Phần 1: Suy Nghĩ Của Tôi
Tôi có một cô bạn, cô ấy tên là Trúc Nhi.
Một cô gái dễ thương, ngốc nghếch và dịu dàng. Tuy gia đình chả khá giả gì nhiều, nhưng gia đình cô ấy… mới được gọi là gia đình.
Chả như tôi, nhà tôi rất giàu, nếu tôi muốn một tiệm bán trang phục, liền có thể lập ra cả một chuỗi cửa hàng đứng tên tôi, tôi nói thích món trang sức ấy, liền có thể mua cả chục set trang sức ấy về, tôi luôn nói muốn ăn ngon, liền được ăn những sơn hào hải vị, tôi nói tôi không muốn làm điều gì đó, sẽ liền có người thay tôi làm.
Chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi sẽ liền có… dù cho nó có giá trị cỡ nào…
Tôi có một người cha làm chủ tịch công ty do chính tay ông tạo nên, một người mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng với những bộ sưu tập gây bão trong nước, một người anh trai giỏi giang luôn giữ nụ cười tươi như nắng trên khuôn mặt tuấn tú, gia cảnh giàu có mà mọi người hằng mong. Nhưng mà…
Cha làm chủ tịch thì đã sao chứ, ông ấy chỉ mãi chú tâm vào công việc, bỏ bê mỗi bữa cơm cùng gia đình. Mẹ nổi tiếng thì đã sao khi bà ấy chỉ mãi chạy theo giấc mơ của riêng mình, ích kỷ không quan tâm tôi và anh tôi. Còn anh tôi thì sao nào, đẹp trai, tài giỏi để làm gì chứ, tất cả chỉ là giả tạo, không ai biết được rằng anh tôi đang dính vào ma túy và bạo lực học đường. Không một ai biết… ngoại trừ tôi.
Tôi nhớ, nhớ trước khi cô bạn tôi xuất hiện trong đời tôi, tôi đã phải trải qua những gì. Tôi nhớ mỗi ngày mở mắt ra, thức dậy, ăn sáng mãi cũng chỉ là một mình tôi, tôi có ăn sáng hay bỏ bữa, cũng không một ai quan tâm.
Tôi nhớ, mỗi năm đến sinh nhật tôi, cũng chỉ có tôi ngồi đó, tự chúc sinh nhật mình, một mình hưởng thức bánh kem dâu tây ngọt mà chua chát ấy, đã quen rồi, ngày tôi sinh ra, không một ai nhớ đến. Tự nhủ rằng:
“Thi Hạ, sinh nhật vui vẻ, năm sau sẽ khác thôi.”
Tôi nhớ dù tôi có bệnh nặng hay sốt cao đến mức độ nào, dù có ngất đi chăng nữa, cũng chỉ một mình tôi tự lo liệu, không một ai chăm sóc.
Thậm chí, tôi đã từng suýt nữa bị cưỡng bức, thật may là người đi đường kịp phát hiện ra tôi và bọn kinh tởm kia, thật may là tôi đã chống cự rất quyết liệt nên bọn chúng vẫn chưa kịp làm gì.
Sau vụ đó tôi đã rơi vào trầm cảm, nhưng lại là một mình tôi vượt qua, sau đó tôi mới biết, bọn kinh tởm đó là người của đối thủ công ty cha tôi, bỗng nhiên… tôi trở thành một con cờ của chính cha tôi để lật đổ họ.
Sẽ nực cười làm sao khi bạn biết cách họ xử lý vụ đó, con gái họ mém bị cưỡng bức, họ chỉ đơn giản là một bức thư đe dọa đến công ty ấy có nội dung rằng:
“Hãy rút khỏi đường đua thì vụ đó sẽ chìm vào lãng quên.”
Tôi là người trong cuộc, là người bị ức hiếp, đến cùng không một lời đòi lại công bằng cho tôi, một lời an ủi cũng không có.
Rốt cuộc là, tôi – đứa con gái ruột của họ quan trọng hơn hay công việc của họ quan trọng hơn??? Tôi liệu có phải là đứa con mà họ sinh ra hay không???
