Chương 5: Từng cố chấp đợi chờ em trong nỗi nhớ

Chương năm: Từng cố chấp đợi chờ em trong nỗi nhớ.

Nhã Chi đang ngồi vẽ trong văn phòng, chuông điện thoại vang lên. Là mẹ cô gọi.

“Mẹ ạ? Con đang bận họp.” Cô nói. “Có gì lúc nào về con gọi cho mẹ nhé.”

“Tối nay con về ăn cơm, có bạn con đến nhà mình chơi đó.” Giọng bà Huyên vang lên trong điện thoại.

“Bạn con ạ?” Nhã Chi ngạc nhiên hỏi lại mẹ. Từ lúc cô về nước đến nay, ngoài Thùy Dung và Đức Thịnh thì có ai tìm đến tận nhà cô đâu.

“Ai vậy mẹ? Con còn có bạn nào nữa?” Cô thắc mắc hỏi lại mẹ.

“Cái con bé này, có bạn trai rồi mà không bảo với mẹ. Mẹ cứ nghĩ hai đứa chúng mày…”

Dường như bên cạnh có ai đó nói với bà Huyên vài câu, bà không nói tiếp mà chỉ nhắc cô tối nhớ về rồi mau chóng cúp máy.

Nhã Chi ngơ ngác đặt điện thoại xuống bàn. Cô còn tưởng tượng ra được nụ cười trên gương mặt mẹ mình lúc này, trong lòng càng thấy khó hiểu.

“Sao thế, có việc gì làm em thành thế này?” Đức Thịnh đi qua thấy Nhã Chi ngồi chau mày liền lên tiếng hỏi.

“Mẹ em…” Nhã Chi khẽ nói. “Em phải về nhà một chuyến.” Cô vẫy tay tạm biệt Đức Thịnh rồi lấy túi đồ rời khỏi công ty.

Nhã Chi về đến cửa, cô chần chừ không bước vào nhà ngay, trái tim tự nhiên vô thức đập loạn lên.

“Con về sớm thế ?” Bà Huyên nhìn thấy Nhã Chi về sớm, thái độ của bà vui vẻ hơn ngày thường nhiều.

“Khách nhà mình đâu mẹ?” Nhã Chi ngó vào phòng khách nhưng không thấy ai cả.

“Nhả Nha… no Jasmin lâu rồi không gặp.” Martin nói tiếng Việt với giọng lơ lớ.

Nhã Chi thở phào khi thấy Martin từ trong bếp đi ra, cô cười gượng nhìn người con trai lai Pháp với mái tóc hoe hoe vàng. Cô vội bước đến lôi anh sang một bên.

“Sao anh lại đến đây? Làm sao tìm được nhà em?” Cô nói tiếng Pháp vì không muốn bố mẹ hiểu cuộc nói chuyện của hai người.

“Anh về đây thăm em. Em đột ngột về nước mà không nói với anh một lời cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh.” Martin trả lời bằng tiếng Pháp, trôi chảy và dễ nghe hơn rất nhiều, không như lúc nói tiếng Việt ngọng líu ngọng lô.

Nhã Chi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó khiến trong người không thoải mái lắm.

Martin biết Nhã Chi cố tình trốn tránh mình, anh xịu mặt nhìn cô. “Anh xin lỗi vì chuyện đó, sau này không dám có lần thứ hai nữa. Em đừng vì thế mà lảng tránh anh.”

“Anh còn dám có lần thứ hai?!” Nhã Chi lườm anh, thực ra cô biết anh không cố ý, chỉ vì hôm đó anh quá say rượu mà thôi.

“Hai đứa nói gì mẹ không hiểu, nói tiếng Việt đi.” Bà Huyên chau mày nhìn hai đứa trẻ nói chuyện.

“Anh ấy nói tiếng Việt quá kém, con không thể hiểu được anh ấy nói gì.” Nhã Chi giải thích với mẹ.

Bà Huyên đồng ý với con gái, giọng lơ lớ của Martin quả thực khó nghe, bà cũng phải nghe cậu nhóc lặp lại hai ba lần mới hiểu hết được. Nhưng vậy vẫn  hơn là nghe tiếng Pháp.

Martin tuy nói kém nhưng anh hiểu được ý Nhã Chi, anh ấm ức nhìn cô.

