiên mở mắt, ánh nhìn trầm lắng. Không biết điều gì thôi thúc, nàng bỗng ngồi xuống cạnh hồ, cởi chiếc trâm cài tóc, thả mái tóc đen dài xuống, nhẹ nhàng buông lơi. Ánh trăng chiếu lên mái tóc nàng, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, khiến nàng trông như một bóng hình thoát tục.

Nàng lấy tay vốc một chút nước lên rửa mặt, cảm giác mát lạnh khiến nàng tỉnh táo hơn. Trong khoảnh khắc, những suy nghĩ về Tiểu Loan, cây đàn tỳ bà, và những kẻ ẩn mình trong bóng tối tạm thời lắng xuống. Nàng chỉ muốn tìm một chút yên bình cho tâm hồn.

Bỗng dưng, nàng cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Lạc Tiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mặt hồ tím lặng yên.

Ở phía bên kia hồ, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, một bóng người cao lớn đang đứng lặng lẽ. Chiếc áo bào dài màu đen tuyền thêu chỉ vàng nhẹ nhàng phất trong gió, hòa cùng dáng vẻ uy nghiêm nhưng lạnh lùng của người đó. Dù khoảng cách khá xa, nàng vẫn nhận ra đó là ai.

Hoàng thượng.

Ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của ngài đang nhìn thẳng về phía nàng. Thoáng chốc, nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Ánh mắt ấy không hề dao động, mang theo một sự uy nghi và quyền lực không thể kháng cự.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hồ nước rộng lớn dường như bị sự hiện diện của ngài bao trùm. Lạc Tiên không lên tiếng, cũng không cúi đầu hành lễ. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn lại, ánh mắt bình thản nhưng không giấu được một chút ngỡ ngàng.

Trong không gian ấy, nàng đột nhiên ngâm lên một bài thơ, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo nét u buồn khó tả:

“Trăng lặng bên hồ nước tím sâu,
Phận má hồng tựa cánh hoa ngâu.
Gió cuốn nghìn phương không biết lối,
Nước chảy về đâu chẳng ai cầu.

Lòng lạnh giữa cung vàng lặng lẽ,
Tâm cười nhưng nỗi buốt ai hay?
Chỉ mong trời sáng mây tàn sớm,
Giấc mộng tàn hương hóa hư không.”

Từng câu từng chữ vang lên như hòa quyện cùng ánh trăng và mặt nước tím lặng yên. Âm điệu của nàng trầm bổng, mang theo những tâm sự sâu kín, vừa như đang nói với chính mình, vừa như gửi gắm đến một người nào đó.

Bóng người ở bên kia hồ khẽ động. Hoàng thượng không rời mắt khỏi nàng, ánh mắt trầm tĩnh dần lắng lại, nhưng trong sâu thẳm có một tia phức tạp khó lường. Lời thơ của nàng giống như một lưỡi dao sắc, khẽ chạm vào tầng phòng ngự trong tâm khảm ngài, để lại một vết xước mỏng nhưng sâu sắc.

Lạc Tiên ngâm xong, cúi xuống chạm tay vào mặt nước. Những gợn sóng nhỏ lan ra, phá vỡ sự tĩnh lặng của hồ nước. Nàng lặng lẽ, không nói thêm lời nào, nhưng sự hiện diện của nàng dường như đã khuấy động không khí vốn yên bình của đêm nay.

Hoàng thượng từ phía bên kia hồ khẽ nhếch môi cười, nụ cười mơ hồ nhưng lại mang theo sự lạnh lùng khó đoán. Đứng trong ánh trăng, ngài khoanh tay trước ngực, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tím lặng. Một giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ vang lên, từng câu từng chữ như dội vào lòng người:

“Hồ tím lặng, bóng trăng ngỡ chốn hư,
Hoa nở rộ, lòng người vẫn ưu tư.
Thời thế như cờ, đâu dễ định,
Mộng xưa tan, hỏi có kẻ thấu chăng?

Lòng đế vương, ai hay sâu tựa biển,
Chốn hoàng cung, nào phải bến bình yên.
Người ngâm thơ, khắc tâm bao nỗi nhớ,
Lời đáp này, gửi đến kẻ tri âm.”