Khi cô bạn ấy đến, mọi thứ như khác lạ hơn, có người bên tôi khi tôi cần, bỗng có bóng dáng nào ấy chăm sóc tôi khi ngả bệnh, lo lắng cho tôi khi tôi bỏ bữa và bỗng có người cùng tôi đón sinh nhật. Nhưng… đời thật mỉa mai, tôi đã phản bội cô ấy ngay từ khi bắt đầu, bởi vì…
Những thứ tôi muốn có, thì cô ấy đều có, tôi tham muốn, khát vọng cuộc sống của cô ấy, ghen tỵ càng tăng cao khi bên cô ấy lại có người mà tôi mãi cũng chẳng thể có được. Tôi buồn chán và tội lỗi đầy mình, tôi đã suy nghĩ dại dột mà leo lên tầng cao nhất của tòa nhà định mệnh ấy.
Ông trời rất biết trêu người, khi tôi tuyệt vọng nhất, ông ấy lại ban cho tôi người ấy, không sớm không muộn, đúng vào lúc tôi muốn kết liễu đời mình nhất, cậu ấy lại xuất hiện.
Đến như một cơn gió.
Nụ cười như ánh mặt trời.
Ánh mắt trong veo.
Giọng nói thăng trầm nghe thật hay.
Cậu cao lắm…
Cao đến nỗi tôi không thể với tới.
Tôi có một cô bạn, cô ấy bên cậu ấy, người con trai tôi thầm thương. Thật sự rất nực cười.
Thứ tôi không muốn lại có thể dễ dàng đoạt được.
Thứ tôi muốn, lại không thể có được… chỉ có thể nhìn từ xa mà không chạm được, chỉ có thể… nhìn cậu ấy thuộc về người khác, mãi vẫn không phải là mình.
Phần 2: Ngày Chúng Tôi Gặp Nhau
Ngày 15 tháng 8, năm tôi 16 tuổi.
Bầu trời mùa thu của ngày đó rất trong, trong như chính tâm hồn của cô ấy khi tôi đến…
~~~~~~~~~~
Hôm nay là ngày tựu trường, là ngày đi nhận lớp của những cô cậu học sinh lớp mười như chúng tôi, ngỡ ngàng và ngây ngô, một thời học sinh mới mẻ, một thanh xuân mơ mộng đang chờ đợi bọn tôi.
Nào là tình yêu thời học trò rất đẹp, kỷ niệm vào ba năm tiếp theo này là kỷ niệm đẹp nhất, nào là cậu con trai ấm áp trong truyền thuyết, cô gái đẹp nhất khi mặc đồng phục của trường trong cổ tích, rồi bạn sẽ gặp được người yêu bạn nhất hay tình cảm rung động đầu đời rất đẹp… toàn bộ đều là lời nói cả thôi, toàn bộ những thứ đó, tôi đều chả có hứng thú.
Đúng vậy, đều toàn là lời nói, sẽ không hề có thật, không một thứ chứng thực, mà liệu có đi chăng nữa, thì nó có đến với tôi hay không? Gạt bỏ đi mọi thứ suy nghĩ trong đầu.
Nơi tổ chức này cũng quá náo nhiệt rồi, cần phải ở chỗ yên tĩnh hơn để báo tin cho ba mẹ và anh tôi rằng tôi rất ổn… khi họ không ở đây và an ủi tôi “mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Nhưng lại không ngờ, lại nhìn thấy một đám “đàn chị” rảnh rỗi gây chuyện với một cô bạn chừng chạc tuổi tôi, nói thì nói vậy chứ cũng chỉ là một đám nhãi ranh lớp bên thôi, núp sau bức tường lạnh, tò mò xem kết cục câu chuyện.
~~~~~~~~~~
“Này, các cậu là ai vậy? Tớ… tớ không quen các cậu.” Nó lo lắng dò hỏi.
“Bọn tao ấy hả? Là người tới đây trừng trị mày đấy, trông mày cứ ẻo lả như con bánh bèo ấy, còn có, sao mày cứ bám dính lấy Thiên Hoàng của bọn tao vậy. Vừa trông là đã ngứa mắt rồi.” Bọn đầu gấu lên tiếng trong tư thái không sợ trời sợ đất, ngước mặt lên trời như đang thách thức nó.
“Tụi bây xông lên!!!”
“A… a này này, có gì từ từ nói, chúng ta không nên dùng bạo lực, hơ hơ đừng đến đây.”
*Bốp bốp binh rầm*
“Hự, đụng phải thứ có võ rồi, tụi bây rút thôi, mày nhớ cho rõ hôm nay, lần sau bọn tao sẽ không sơ suất như vậy!!!” Đám đầu gấu ấy tóc tai bù xù, môi thì bầm, tay thì đỏ mà bỏ chạy trông thật nhục nhã làm sao.
“Ư… ư oa oa oa oa, đã bảo là đừng lại đây rồi mà, hức hức, tớ đã không muốn đụng chạm gì rồi mà hức oa oa.” Không hiểu vì lý do gì mà nó sau khi quất, đá, đập các kiểu với bọn kia thì cô gái đấy lại tự dưng ngồi sụp xuống òa khóc như đứa trẻ.
“Tại sao lại khóc? Rõ ràng là đã đánh bọn họ đến bỏ chạy cơ mà?” Tôi có hơi thắc mắc nên liền đi ra, đối diện với cô ấy mà hỏi, tôi lúc đó lại điềm tĩnh đến lạ.
“Cậu… cậu là ai? Đã nhìn thấy hết rồi à? Hư… hư… oa oa oa, hình tượng dịu dàng của mình mất rồi oa oa oa.” Cô ấy ngước đầu nhìn lên tôi, nước mắt tèm lem ra như chú mèo khóc nhè vậy, mà cô ấy vừa nói “hình tượng dịu dàng” à?
“Phụt, ha ha ha ha, cậu là người lạ nhất tôi từng gặp ấy ha ha ha, măc cười quá, cười chết tôi rồi.” Theo tôi nhớ thì, đã lâu lắm rồi tôi mới được cười thoải mái như vậy.
“Cậu còn cười được à, mới vô trường chưa gì đã để lại ấn tượng xấu với bọn họ rồi, mà nè, trong thời gian thầy cô đang đọc diễn văn, tại sao cậu lại đến đây? Hay là do duyên phận, thế chúng ta sẵn đây làm quen luôn đi.” Cô bé vừa khóc như đứa trẻ ấy bỗng đứng phắt dậy, lau sạch khuôn mặt đầy nước mắt ấy. Tôi bỗng nhiên có cảm giác kì thị cô ấy.
“Ê, duyên phận là thứ gì? Không đáng tin, còn có, tôi cũng không muốn quen với người có võ, rắc rối.” Tôi điềm nhiên trả lời.
“Cậu ấy, đừng có nhìn tớ như thế, chỉ là hiểu lầm chỉ là hiểu lầm, mấy cái chiêu võ mèo cào ấy, là anh tớ chỉ tớ để tự phòng vệ thôi.” Cô ấy xua tay nói tôi đừng để ý tới. Đột nhiên cô ấy hứng khởi nói: “Mà nè, tớ có một cậu bạn, cậu ấy rất ghét người bạo lực hay võ trong người này nọ á, tí tớ dẫn cậu đi gặp cậu ấy, hứa với tớ là không được nói điều vừa nãy ra nghe chưa.”
Rồi bỗng giơ ngón út ra trước mặt tôi, là đang nói với tôi là hứa với cô ấy à, đùa tôi đấy à? Không đợi tôi kịp phản ứng, cô ấy liền chồm nắm lấy ngón út của tôi ngoắc vào ngón út của cô ấy.
“Một lời đã định, nhớ đó, phạm luật là đường tình duyên trắc trở đấy, tớ là Trúc Nhi, rất quen được gặp cậu, cậu chắc là Thi Hạ nhỉ, bảng tên cậu kìa.” Cô ấy nhí nhảnh nói, một câu tôi cũng không chen vào được, tôi đành im lặng.
Thật là ngốc quá, cũng chỉ là một cái ngoắc tay, một lời nói, sau này nó cũng chả có giá trị gì, dễ dàng chìm vào lãng quên thôi. Thời thế hiện tại, điều đáng tin cậy nhất vẫn là một bản hợp đồng mà thôi, một tờ giấy, một chữ ký, mới có thể giam lỏng thứ mình cần…
“Những tháng năm sau này, sẽ có chút lạ lùng với học sinh lớp mười như chúng mình, nhưng hai ta cùng cố gắng nhé, trải qua thời thanh xuân đẹp đẽ nhất, rồi sẽ ổn thôi. Thi Hạ, không sao đâu, đừng lo, có mình bên cạnh cậu.” Một nụ cười đẹp tựa mùa xuân, cô ấy đang an ủi tôi?
Tôi ngơ ra, nụ cười ấy rất đẹp, sau này tôi mới nhận ra, hóa ra từ ngày hôm ấy.
Tôi chợt thành một con người mới.
Cuộc sống của tôi chợt thay đổi.
Chính tôi đang bước qua một thế giới mới mà từ lâu tôi đã sợ hãi…
"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." (5 năm trước.)
Level: 15
Số Xu: 20
Bạn trẻ
Nếu bạn trẻ dùng dấu ngoặc kép để đánh dấu hội thoại thì không cần phải sử dụng dấu gạch ngang nhé.
Ví dụ:
Đúng: "Việt Nam vô địch!" Tôi hét lớn.
Sai: "Việt Nam vô địch!" - Tôi hét lớn.
Đấm Chết Đạo Văn (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 4250
Truyện của bạn sau khi sửa thì vẫn còn lỗi số tự nhiên. lớp 10=> lớp mười,...
Thiếu dấu kết thúc cuối câu ở một số khung thoại.
Đấm Chết Đạo Văn (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 4250
Sau dấu "..." thì phải cách một khoảng cách từ dấu đến chữ. Còn viết thì sẽ có hai trường hợp xảy ra.
+ Trường hợp 1: Dùng dấu ba chấm khi diễn đạt ý muốn hay diễn tả nhưng cảm xúc chưa hoàn thành nào đó. Ví dụ: Hôm qua tôi mới đi ăn nhà hàng, ở đó có rất nhiều món như cá, chim, thịt... bọn chúng đều ăn rất ngon.
Thì có thể không viết hoa đằng sau chúng vì dấu ba chấm trong ví dụ đóng vai trò liệt kê chứ khôn đóng vai trò kết thúc câu.
+ Trường hợp 2: Viết hoa. Ví dụ: Hôm nay mẹ tôi nấu cơm rất nhiều món như trứng, thịt, cá... Vì tôi đạt điểm cao trong học tập.
Tùy vào từng trường hợp và cách bạn dùng và sử dụng dấu ba chấm. Phải sử dụng một cách hợp lý vì nếu không bài bạn sẽ không đủ tiêu chuẩn xét duyệt. Chúc bạn thành công.
Hạ Băng (5 năm trước.)
Level: 2
Số Xu: 63
Cho mình hỏi là sau "..." thì có cần khoảng cách không ạ? Có cần viết hoa lại không ạ?
Đấm Chết Đạo Văn (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 4250
Thành viên Vnkings Supporter xin thay mặt Mod thông báo bài viết của bạn chưa đủ tiêu chuẩn để xét duyệt.
Những lỗi trong bài bao gồm:
+ Lỗi dấu cam.
+ Lỗi không chấm cuối câu.
+ Lỗi sử dụng số tự nhiên. Ví dụ: 1=> một.
+ Lỗi dùng từ: mém=> suýt nữa.
+ Dấu chấm than trong chính tả chỉ đừng dùng một hoặc ba dấu. !!=> ! hoặc !!!
+ Không viết hoa đầu câu.
Chi tiết xem tại: https://vnkings.com/nhung-ly-do-khien-truyen-cua-ban-chua-duoc-duyet.html
Vui lòng kiểm tra và sửa lại những lỗi vi phạm để bài viết đạt tiêu chuẩn xét duyệt.
Thành viên Vnkings Supporter xin thay mặt Mod thông báo bài viết của bạn chưa đủ tiêu chuẩn để xét duyệt.
Những lỗi trong bài bao gồm:
+ Lỗi dấu cam.
+ Lỗi không chấm cuối câu.
+ Lỗi sử dụng số tự nhiên. Ví dụ: 1=> một.
+ Lỗi dùng từ: mém=> suýt nữa.
+ Dấu châm than trong chính tả chỉ đừng dùng một hoặc ba dấu. !!=> ! hoặc !!!
+ Không viết hoa đầu câu.
Chi tiết xem tại: https://vnkings.com/nhung-ly-do-khien-truyen-cua-ban-chua-duoc-duyet.html
Vui lòng kiểm tra và sửa lại những lỗi vi phạm để bài viết đạt tiêu chuẩn xét duyệt.