“Này, tiếng Việt của anh là do em dạy đấy.”

Câu này anh nói rõ hơn chút, làm bà Huyên và ông Trung bật cười. Martin sinh ra ở Pháp, bố anh là người Việt, mẹ là người Pháp, hai người ở nhà cũng giao tiếp bằng tiếng Pháp, chỉ khi ở cùng bà nội anh mới được bà dạy tiếng Việt, sau này bà mất đi thì không còn ai dạy anh tiếng Việt nữa. Mãi đến mấy năm trước quen Nhã Chi và Thomas anh mới bập bẹ học vài câu.

“Con ý, có bạn trai rồi cũng không bảo với ba mẹ gì cả, làm mẹ cứ lo hoài.”

“Dạ?” Nhã Chi ngạc nhiên nhìn mẹ. “Bạn trai con?”

“Chứ sao, hai đứa hẹn hò thì cứ hẹn hò, sao phải giấu diếm chứ.”

Nhã Chi quay sang lườm Martin. “Anh nói gì với mẹ em mà mẹ bảo em với anh hẹn hò?”

Martin làm vẻ vô tội. “Anh đâu có nói gì, anh chỉ bảo anh là bạn trai của em. Ai ngờ mẹ em liền hiểu thành anh với em là một đôi. Anh nói anh là bạn trai của em, không phải à? Anh nói sai sao?”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Martin, cô chỉ khẽ thở dài. Suy cho cùng tiếng Việt không giống tiếng Pháp. Trước đây cô dạy anh nói tiếng Việt cũng chỉ qua loa vì nghĩ anh ham vui, dù sao anh ở Pháp không cần nói tiếng Việt, nay cô hại chính mình. Mẹ cô vì hiểu lầm ý của Martin mà nhất quyết tin rằng anh là bạn trai cô, cô có giải thích cũng vô ích.

“Hơn nữa mẹ em cũng đang nóng lòng tìm chồng cho em, anh tạm thời giả làm người yêu em, em đỡ phải nghe cô cằn nhằn. Hời cho em quá còn gì.”

Nghe câu này của Martin cô liền hiểu anh cũng có lòng để mẹ cô hiểu lầm, Nhã Chi bực mình nhéo tai anh một cái thật mạnh.

Martin bị đau liền kêu lên. “A, đau, đau anh, em buông ra đi anh không dám nữa…”

“Hai cái đứa trẻ này…” Bà Huyên khẽ lắc đầu cười nhưng ánh mắt lại là sự ngọt ngào và cả hài lòng. “Hai con mau vào ăn tối đi, đồ cũng chuẩn bị xong rồi.”

Ăn tối xong, Nhã Chi lấy lí do công việc liền vội vã rời khỏi nhà và đưa Martin đi.

 

“Ông xem cậu nhóc kia cũng được đấy chứ?” Bà Huyên hỏi chồng.

“Ừ, nhưng thằng bé có vẻ nghe lời Nhã Chi quá.” Ông đáp.

“Cũng phải. Chiều nó nhưng không được cái gì cũng răm rắp nghe lời nó. Phải có người trị được con bé bướng bỉnh nhà mình.” Bà Huyên vừa gật đầu vừa ngẫm nghĩ. “Ông thấy Đức Thịnh thì sao?”

“Đức Thịnh chẳng phải là sếp của Nhã Chi sao? Ai bà cũng muốn gán ghép cho con thế?” Ông khẽ lắc đầu cười.

“Sao ai ông cũng không ưng thế?” Bà Huyên chau mày lườm ông.

Nếu là ngày còn trẻ, có lẽ hai ông bà sẽ từ câu đó mà cãi nhau rồi. Nhưng chung sống nhiều năm, ông Trung quá hiểu tính vợ mình, ông chỉ nhẹ cười, khẽ lắc đầu. Cái ánh mắt lườm người khác của Nhã Chi chẳng phải từ bà mà ra đây thôi, lúc nào bà cũng nói con gái mình ngang bướng, nhưng lúc trẻ bà cũng vậy.

“Rốt cuộc ông nhìn trúng ai? Chúng ta làm mối luôn cho chúng nó, chứ đợi con Chi đòi đi lấy chồng thì bao giờ tôi mới có cháu bế?”

“Bà sốt ruột làm gì, bọn trẻ tự có hạnh phúc của chúng nó, vội không được.” Trong lòng ông sớm nghĩ đến con rể phù hợp rồi.