Y ngâm xong, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Lạc Tiên. Từng câu thơ vừa như là lời đáp lại nàng, vừa như hé lộ những tâm tư giấu kín của chính mình. Sự uy nghiêm và điềm tĩnh của ngài như hòa quyện cùng ánh trăng và hồ nước, khiến người khác không thể rời mắt.

Lạc Tiên nhìn về phía ngài, đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng lập tức trở lại bình thản. Những lời thơ của hoàng thượng, nàng hiểu, nhưng cũng không dám đáp lại. Giữa hai người là một khoảng cách xa, không chỉ là bề mặt hồ mà còn là thân phận, địa vị, và cả những bí mật chưa từng được tiết lộ.

Hoàng thượng nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu tâm can nàng, nhưng ngài không nói thêm gì, chỉ im lặng đứng đó, để lại một bầu không khí lạ lùng khó tả.

Lạc Tiên bước chầm chậm lên bờ, váy dài quét nhẹ trên nền đá lạnh, ánh trăng tím phủ lên nàng một lớp sáng mơ hồ. Đôi tay nàng đặt trước người, nàng cúi thấp đầu thi lễ:

“Thần thiếp thất lễ, xin được cáo lui.”

Nàng vừa quay người, thì giọng nói trầm thấp của Hoàng thượng từ phía sau vang lên, chậm rãi nhưng uy quyền, như sương đêm bao phủ cả không gian:

“Ngươi có biết, bốn hồ này có ý nghĩa gì không?”

Lạc Tiên thoáng khựng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt thoáng hiện vẻ thắc mắc. Nàng không đáp, chờ đợi lời giải thích. Hoàng thượng từ tốn tiến thêm vài bước, ánh trăng chiếu lên dung mạo ngài, làm lộ ra vẻ đẹp cương nghị nhưng khó gần.

“Hồ Nhất, Nhất Tử Sương,” ngài bắt đầu, ánh mắt hướng về khoảng không xa xăm. “Lấy tên từ màn sương tím bao phủ mặt hồ mỗi sớm mai. Nó đại diện cho sự khởi đầu, mờ mịt nhưng tràn đầy hy vọng, như ánh bình minh xua tan màn đêm.”

Ngài dừng lại, ánh mắt chuyển về phía nàng, như đang dò xét phản ứng của người đối diện.

“Hồ Nhị, Nhị Tử Vân, gợi hình ảnh mây tím nhẹ nhàng trôi, tượng trưng cho sự chuyển giao giữa thực tại và mộng tưởng. Đó là nơi người ta mơ những giấc mộng lớn lao, hoặc lạc vào những mộng tưởng không hồi kết.”

Ngài cất bước chậm rãi quanh bờ hồ, giọng nói tiếp tục vang lên giữa không gian yên tĩnh:

“Hồ Tam, Tam Tử Liên, là hồ sen. Mỗi mùa hè, sen nở rộ, tỏa hương thanh khiết, như nhắc nhở người đời rằng dù ở nơi bùn lầy, cũng có thể giữ được sự trong sạch.”

Hoàng thượng dừng lại trước nàng, ánh mắt thâm sâu hướng thẳng về phía hồ nước phẳng lặng mà tím biếc.

“Còn hồ này, nơi ngươi đang đứng – Tứ Tử Nguyệt. Là nơi ánh trăng chiếu rọi rõ nhất, phản chiếu bầu trời, như tấm gương của lòng người. Nó là biểu tượng cho sự yên bình nhưng cũng chất chứa vô vàn tâm sự.”

Lạc Tiên lặng người, ánh mắt nàng dõi theo hồ nước mà ngài vừa mô tả. Mặt hồ tĩnh lặng, ánh trăng lấp lánh như rắc bạc. Nàng khẽ mỉm cười, cúi đầu thi lễ một lần nữa:

“Hoàng thượng có thể đặt ra những cái tên ý nghĩa như vậy, quả là lòng nhân từ và trí tuệ vượt bậc. Thần thiếp thật sự không dám mạo phạm cảnh sắc nơi đây.”

Hoàng thượng nhìn nàng, ánh mắt ngài như lóe lên một tia ẩn ý.

“Không dám mạo phạm, nhưng cũng không thể rũ sạch suy nghĩ của bản thân.”

