Tôi ngồi trên xe trên nhìn ra phía con đường phủ một màu vàng rực, ánh đèn đường rọi xuống khiến người ta có cảm giác mọi thứ trở nên ấm cúng. Hôm nay có lẽ mọi thứ vẫn chưa được suông sẻ nhưng tôi tin rằng tương lai, tất cả sẽ ổn.
Khung cảnh đường phố vội lướt qua khung cửa xe, xa lạ đến ngỡ ngàng, mọi thứ đều đã thay da đổi thịt, tất cả đều đã trở thành ký ức chẳng thể nào quên, tôi chợt nghĩ đến ba, tôi thậm chí còn không thể nhớ ba đang nằm ở đâu trong thành phố, chẳng biết mười lăm năm qua ba có trách tôi lâu như vậy chẳng đến thăm ông.
Những suy nghĩ miên mang dẫn tâm trí tôi lạc vào không gian vô định cho đến khi chú Cường chạm vào tôi gọi lớn:
“Đến nơi rồi, ngày mai chú sẽ cho người đưa xe tới cho con tự lái, con đã nhớ đường đến công ty rồi chứ?”
Tôi gật gù dù gì đường từ nhà đến công ty đi về chỉ một lối duy nhất vả lại tôi cũng cần có xe riêng để tìm nơi an nghĩ của ba.
“Dạ, con cũng muốn tự đi cho tiện, con cảm ơn chú.”
Tôi vội bước ra khỏi xe nhưng vẫn không quên cúi đầu tạm biệt chú Cường. Sau một ngày vùi đầu vào đọc và liệt kê các sự kiện của công ty cơ thể tôi như muốn phản đối lại bộ não, bọn chúng muốn đình công, mệt mõi rã rời chỉ muốn sau khi mở cửa ùa ngay vào giường đánh một giấc thật sâu.
Tôi tra thẻ mở cửa căn hộ, cởi áo khoát và cúc áo đầu của chiếc sơ mi trắng, cái caravat trên cổ bị kéo đến lệch sang một bên hờ hững treo trên cổ áo. Tôi thở hắc ra một hơi lấy lại tin thần, bước chân loạn choạn định chạy ùa vào chiếc giường thân yêu thì phát hiện tự lúc nào đèn trong nhà sáng trưng, trong không gian còn bốc lên mùi thức ăn thơm ngát.
Tôi cứ ngỡ bản thân đã vào nhầm nhà nhưng rõ ràng nếu nhầm thẻ từ sẽ ko thể tra vào dễ dàng như vậy được.
Từ dưới bếp phát ra âm thanh rổn rẻn, là dì Tư sao? Tôi đã bảo dì ấy không cần phải nấu nướng gì cả rồi mà. Tôi nhanh chống rảo bước xuống bếp. Trên bàn ăn đã bày sẵn một bửa tiệc thịnh soạn khiến tôi thật sự rất bất ngờ, ngoài ra xung quanh còn có vài người mặc quần áo giúp việc trông giống dì tư và người phụ nữ ngoài bảy mươi tuổi ngồi ngay ngắn giữa bàn tiệc, khuôn mặt vui vẻ, da vẻ hồng hào cùng vài nếp nhăn càng khiến cho bà trông vô cùng phúc hậu. Bà ấy trông thấy tôi liền nở nụ cười tươi tắn, tôi trong lúc choáng váng chưa kịp mở miệng bà ấy đã tranh lời:
“Cháu trai của bà, nếu như nội không biết sự tồn tại của con bọn chúng còn giấu con ở cái nơi đất khách quê người đến bao giờ.”
Nội? Tôi vẫn chưa kịp định thần, từ khi sinh ra đến nay tôi chưa bao giờ nghe ai nhắc đến nội, phải chăng có sự nhầm lẫn. Tôi định lên tiếng giải thích bà ấy đã đến ôm chầm lấy tôi than thở:
“Cháu trai yêu quý của nội, mặc dù con chỉ là đứa trẻ ngoài giá thú nhưng con vẫn mang dòng máu của nội, là cháu trai duy nhất của nội để nội xem ai dám ức hiếp con. Trách là trách vợ của ba con không biết đẻ, nhiều năm như thế chỉ có một mụn con gái đã vậy còn không cho con nhận tổ tông ép thằng Cường phải chối bỏ đứa con trai này. Giờ thì con có nội rồi có gì nội sẽ làm chủ, con yên tâm.”
Sau khi nghe bà ấy nói như vậy tôi mới ngờ ngợ ra vấn đề, thì ra bà ấy là mẹ của chú Cường, ngoài kia vài tin vớ vẫn tôi và chú Cường có quan hệ quyết thống ấy vậy mà bà ấy cho là thật, chẳng biết miệng lưỡi thế gian điêu ngoa đến mức nào lại khiến cho một người vẫn còn minh mẫn thiếu đi sự sáng suốt, không cần bằng chứng cụ thể xát định quyết thống liền vơ vào nhận cháu ngay tức khắc. Tôi bắt đầu hoang mang với tất cả mọi thứ ấp a ấp úng đáp:
“Nhưng sao nội?… à không phải bà… à… nội vào đây được.”
Tôi không biết phải xưng hô thế nào cho đúng cứ lấp ba lấp bấp, bà ấy cứ thế đẩy tôi vào ghế gấp cho tôi cả chén thức ăn đầy.
“Nội có cách để gặp cháu của mình, con không cần quan tâm đâu.”
Tiếng chuông cửa phá tan bầu không khí kỳ quái đang diễn ra trước mắt, tôi thầm mừng rỡ liệu có thiên thần nào đó sẽ xuất hiện giải thoát cho tôi khỏi sự hiểu lầm kỳ quái này.
Một người trong số những người giúp việc nhanh chống mở cửa, sự xuất hiện của chú Cường ví như ánh hào quan sáng chói.
Tôi vội đứng dậy kêu cứu:
“Chú Cường giúp cháu giải thích với, có lẽ nội đang hiểu lầm cháu.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng, chú Cường từ tốn đi đến bàn tiệc ngồi xuống.
“Con thấy xe của mẹ bên dưới.”
“Cho nên cậu vội lên đây để nói với tôi những gì đây hả?”
Tôi chẳng biết nói gì cứ im lặng nhìn họ.
“Về nhà rồi nói được không mẹ?”
“Không, có gì cứ nói tại đây, các người muốn làm gì cháu tôi mà muốn nói riêng với tôi hửm.”
“Mẹ hiểu lầm rồi, khanh nó chỉ là con của một anh bạn cũ…”
“Cậu im đi, cậu còn muốn giấu ai cơ chứ, cậu sợ con vợ cậu tới mức này là cùng, nó không cho phép cậu nhận con nhưng cũng không thể không cho phép tôi nhận cháu. Cậu xem nhìn nó trông mệt mõi thế này.”
Tôi vội đưa tay sờ lên chiếc caravat chỉnh trang lại y phục.
“Nội hiểu lầm con với chú Cường…”
“đã gọi tôi là nội rồi, không nhưng nhị gì cả từ ngày mai tôi muốn thằng bé về sống với tôi, ai mà ngăn cản tôi sẽ không tha.”
Nội nói với giọng điệu kiên quyết đến lạ khiến tôi có cảm giác như chẳng ai có thể lay chuyển được ý muốn của bà ấy. Nói xong nội nắm lấy tay tôi an ủi:
“Con không cần nói tốt cho bọn chúng, bọn chúng là một lũ xấu xa như nhau thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn chú Cường, chú ấy dường như cũng biết tánh ý của mẹ mình mà chẳng buồn nói thêm gì nữa, còn tôi nghiễm nhiên trở thành cháu của nội một cách danh chính ngôn thuận trong mắt nội.