“Sao thằng Lâm lâu nay không đến nhà mình chơi thế nhỉ?”

Ông Trung nghe vợ nói, ông không đáp mà chỉ cười cười.

 

Nhã Chi rời khỏi nhà, cô cùng Martin đi dạo loanh quanh. Martin nói linh tinh mấy chuyện ở Pháp, rồi hỏi cô về đây sống có tốt không, vui vẻ không nhưng cô chỉ đáp bâng quơ, thỉnh thoảng lẳng lặng nhìn anh.

“Bây giờ anh nói thật được rồi, anh đến đây làm gì?” Nhã Chi nghiêm túc nhìn Martin.

“Anh về đây để theo đuổi em.” Martin nói.

Nhã Chi lườm anh. “Anh còn đùa nữa!”

“Thì anh về thăm em không được à?” Môi Martin cong lên như một đứa trẻ.

Nhã Chi lắc đầu khẽ thở dài. “Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”

“Anh chưa có nơi để về, từ sân bay đến thẳng nhà em. Em cho anh về nhà em ở tạm đi.”

Martin làm bộ đáng thương, nhưng bị Nhã Chi vạch trần ngay.

“Nói dối! Anh về đây ngay thì hành lý của anh đâu?” Cô trợn mắt lườm anh thêm cái nữa.

“Hì hì.” Martin biết không lừa được cô đành cười trừ. “Anh ở khách sạn gần đây.”

Nhã Chi không nói nhiều với anh mà đưa anh về khách sạn.

 

Từ hôm Martin xuất hiện, ngày nào anh cũng đến công ty Nhã Chi làm việc chơi, lúc thì mua hoa lúc thì mang bánh kẹo, đồ ăn vặt đến cho cô. Nhã Chi đuổi khéo anh về Pháp nhiều lần nhưng anh không về. Đức Thịnh thấy thế anh cũng làm ngơ, thậm chí còn vui vẻ giúp Martin.

Nhã Chi khó khăn lắm mới tiễn được được Martin đi, trên tay cô còn cầm bó hoa, trên bàn có ít đồ ăn vặt, đồ ăn trưa đủ cả. Nhã Chi cắm hoa vào bình đặt trên bàn, cô ngửi mùi hương dịu dịu của bông hoa tỏa ra. Cô khẽ mỉm cười, người tuy hơi bướng bỉnh nhưng mà hoa thì vẫn đẹp. Nhã Chi mang đồ ăn ra ngoài, nói với đồng nghiệp.

“Ở đây có ít đồ ăn vặt, mọi người có muốn thử không?” Nhã Chi mở hộp ra chia cho mỗi người một ít.

Mấy cô nhân viên nữ thấy toàn đồ ăn vặt nhập khẩu từ Pháp về ai cũng vui vẻ đến lấy phần.

“Cảm ơn trưởng phòng nhé, nhờ phúc chị bọn em mới có đồ ăn ngon như này.”

Nhã Chi chỉ cười trừ. “Mọi người không cần khách sáo.”

Đi qua căng tin, Nhã Chi định vào ăn trưa nhưng nghe nhân viên bàn tán với nhau về mình, cô đứng lại nghe một lúc rồi quyết định không vào nữa. Mấy hôm nay ai cũng bàn tán với nhau về chàng trai lai Pháp xuất hiện bên cạnh Nhã Chi. Ai cũng cho rằng cô và Đức Thịnh có quan hệ đặc biệt, sớm muộn sẽ thành đôi. Bây giờ lại xuất hiện thêm một Martin, hơn nữa còn tán tỉnh cô trước mặt Đức Thịnh mà anh lại chẳng hề tỏ thái độ.

Nhã Chi quay đi thấy Đức Thịnh đứng sau mình từ bao giờ. Anh nhìn cô cười cười. “Em xem sức ảnh hưởng của em lớn đến đâu, cả một công ty lớn, chỉ quan tâm mình em.”

“Anh thôi đi nhé.” Nhã Chi lườm anh. “Giám đốc đại nhân, phiền anh đặt lệnh cấm không cho người không phận sự đến công ty nữa.” Mấy hôm nay cô bị Martin làm cho chóng mặt, trưa xuất hiện ở công ty, tối xuất hiện ở nhà.

“Cái này e rằng anh không làm được.” Đức Thịnh đáp.

“Thomas, rốt cuộc anh đứng về phía nào thế?” Nhã Chi chau mày nhìn anh.

“Anh đứng về phía tình yêu.” Anh cười. “Cậu ấy thích em nhiều năm như vậy em thật không nhận ra chút nào sao? Uổng phí cho cái đầu óc nhạy bén của em. Trong tình cảm thì mù tịt.” Anh nhẹ nhàng dí vào trán cô một cái.

Trước đây đúng là cô không biết, cô không hề nghĩ Martin thích cô cho đến cái đêm trước khi cô về Việt Nam. Nhưng cô chỉ coi Martin là bạn thân.

Đức Thịnh nhìn bộ dạng khổ sở của Nhã Chi cũng không đành lòng. “Thôi kệ cậu nhóc ấy đi, tối nay công ty tổ chức party, em đi chứ? Về nhà thay đồ rồi gọi cho anh, anh qua đón.”

“Vâng, có gì tối em gọi cho anh.”

 

Party tổ chức ở trong quán bar lần trước Nhã Chi cùng Thùy Dung đến. Tối muộn nên nhạc đã chuyển sang sôi động hơn. Người hát trên sân khấu là nhân viên mới đến của công ty Huỳnh Anh. Cậu nhóc trẻ, khá đẹp trai và tài hoa.

“Cậu nhìn xem, cậu nhóc kia đẹp trai lại hát hay. Tớ thấy rất hợp với khẩu vị của cậu đấy Nhã Chi. Hỏi cậu ta xem có muốn làm phi công không?” Thùy Dung nháy mắt.

“Cậu thôi đi nhé, hết gán ghép tớ với người này rồi lại gán ghép với người kia.” Cô bây giờ còn chưa đủ đau đầu sao?

“Ha ha.” Thùy Dung cười đắc ý. “Ai bảo cậu số đào hoa đâu. Nghe nói dạo này công ty bàn tán ầm ĩ về đời tư của cậu. Lúc suýt thành bà chủ thì lại có một anh chàng lai tây từ Pháp về bám theo. Bản lĩnh không vừa nhé.”

Nhã Chi lườm Thùy Dung. Cô nàng không làm ở công ty cô mà cái gì cũng biết, chắc chắn lại do Đức Thịnh.

Âm nhạc chuyển sang giai điệu dance, Huỳnh Anh trên sân khấu chuẩn bị nhảy. Nhã Chi bất giác lại nhớ đến thời gian ở Pháp.

“Nhã Chi, nhạc của em đấy.” Đức Thịnh quay sang nói với cô. Anh còn nhớ cô nhảy rất giỏi.

Nhã Chi khẽ cười, cô đứng dậy bước lên sân khấu, cùng Huỳnh Anh nhảy một điệu. Huỳnh Anh hơi ngạc nhiên khi Nhã Chi lên sân khấu, nhưng sau đó cậu nhanh chóng bắt nhịp. Hai người kết hợp ăn ý, lúc như quấn lấy nhau đầy tình cảm, lúc lại buông nhau ra đầy tiếc nuối như một đôi tình nhân thực thụ.

Nhã Chi lướt qua Huỳnh Anh rồi quay xuống nhìn mọi người bên dưới, ánh mắt ma mị đầy quyến rũ. Điệu nhảy của Nhã Chi và Huỳnh Anh gần như mê hoặc hết thảy khán giả bên dưới.

 

Tùng Lâm say đắm nhìn Nhã Chi nhảy cùng người con trai lạ, toàn thân cô như tỏa ánh hào quang rực rỡ. Thứ ánh sáng kia dường như vì cô mà sinh ra.

Cô vẫn như vậy, lúc ngây thơ lúc lại quyến rũ mê người.

Anh quay người rời khỏi.

Tùng Lâm không thích ồn ào, náo nhiệt. Những khi nỗi nhớ về cô quay quắt trong tim, anh lại không kìm được lòng mà đến quán bar này, đây là nơi duy nhất có chút hương vị Pháp, giống nơi mà cô từng sống. Anh không rõ mình tìm cái gì, là một nơi giống thế, giống nơi có hình bóng cô xuất hiện ư? Nhưng anh biết, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây chứ.

 

Bị chuốc rượu khá nhiều, trong người hơi khó chịu, Nhã Chi liền vào nhà vệ sinh. Một lát sau cô loạng choạng bước ra, đúng lúc Huỳnh Anh cũng từ nhà vệ sinh đi ra. Thấy Nhã Chi có vẻ không khỏe cậu liền chạy đến đỡ.

“Chị không sao chứ?”

“Chị không sao, chắc tối nay chưa ăn gì lại uống rượu nên hơi choáng thôi.” Cô khẽ lắc đầu. “Chị ra ngoài hóng gió chút là ổn.”

Huỳnh Anh đỡ lấy Nhã Chi. “Chị vào bên trong thì hơn, bên ngoài gió lạnh.” Cậu toan dìu Nhã Chi vào trong.

“Không sao. Chị muốn ra ngoài hóng gió chút.” Cô vẫy tay tỏ ý từ chối, nhưng quả thực hôm nay cô hơi mệt thật, cô loạng choạng ngả vào người Huỳnh Anh.

 

Tùng Lâm ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh Nhã Chi và cậu ca sĩ trên sân khấu lúc nãy lôi kéo, anh chợt nhớ đến chuyện cũ, trong lòng anh nóng như lửa đốt, trong tim mơ hồ chút sợ hãi. Tùng Lâm lập tức chạy đến lôi Nhã Chi khỏi người con trai kia, tiện tay đấm cho Huỳnh Anh một cái khá đau.

“Làm cái gì vậy?”

Huỳnh Anh bị đấm bất ngờ, cậu còn chưa không hiểu vì sao mình bị đấm, tức giận định lên tiếng thì Tùng Lâm đã hành đông trước.

“Đưa cô ấy đi đâu?” Tùng Lâm túm lấy cổ áo của Huỳnh Anh nhấc xéo lên.

Nhã Chi nhìn ánh mắt tức giận như có lửa của Tùng Lâm liền tỉnh hẳn rượu, cô kéo Tùng Lâm lại.

“Anh buông ra, Tùng Lâm.”

“Xin lỗi em, em vào trong trước đi.” Cô quay sang nói với Huỳnh Anh.

Tùng Lâm kéo cô lại, tránh xa khỏi người con trai kia, anh không biết đó là đồng nghiệp mới của cô.

“Anh làm cái gì vậy? Đau tay em.” Nhã Chi cố rút tay khỏi bàn tay anh đang nắm chặt.

Tùng Lâm buông tay, nhìn vết hằn đỏ mình để lại trên cổ tay trắng mịn, trong tim khẽ nhói đau. Nhưng nghĩ đến bộ dạng lả lơi của cô quyến rũ người con trai kia anh lại thấy khó chịu trong lòng.

“Bao năm rồi mà em vẫn như vậy chẳng thay đổi chút nào!”

Nhã Chi nhìn nụ cười hờ hững trên môi anh, hóa ra trong mắt anh cô là đứa con gái phóng đãng, buông thả giỏi lả lơi đưa tình với người khác. Nhã Chi nhớ lại cái đêm mấy năm trước. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, cảm giác cuống họng đắng ngắt lan dần tận vào trong tim, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, trống rỗng không cảm xúc nhưng lại bướng bỉnh ngoan cố.

“Phải, em vẫn thích lả lơi với những người đàn ông khác như vậy đấy! Thì sao?” Nhã Chi nhấn mạnh từng từ rồi quay lưng bỏ đi.

Tùng Lâm như bị tạt một gáo nước lạnh vào người mà tỉnh ra.

Phải! Cô sống như thế nào thì liên quan gì đến anh nữa? Chẳng phải cô và anh đã chia tay rồi sao?

Còn là chính anh bỏ mặc cô lại rồi về nước.

Tùng Lâm nhìn bóng dáng Nhã Chi dần xa, anh buông tiếng thở dài nặng nề, mặt hơi cúi xuống, quay người rời đi.

 

Ngày hôm sau đi làm, trên khuôn mặt sáng sủa của Huỳnh Anh có thêm một vết thâm, cậu dùng cái kính đen của mình để che giấu nó, trông cậu càng đẹp trai hơn. Người trong công ty biết chuyện, ai cũng rỉ tai nhau trêu trọc Huỳnh Anh say rượu tán nhầm bạn gái của người ta nên bị đấm.

Huỳnh Anh không giải thích cũng không lấy việc mọi người trêu mình làm khó chịu, cậu chỉ thỉnh thoảng âm thầm nhìn Nhã Chi trầm tư.

 

Nhã Chi kí duyệt mấy mẫu vẽ trên bàn rồi đưa cho trợ lý đứng cạnh. Văn Minh nhận lại bản thảo rồi đem ra ngoài.

Nhã Chi đứng dậy pha cho mình một cốc cà phê. Cô đứng ở bên cửa sổ, vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn ra bên ngoài.

Trời chuyển sang thu, nắng cũng dịu bớt, không còn gay gắt như trước khiến Nhã Chi thoải mái hơn. Về nhà lâu nhưng cô cũng chưa thực sự quen nổi với thời tiếng nóng gắt của mùa hè. Nhã Chi mở cửa sổ để gió lùa vào, gió vẫn còn mang theo chút nóng ấm, gặp hơi mát của điều hòa càng khiến cô khó chịu. Nhã Chi dứt khoát đóng cửa sổ lại.

Mùa hè của những năm trước khi đi du học cô đã trả qua như thế nào?

 

***

 

Chín năm trước.

Tan học, Nhã Chi đi chơi cùng nhóm bạn đến gần tối mới về nhà. Bà Huyên mẹ cô đang bận xem sổ sách, bà không ngẩng lên mà nói với con gái.

“Con học xong lại đi chơi không về nhà ngay đấy hả?”

Nhã Chi nhìn mẹ cười cười. “Con về nhà cũng có làm gì đâu mẹ, hôm nay trời nóng quá nên con mới đi uống nước cùng bạn bè đấy chứ.”

Bà Huyên lắc đầu nhìn Nhã Chi, cô bé lúc nào chẳng có lý do để tan học đi chơi không về ngay. “Chỉ có người đến đón con mới chịu về đúng giờ thôi.”

Nhã Chi khẽ bĩu môi đi vào nhà trong. Trước khi vào cô còn nhăn mặt: “Con không muốn có người đưa đón đâu, ba mẹ đừng đón con tan học làm gì, con có phải trẻ con nữa đâu.”

“Mới mười sáu tuổi, cô không trẻ con thì tôi trẻ con à?” Bà Huyên chau mày nhìn con.

“Á.”

Nhã Chi giật mình nhìn người con trai trước mặt mà cô suýt va phải. Anh đang cầm cái chổi và mo hót rác.

“Xin lỗi vì làm em giật mình.”

Nhã Chi nhìn người con trai lạ trước mặt, cô khẽ lắc đầu.

“Nhã Chi, đây là anh Tùng Lâm, người phụ việc mới nhà mình.” Giọng bà Huyên vang từ bên ngoài cửa vào.

Nhã Chi khẽ cười với anh. “Lại người phụ việc mới nữa à, ghê gớm như mẹ chẳng ai dám làm việc lâu đâu.” Cô le lưỡi làm xấu trêu Tùng Lâm.

 

Tùng Lâm nhìn cô bé vừa đi vừa quay quay cái mũ lưỡi trai trên tay, cô xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ nhưng lại có chút kiêu ngạo và nghịch ngợm, nụ cười trên môi tươi như hoa nở trong nắng sớm.

 

Chiều muộn Nhã Chi về nhà, quần áo trên người lấm lem bẩn, trên mặt còn có vết xước như bị cào.

Bà Huyên và ông Trung đợi cơm, thấy con gái, nhìn bộ dạng nhếch nhác của con, ông bà vừa xót thương nhưng cũng bực mình.

“Lại đi đánh nhau ở đâu nữa về?”

“Con định gây bao nhiêu rắc rối nữa mới chịu yên?”

Nhã Chi không đáp, khuôn mặt trông mong manh yếu đuối nhưng ánh mắt lại hiện lên sự bướng bỉnh.

Thấy con gái không chịu nói một lời, ông Trung khẽ thở dài. “Lên nhà tắm rửa thay quần áo đi. Con gái con đứa mà cứ như đàn ông ý, chỉ giỏi gây sự.”

Tùng Lâm đang dọn đồ ăn lên bàn, anh im lặng làm việc của mình, nhưng ánh mắt lại nhìn theo cô bé đang tập tễnh bước thấp bước cao chạy lên tầng.