Nàng thoáng ngẩng lên, đối diện với ánh mắt sâu xa đó, nhưng nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cúi đầu cung kính. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, như bị nhìn thấu tâm can, nhưng lại chẳng thể phản kháng.

 

Không khí lặng đi, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua, và ánh trăng tím trải dài trên mặt hồ, chia đều hai người ở hai đầu số phận.

Hoàng thượng đứng bất động một lát, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt hồ, nhưng giọng nói của ngài lại vang lên nhẹ nhàng, như thể nhắc lại một kỷ niệm cũ:

“Ngươi có biết vì sao ta lại ra lệnh hủy cây tỳ bà đó không?”

Lạc Tiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của ngài, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không rõ ràng. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời ngay lập tức. Ngài nhìn nàng một lát, rồi tiếp tục nói, giọng mang chút u ám.

“Vì tỳ bà đó… giống như một sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại, một điều gì đó khiến ta không thể tha thứ. Đôi khi, những thứ quá đẹp lại khiến người ta đau đớn. Đặc biệt là khi chúng ta không thể giữ được chúng.”

Lạc Tiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, cảm giác trong lòng càng lúc càng mơ hồ. Đúng lúc đó, nàng bước lùi lại một bước, chân bị trượt trên bề mặt đá ẩm ướt từ làn sương đêm, cả người mất thăng bằng.

“Đừng!”

Hoàng thượng theo phản xạ, nhanh chóng giơ tay về phía nàng, kéo mạnh eo nàng về phía mình. Lạc Tiên không kịp phản ứng, cơ thể nàng được nâng lên trong một khoảnh khắc, cảm nhận rõ rệt sự mạnh mẽ và ấm áp từ đôi tay của ngài.

Người nàng không còn chạm đất, chỉ còn lại hơi thở của ngài gần kề, hơi ấm từ cơ thể ngài tỏa ra. Bất giác, Lạc Tiên cảm thấy một cảm giác khác thường, vừa là sự an toàn, vừa là sự lạ lẫm.

Hoàng thượng giữ nàng trong tay một lúc, ánh mắt ngài nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt như muốn nhìn thấu tâm can nàng.

Lạc Tiên chỉ có thể ngẩng lên nhìn ngài, trong phút giây đó, nàng không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng hoàng thượng không để nàng có thời gian để nghĩ ngợi, ngài từ từ đặt nàng lại trên mặt đất, rồi nhẹ nhàng đẩy nhẹ ra một khoảng cách.

“Phiền thật…” Ngài nói, như thể là một lời trách móc nhưng lại nhẹ nhàng. “Lần sau, cẩn thận hơn một chút.”

Lạc Tiên cảm nhận được sự khác lạ trong ánh mắt ngài, nhưng cũng chẳng thể hiểu rõ được. Nàng chỉ khẽ gật đầu, cúi đầu thi lễ như một thói quen, rồi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ngài nữa.

“Thần thiếp… xin lỗi, hoàng thượng.” Nàng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, như thể là lời xin lỗi chân thành, nhưng cũng đầy ngập ngừng.

Hoàng thượng nhìn nàng một hồi lâu, trong sự im lặng đó, ánh mắt ngài vẫn không rời nàng, như thể đang cố đọc vị từng cảm xúc trong nàng. Tuy nhiên, ngài lại chỉ thở dài nhẹ một hơi.

“Được rồi, không sao.” Ngài nói, giọng nói có chút mệt mỏi, nhưng không hề có sự tức giận nào.

“Về cung nghỉ ngơi đi.”

Lạc Tiên không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu và rút lui, để lại một mình hoàng thượng đứng đó, giữa ánh trăng tím và mặt hồ tĩnh lặng, mang theo suy nghĩ không thể giải thích.

 

 

 

 

 

 

 

Danh Sách Chương

Thành Viên

Thành viên online: Trang Phan Trần 44 Nguyễn Đình Luân Như Tiêu Ngọc Hùynh và 237 Khách

Thành Viên: 63540
|
Số Chủ Đề: 9337
|
Số Chương: 29253
|
Số Bình Luận: 119244
|
Thành Viên Mới: ɳαღ. ღŤї

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương