Giờ ăn trưa của tôi và Lan thật sự tuyệt vời, Lan là một cô gái biết cách khiến người khác cảm thấy thoãi mái khi ở bên cạnh. Tôi rất muốn mỗi ngày đều ra ngoài đi ăn trò chuyện cùng cô ấy.
****
Hôm sau chúng tôi lại hẹn nhau ăn trưa, Lan mặc chiếc váy màu nâu sậm ôm sát làm tôn lên vẻ quyến rũ, thật bất ngờ khi tôi cũng mặc trang phục cùng màu điều này khiến chúng tôi trở nên gần nhau hơn.
“Lan đến đón anh đi làm nha, hình như anh vẫn chưa có xe riêng.”
Lan chủ động đề nghị nhưng tôi đã hứa với chú Cường phải trông chừng Phương cho nên.
“Anh đi cùng Phương là được rồi dù gì cũng cùng nhà đi chung sẽ tiện hơn.”
Lan nũng nịu đáp:
“Người ta đã mở lời không ngờ anh lại từ chối.”
Trước thái độ của Lan tôi chỉ biết cười trừ. Có lẽ đối với Lan sự thân thiết của tôi đã khiến cô ấy hiểu nhầm gì đó, tôi không thể đoán cũng không thể làm cô ấy xấu hổ cho nên tôi đành nói:
“Anh chỉ sợ Lan vất vả với lại Lan làm như vậy mọi người sẽ đồn đoán không hay về Lan, anh không thích.”
Tôi nhìn Lan dò xét, cô ấy thoáng có chút buồn lại nhanh chống cười cười đáp:
“Anh sợ người ta nói Lan tiếp cận anh vì anh là con trai chủ tịch sao?”
Tôi không phải là con trai chú Cường và sẽ không bao giờ có thể thừa hưởng bất kỳ thứ gì từ chú ấy. Tôi không biết phải giải thích sao với Lan, cô ấy đã nói tiếp.
“Không sao đâu Lan hiểu mà, con nhà giàu như anh phải tìm một nơi môn đăng hộ đối mới đúng.”
Không hiểu sao đối diện với Lan lúc này tôi lại muốn hỏi cô ấy.
“Nếu như tôi không phải con chủ tịch, không có gì cả Lan vẫn sẽ chọn tôi chứ.”
“Anh Khanh nói gì kỳ vậy, trên đời này làm gì có nếu như.”
Tôi có thể cảm nhận được sự bối rối của Lan, tôi thật sự không muốn làm khó cô ấy bèn bắt sang chuyện khác.
“Ở đây có món nào ngon ngon Lan giúp anh chọn với.”
****
Sau giờ ăn trưa tôi trở lại văn phòng. Phương vẫn chưa trở lại, nhìn bàn làm việc của Phương lúc nào cũng bừa bộn, tôi đành giúp cô ấy dọn dẹp lại một chút. Phương vừa đến đứng ở cửa nhìn tôi lúc sau cô ấy mới lên tiếng:
“Ai mượn anh vậy?, tôi đã bảo anh đụng vào đồ của tôi sao? Hay anh muốn chức tổng giám đốc của tôi.”
Phương đúng là cô gái không biết nói lý, tôi sẽ không tranh chấp với Phương nếu không cô ấy nhất định sẽ nói những lời cay độc hơn mà thôi.
“Sao không trả lời, tôi nói đúng quá hả anh Khanh.”
“Loại người như anh bị nói trúng tim đen không còn nói được gì nữa sao?, đúng là loại rác rưởi không có cha mẹ dạy bảo.”
Lời nói đó quá cay độc nó xoáy sâu vào tôi như con dao sắc bén, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng bản thân lại bị xúc phạm nặng nề như thế không có cha mẹ dạy bảo không phải lỗi ở tôi, chẳng có đứa trẻ nào trên đời sinh ra lại không muốn có cha mẹ bên cạnh, yêu thương dạy dỗ. Phương từ nhỏ có cha có mẹ, có mọi người bên cạnh cô ấy đâu biết rằng chỉ cần một lời nói vô tâm của mình lại khiến một người chẳng có gì như tôi đau đớn biết bao, bản năng tự bảo vệ trỗi dậy tôi không thể nhịn Phương thêm được nữa.
“Đúng, tôi không được dạy dỗ tử tế nhưng tôi không dùng lời nói để miệt thị người khác. Kẻ tự cho mình được dạy dỗ cẩn thận từ miệng lại tuông ra lời nói cay độc, tàn nhẫn”
“Anh đang chưởi tôi sao? Đồ khốn kiếp.”
Phương lại muốn đánh tôi, tôi sẽ không dễ dàng để cô ta tiếp tục những hành động ngông cuồng. Cô ấy lao tới vung tay tôi vội bắt lấy, cô ấy hung dữ như bà chằn tôi chỉ còn cách quật ngã Phương kiềm chặt cô ấy trên nền đất.
“Cô có thôi đi không?, hung dữ như vậy để làm gì chứ?. Tôi biết cô không xấu xa như vậy nếu không hôm đó cô đã không cuốn lên khi tôi bị đau, phải không?”
Phương cố gắn vựt dậy tôi lại càng quyết tâm kiềm chặt cô ấy hơn nữa.
“Vậy hôm đó là do tôi sai phải không, ok tôi sai nên mới lo lắng cho loại cặn bã như anh, loại không được dạy bảo tử tế.”
Tôi phát điên lên với cái miệng nhỏ nhắn cay độc ấy tôi chỉ muốn làm cách nào đó để chặn lại những lời lẻ phát ra từ nó, nếu không nó sẽ khiến tôi biến thành con quái thú phá vỡ tất cả mọi điềm tỉnh mà tôi đã dày công tạo dựng. Phương vẫn cố thoát khỏi tôi, đầu cô ấy cứ chồm lên mặc cho cả hai tay đều bị tôi giữ chặt lấy.
“Đồ không có giáo dục, có buông ra không, khốn nạn.”
Cô ấy mạnh mẽ như con sư tử hoang dã tôi buột phải chồm lên trên người kẹp hai bên đùi Phương, chỉ có như thế chân Phương mới thôi đá lung tung. Tất cả chân tay của tôi đều giữ chặt cơ thể cô ấy khiến phương không thể cử động được nữa chỉ còn cái miệng nhỏ kia liên hồi mắng nhiết không dừng lại. Tôi chỉ muốn cô ấy im ngay những ngôn từ chết tiệt đó vô thức hạ môi lấp đầy âm thanh đang chờ chực tiếp tục tuông ra. Phương mở to mắt ú ớ, đến khi tôi nhận ra tôi đã điên tiết đến mức không biết bản thân đã làm gì thì mọi việc đã quá trễ.
Mọi người ngoài văn phòng nghe thấy tiếng cải nhau nên nhanh chống gọi cho chú Cường, cũng may chẳng ai dám vào trong xem tình hình vậy nên nụ hôn đó chỉ có tôi và Phương biết.
****
“Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Cường bắt đầu chất vấn, Phương lúc nào cũng nhanh miệng hơn trả lời trước.
“Là anh ta lục lọi đồ của con trước.”
Tôi đã quá mệt mõi khi phải đối mặt với Phương, nếu hôm nay chú vì chuyện này giận dữ đuổi tôi ra khỏi công ty tôi cũng sẵn lòng.
“Là anh ta kiếm chuyện với con trước.”
Đến lúc này tôi nên nói gì đó để có thể kết thúc.
“Chúng con không thể hòa hợp được mong chú thông cảm.”
Chú cường bảo tôi sang phòng chú ấy. Chú không nói thêm gì với Phương chỉ ra hiệu cho tôi theo sau. Khi bước chân tôi lướt qua Phương tôi chợt nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, cảm giác thật khó chịu.
Huỳnh Lucia (6 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 566
Xin được chỉ giáo ạ. Mình thật sự chẳng biết sai ở đâu hjc
Tuyết Sơn (6 năm trước.)
Level: 2
Số Xu: 2
Vẫn còn tầm chục lỗi. Thật đáng sợ ?
Huỳnh Lucia (6 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 566
Đã sửa ^^
"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." (6 năm trước.)
Level: 15
Số Xu: 20
Chào chị
Vui lòng sửa lại những lỗi chính tả trong bài viết.
Thân.