Nhã Chi lên phòng lâu không chịu xuống, ông Trung và bà Huyên không đợi cơm nữa mà ăn cơm luôn rồi dọn bàn.

Tùng Lâm phần thức ăn cho Nhã Chi từ trước, mấy tháng ở đây anh biết lần nào Nhã Chi bị ba mẹ mắng hoặc có chuyện không vui đều bỏ cơm tối. Bà Huyên quen với tính của Nhã Chi nên cũng mặc kệ cô, không ăn cơm thì bà cho nhịn đói.

Trước khi về nhà, Tùng Lâm mang đồ ăn cùng ít đồ sát trùng, kem bôi vết thương cho Nhã Chi.

Nhã Chi ngồi trên giường xem ti vi, thấy Tùng Lâm mang đồ ăn lên cô chuyển sang ghế, ánh mắt mang theo nét cười: “Thực ra anh chẳng cần phần cơm cho em làm gì, em không chết đói vì nhịn một bữa.”

“Em không ăn thì thôi.” Tùng Lâm đáp, anh toan dọn đĩa vừa đặt trên bàn đi.

“Ơ, nhanh thế?” Nhã Chi chặn tay anh lại. “Em còn chưa ăn mà.” Cô nói rồi lấy tay nhúp một miếng đồ chiên đưa lên miệng.

“Ngon! Anh nấu hả?”Nhã Chi gật đầu hài lòng.

“Ừ.” Anh đáp.

“Cũng phải, mẹ em có biết nấu ăn đâu.” Từ nhỏ Nhã Chi chỉ thấy ba nấu nướng dọn dẹp, còn mẹ thì chỉ giỏi bắt nạt ba hay là cằn nhằn, nói nọ nói kia suốt ngày không chán. Cô nghe cũng thấy đau đầu mà ba cô thì lại rất vui vẻ.

“Người ăn xong rồi thì đến lượt vết thương. Cái này là thuốc sát trùng, đây là thuốc mỡ, đây là kem bôi vết bầm. Có chỗ nào bị chảy máu không?” Tùng Lâm đặt mấy lọ lên bàn sau khi dẹp đĩa thức ăn sang một bên.

“Không sao. Mấy vết xước nhỏ thôi, em quen rồi.” Nhã Chi thản nhiên đáp.

Tùng Lâm ngạc nhiên nhìn Nhã Chi, trông cô bé này mảnh mai, yếu đuối mà nói ra được câu đó, rốt cuộc cô đánh nhau với người ta bao nhiêu lần rồi.

“Em đánh nhau với người ta nhiều rồi à?” Anh hỏi.

“Ừ, cũng thường mà, thực ra em không thích gây sự, nhưng chúng nó đánh bạn em thì em không đứng nhìn được.” Cô đáp, khóe môi khẽ cười.

Nhã Chi lấy lọ thuốc mỡ loay hoay bôi vào vết xước ở sau cánh tay. Tùng Lâm thấy thế liền cầm lấy lọ thuốc, cẩn thận giúp cô.

“Còn chỗ nào nữa?” Anh hỏi.

Nhã Chi chìa chân ra cho anh. Tùng Lâm nhìn chân cô bị xước khá nhiều, chắc là lúc đánh nhau bị ngã đây mà. Vết xước đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn của cô, trông rất nhức mắt. Tùng Lâm khẽ chau mày, anh cẩn thận sát trùng rồi mới bôi thuốc lên.

“A đau, anh nhẹ tay thôi.” Nhã Chi kêu lên.

“Lúc đánh nhau sao không thấy đau?”

Anh ngẩng lên nhìn cô, bắt gặp ánh mắt trong như nước của cô, hai má cô đang ửng hồng, khóe môi cong lên, anh liền quay đi.

“Ngủ sớm đi, anh về đây.” Tùng Lâm gói mấy đồ linh tinh gọn vào túi rồi cầm bát đĩa đứng lên.

Nhã Chi nhìn Tùng Lâm đi khỏi, cô khẽ mỉm cười. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bỏ bữa mẹ đều mặc kệ cô, ba có mang đồ ăn vặt lên cho cô đều bị mẹ mắng, vậy mà người con trai đến nhà cô không lâu kia chẳng bao giờ bỏ mặc cô dù một bữa.

Danh Sách Chương

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương