- Giữa cơn bão lòng
- Tác giả: Ocsentapviet
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 525 · Số từ: 974
- Bình luận: 14 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 12 Thẩm Cường Indigo Ketsueki Karasu Linh Hoàng Tram Bao Linh Lung MinhBon Nguyễn Thị Nhiều Tiên Tiên Tâm Trần Thư Sinh Điên Tấn Tài Ngô Nguyễn
GIỮA CƠN BÃO LÒNG
Mô tả: Đây là “bức thư gửi cho chính mình” là một bức thư tự vấn về cuộc sống hiện tại của tớ, như thể đang sống hai cuộc đời khác nhau: một cuộc đời mà mọi người nhìn thấy và một cuộc đời thực sự bên trong, đầy những bất an và yếu đuối. Tớ đang đứng giữa một cánh đồng hoang vắng, nơi chỉ có tiếng gió thổi qua những cánh đồng khô cằn và sự im lặng bao trùm. Khi viết những dòng này, cảm giác của tớ như đang đứng bên bờ biển vắng lặng, nơi có tiếng sóng vỗ về như những tiếng thì thầm của sự thất vọng và tự ti. Mỗi lần sóng xô vào bờ giống như những nỗi đau không ngừng cuồn cuộn, làm trái tim tớ như một bãi cát bị nước biển liên tục xâm lấn, không thể giữ vững.
Thư gửi cho chính mình,
Chào cậu ở hiện tại,
Cậu có bao giờ cảm thấy mình như đang sống hai cuộc đời khác nhau không? Cuộc đời hiện tại là hình ảnh mà mọi người đang thấy và một cuộc đời khác là cảm giác thực sự bên trong cậu?
Có chứ! Tớ luôn cảm thấy bản thân đang đóng vai một nghệ sĩ trên sân khấu, diễn vai trò mà mọi người mong đợi, phía dưới là tiếng vỗ tay giòn giã từ người thân, những ánh đèn màu liên tục chớp nhoáng, lúc mờ lúc rõ vô tình lấp đi mảng tối bên trong tớ. Tớ luôn tỏ ra mạnh mẽ, tự tin, giống như một con sư tử oai phong giữa bầy đàn. Nhưng khi ánh đèn sân khấu tắt, không gian lắng xuống, mọi thứ trở về nốt trầm, tớ lại chỉ là một con mèo nhỏ bé, co ro trong góc tối, sợ hãi và yếu đuối.
Vậy cậu có cảm thấy mình như một cánh diều bị đứt dây không?
Có chứ! Tiếc thay, giữa bầu trời rộng lớn và cao vút thế kia, nhưng tớ không tài nào với tới những chùm mây đẹp đẽ ấy, nhìn thấy mặt đất phía dưới mà không biết mình sẽ rơi xuống lúc nào. Mọi người nghĩ tớ đang bay cao tít, nhưng họ không biết rằng tớ chẳng có điểm tựa, lại chẳng có sợi dây nào để níu lại. Tớ chỉ đang chờ đợi cơn gió tiếp theo, mà cũng không biết nó sẽ đưa tớ đi đâu, lên cao hơn hay lao xuống đất. Tớ biết rằng sự kỳ vọng của bố mẹ như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, rực rỡ và kì diệu, nhưng tớ không thể bay đến những vì sao ấy. Như một ngọn nến yếu ớt, tớ cháy dần dưới cơn gió lạnh, không đủ sức tỏa sáng.
Có bao giờ cậu cảm thấy mình như một bức tượng đá được chạm khắc tỉ mỉ, bên ngoài cứng rắn và hoàn hảo, nhưng bên trong lại trống rỗng và dễ vỡ không?
Có chứ! Tớ bắt đầu cảm thấy những vết nứt nhỏ xuất hiện, và sợ rằng chỉ cần một cú va chạm nhẹ thôi, tất cả sẽ vỡ vụn. Tớ cũng không thể khóc, không thể thể hiện sự đau đớn của mình nữa – chỉ còn lại sự chai sạn và mệt mỏi.
Liệu có khi nào trái tim cậu trở nên quá nặng nề với những cảm giác thất bại, giống như một con thuyền chật vật giữa cơn bão không lối thoát?
Sự tự ti trong tớ giống như một cơn sóng thủy triều dâng cao, làm ngập tràn toàn bộ trái tim, khiến nó trở nên nặng nề và khó thở. Mỗi lần thất bại hay vấp ngã, cảm giác đó như một cơn bão tố trên biển, khiến tâm hồn tớ rối loạn và tan vỡ, giống như những chiếc vỏ sò nhỏ bé bị sóng biển quăng quật, không thể giữ vững dưới cơn giận dữ của biển cả. Cảm giác đau khổ, tự dằn vặt bản thân mỗi ngày khi không đạt được mục tiêu đặt ra giống như nước biển tràn vào lòng, lấp đầy từng ngóc ngách trong trái tim của tớ vậy. Tớ cảm thấy như mình là một con thuyền không bánh lái, bị sóng biển dữ dội đẩy ra xa, không biết bao giờ mới có thể tìm thấy bến bờ bình yên.
Khi nắng làm mọi thứ trở nên rõ ràng, còn mưa lại làm mờ đi những giọt nước mắt. Vậy cậu chọn điều gì khi trái tim đang chất chứa bao điều khó nói?
Có lẽ, tớ từng yêu nắng, yêu cái cảm giác ấm áp mà nắng mang lại, yêu cái năng lượng tràn trề giúp tớ bước qua những ngày khó khăn. Nhưng giờ đây, tớ không còn thích nắng nữa. Nắng bỗng trở nên chói lóa, phô trương, như đang muốn phơi bày mọi thứ mà tớ muốn giấu kín.
Tớ thích mưa. Mưa không đòi hỏi tớ phải cười, phải vui, phải mạnh mẽ. Mưa giống như tấm màn che phủ, giấu đi những giọt nước mắt yếu đuối, không cho ai nhìn thấy. Mỗi giọt mưa rơi xuống giống như những giọt nước mắt từ trái tim bị tổn thương, nhưng cũng chính mưa là người bạn thầm lặng, xóa nhòa mọi vết tích đau khổ trên khuôn mặt. Mưa giống như một người bạn đồng hành, lặng lẽ ôm lấy bản thân tớ trong sự cô đơn. Trong cơn mưa, mọi thứ dường như trở nên mờ nhạt hơn, như thể nỗi buồn cũng bị cuốn trôi theo dòng nước. Mưa làm tớ cảm thấy an toàn trong thế giới của riêng mình, mà tớ không cần phải giả vờ là ai khác.
Thân ái,
Tớ của ngày hôm nay.
#Ocsentapviet
Tram Bao (9 tháng trước.)
Level: 5
Số Xu: 366
Cám ơn cậu
Dương Đan Mộc (9 tháng trước.)
Level: 6
Số Xu: 908
Tram Bao (9 tháng trước.)
Level: 5
Số Xu: 366
Cám ơn cậu
Tâm Trần (9 tháng trước.)
Level: 8
Số Xu: 2060
Tram Bao (9 tháng trước.)
Level: 5
Số Xu: 366
Cám ơn cậu
Tiên Tiên (9 tháng trước.)
Level: 5
Số Xu: 593
Tram Bao (9 tháng trước.)
Level: 5
Số Xu: 366
Cám ơn lời động viên của cậu! Tớ cũng tin thế, đời rồi cũng sẽ dịu dàng với chúng ta ~ Chúc cậu một ngày an yên nhé
Nguyễn Thị Nhiều (9 tháng trước.)
Level: 7
Số Xu: 21341
Vững vàng nhé cô gái nhỏ! Đời rồi sẽ dịu dàng.
Tram Bao (9 tháng trước.)
Level: 5
Số Xu: 366
Cám ơn cậuu
Linh Lung (9 tháng trước.)
Level: 9
Số Xu: 13986