Ra khỏi quán cafe thì trời đã tối, phố xá xung quanh bắt đầu lên đèn sáng trưng. Tôi men theo đường cũ trở về THPT A rồi lần ra trạm đón xe bus về nhà.
Đây là thời gian tan tầm, thường thì sẽ không tránh khỏi cảnh chen lấn trên xe bus, ngửi đủ loại mùi tạp nham. Đành chịu thôi, ai bảo hôm nay tôi về trễ hơn mọi ngày chứ, nhưng kết quả thu được lại không tệ chút nào.
Sau khi Vương Nguyên Minh rời đi, tôi cũng không vội trở về, sẵn tinh thần và không khí yên tĩnh của quán cafe tôi nán lại thêm nửa tiếng, thành công giải được hai bài toán hình nữa. Thứ hai đến lớp, chắc chắn thầy toán sẽ được dịp kinh ngạc vì sự siêng năng đột xuất này của tôi cho xem.
Mang tâm trạng hứng khởi lên xe, may mắn còn dư được một chỗ ngồi ở cuối xe càng làm tôi vui vẻ hơn.
Như thường lệ, xe bắt đầu chạy thì tôi cũng bắt đầu tìm truyện ra đọc. Đang loay hoay với cái balo thì xe bus bỗng nhiên phanh gấp khiến tôi mất thế nhào người về phía trước. Xảy ra chuyện gì vậy?
“Đợi cháu một chút”
Chưa có người đã nghe thấy tiếng, giọng nói có chút hấp tấp nhưng dễ nghe vô cùng. Sau đó thì người cũng xuất hiện, một tên con trai ăn mặc full đen từ trên xuống dưới vội vã bước lên xe.
Bác tài không khách khí cho hắn một tràng phàn nàn “Lần này thôi nha nhóc con, lần sau đừng có dại mà chạy theo xe bus đấy. Không cần mạng nữa sao?”
Hắn biết mình đã sai liền vội cúi đầu nhận lỗi, rồi lủi thủi tìm chỗ đứng, trên xe đã kín hết chỗ.
Lại là tên kì quái này. Đúng là “lại” đấy vì dường như thứ sáu nào tôi cũng vô tình mà đi chung một chuyến xe bus với hắn, bất kể dù tôi có về sớm hay muộn.
Đáng lẽ ra tôi cũng không có rảnh mà chú ý đến hắn đâu nhưng vì lần đầu gặp hắn, hắn đã để lại cho tôi một ấn tượng thật buồn cười nên tôi khó lòng mà quên được.
Hôm đó là lần thứ ba tôi đến tìm Vương Nguyên Minh, gặp xong cậu ấy thì tôi lên xe bus trở về nhà. Khác với hôm nay xe bus đông đúc, hôm đó xe còn rất nhiều chỗ trống, tôi thoải mái chọn vị trí áp cuối ngồi cạnh cửa sổ. Được một lúc thì hắn lên xe, bộ dạng vẫn như hôm nay, giữ nguyên một màu đen u tối.
Hắn đội nón lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt và còn mang khẩu trang nên hắn xấu đẹp thế nào, đường nét khuôn mặt ra sao tôi cũng không rõ. Nhìn hắn cứ như mấy tên biến thái ở trong phim vậy. Nghĩ đến đây, tôi có hơi rùng mình nhưng sự việc tiếp theo khiến tôi có cái nhìn khác về hắn.
Tôi thấy hắn lên xe bus cư nhiên mà đi thẳng xuống ngồi ở hàng ghế đối diện tôi, không thèm chú ý xem bác tài xế đang nhìn hắn lướt ngang qua một mạch khó chịu đến mức nào. Không dám trực diện nhìn qua, tôi chỉ thầm suy nghĩ “Tính đi miễn phí sao?”.
Đây là dạng xe bus thanh toán trước, hành khách khi lên xe phải làm đúng theo trình tự bỏ tiền vào thùng, nhận vé từ tài xế, sau đó mới là tìm chỗ ngồi. Còn hắn cứ thế mà lên xe ngồi ung dung không biết mình đã làm sai. Bộ dáng có vẻ là người trẻ tuổi, chẳng lẽ quy định đơn giản này đến người già còn biết, hắn lại không biết?
Bác tài xế mức kiên nhẫn có giới hạn, thấy hắn thật lâu cũng không lên trả tiền vé liền không ngần ngại quay đầu quát to “Thằng oắt con, mày còn chờ gì mà không chịu lên đây mua vé, tính đi quỵt hả? Hay đợi tao xuống đó khiêng mày lên?”
Nghe được tiếng quát, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bác tài xế nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Thấy bác tài xế sắp phát hỏa đến nơi, tôi tốt bụng nhắc nhở hắn “Bác ấy là đang nói cậu đấy. Cậu phải trả tiền, lấy vé, rồi mới xuống đây ngồi được”
Hắn nhìn sang tôi, không thèm nói một câu cảm ơn nhưng có vẻ đã hiểu được vấn đề. Ngay sau đó liền rời khỏi chỗ ngồi, cất bước đến chỗ bác tài xế.
“Xin lỗi bác, lần đầu tiên cháu đi xe bus nên không rõ lắm. Bao nhiêu ạ?”
Lần đầu tiên? Tôi có hơi kinh ngạc. Hắn to xác như vậy thế mà lại lần đầu tiên đi xe bus, không phải là dạng con cưng được ba mẹ bảo bọc đó chứ?
Bác tài xế cũng không khỏi ngạc nhiên, cười trào phúng “Haha, thật là hết nói, lớn thế này rồi mà vẫn chưa đi xe bus lần nào. Thế sao không dẫn mẹ mày theo cùng luôn? Lát nữa coi chừng lại không biết trạm dừng, đi lạc thì khổ, haha”
“Đó là chuyện của cháu, bác không cần quan tâm. Bao nhiêu ạ?” hắn tỏ rõ thái độ không thích lời nói đùa đó, giọng nói lạnh như băng khiến bác tài xế cũng thôi cười.
“Ừ… hưm, 5 nghìn”
Hắn lôi từ trong ví ra một tờ tiền đỏ chói đưa cho bác tài xế, tôi nhìn thấy liền khẽ thốt lên “Thôi xong”.
“Mày đùa hả? Chỉ 5 nghìn lại đưa 200 nghìn. Mày coi xe bus là tiệm tạp hóa có thể dư tiền lẻ để thối à? Không có tiền lẻ sao?”
Đi xe bus điều tối kị nhất là đưa tiền có mệnh giá lớn. Thứ nhất, sẽ mất thời gian để trả lại tiền thừa nếu xe bus đông đúc, thứ hai, tài xế cũng cần tiền lẻ để thối lại cho khách, ai cũng đưa tiền lớn thì đâu ra tiền lẻ để thối nữa. Vì vậy, đi xe bus thứ cần chuẩn bị tốt để tránh bị ăn mắng chính là tiền lẻ.
Đây lại là lần đầu tiên tên này đi xe bus nên dám chắc không chuẩn bị tiền lẻ rồi, nếu cứ dây dưa mãi với bác tài xế nói không chừng hắn sẽ bị đuổi xuống xe mất thôi. Cũng không đáng là bao, tôi giúp hắn vậy.
Lục tìm trong balo còn dư 5 nghìn lẻ, vừa định lấy ra lên chỗ thùng tiền đưa cho hắn thì tôi nghe được hắn nói “Vâng, không có. Nhưng nếu bác không có tiền thối thì thôi ạ, bác cứ giữ lấy. Chỉ cần cho cháu đến nơi là được”
5 nghìn trên tay tôi lặng lẽ được trả lại chỗ cũ, tôi há hốc nhìn hắn hiên ngang lấy vé rồi về ngồi lại vị trí lúc nãy. Bác tài xế cũng không khác tôi là bao, kinh hoàng cầm tờ 200 nghìn đỏ chói mà không biết nói gì. Trong một khắc, hắn đã diễn một màn công tử nhà giàu ném tiền qua cửa sổ cực kì xuất sắc.
Ngày hôm đó, bác tài xế đành bó tay với hắn, sau khi rước thêm được nhiều khách hơn, có thêm được nhiều tiền, bác đã gọi hắn lên để trả lại tiền thừa. Hắn cũng không thể hiện mà nhận lại tiền, rồi nói cảm ơn.
Lần đầu tiên gặp hắn là như thế đấy, hắn đã cho tôi ấn tượng quá mạnh. Rồi tiếp những lần thứ sáu sau đó tôi lại cứ tình cờ mà gặp hắn trên xe bus. Chẳng những thế, hắn còn dừng cùng một trạm với tôi khiến tôi phải suy nghĩ đây có còn là tình cờ nữa không?
Xe bus đã đi được hơn hai mươi phút, tôi mãi mê đọc truyện cũng không chú ý xung quanh là mấy. Đến khi ngẩng đầu lên xem đã đi được đến đâu thì vô tình nhìn sang bên cạnh thấy nguyên một khối đen lù lù hiện diện. Tôi như gặp phải ma, giật mình rớt luôn cả truyện trên tay.
Tôi vẫn còn nhớ ngồi kế bên tôi là một dì mập mạp có gương mặt phúc hậu, từ bao giờ mà tên “hắc y nhân” này lại ngồi ở đây rồi? Đưa mắt nhìn một lượt quanh xe thấy đã bớt người hơn, mọi người dần xuống trạm nên có dư nhiều chỗ trống. Người ta cũng là theo lẽ tự nhiên có ghế trống thì vào ngồi thôi, tôi giật mình cái gì chứ? Phản ứng của tôi có chút thái quá rồi.
Hắn thấy tôi mãi trơ ra đó, tốt bụng nhặt lại truyện giúp tôi, còn chu đáo phủi phủi bụi đất dính vào đó. Tôi ngượng ngùng nhận lấy rồi lắp bắp cảm ơn. Tưởng rằng hắn sẽ nói “Không có gì” hoặc im lặng nhưng câu tôi nghe được lại là “Trẻ con!”. Giọng nói không quá lớn, không quá nhỏ, đủ lọt vào tai tôi.
Tôi nhìn quyển truyện mình cầm trên tay là Haikyuu, thầm rủa hắn một tiếng. Trẻ con cái đầu hắn đấy, hắn thì biết cái gì, nể tình nhặt truyện giúp nên tôi không thèm chấp hắn.
Khoảng hơn bốn mươi phút nữa mới đến trạm, quãng đường còn khá xa, hơi chán một chút nhưng tôi không muốn tiếp tục đọc truyện nữa, tránh cho tên hắc y nhân này lại cười nhạo tôi. Cũng vừa đúng lúc xe bus phát mấy bài hát êm dịu, dễ nghe, cùng với cảnh đêm huyền ảo bên ngoài quả là sự kết hợp hoàn hảo.
Tôi nhìn mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua khung cửa sổ, bất giác ngáp dài một cái cảm nhận cơn buồn ngủ đang đến gần. Tựa đầu vào cửa sổ, theo nhịp độ xe chạy lên xuống, tôi bắt đầu sụp mắt đi vào giấc ngủ.
Tôi ngủ không an giấc lắm. Có những lúc xe chạy ngang qua đoạn đường xấu, tôi lại ngồi ở vị trí cuối xe nên khó tránh xe xóc mạnh nẩy cả người. Ngồi không lệch khỏi ghế thì cũng va đầu vào cửa sổ, nhưng vì đang trong cơn buồn ngủ nên cứ mơ mơ màng màng mà tìm cho mình cách ngủ dễ chịu nhất.
Đầu tôi cứ lúc lắc qua lại cho đến khi nó tìm được chỗ tựa thật ưng ý. Có mềm mà cũng có cứng, rất vững vàng để trở thành chiếc gối cho tôi yên ổn tựa vào. Cảm giác “cái gối” còn nhẹ xoa đầu tôi nữa chứ, nó mềm mềm truyền đến sự ấm áp lạ kì, quyến rũ dây thần kinh của tôi khiến tôi thả lỏng, an tâm đi vào cõi mộng.
Giấc ngủ này tôi ngủ rất ngon bởi thế mới có cảnh xe đến trạm lúc nào tôi cũng không biết. Chỉ khi cái trán bỗng nhiên phát đau tôi mới giật mình tỉnh dậy, mắt từ tèm nhem rốt cuộc cũng mở to nhận thức được mình đã đến trạm. Tôi vội vàng, tay vừa xoa trán chỗ tự nhiên phát đau, vừa ôm balo nhanh chóng xuống xe chuyển tuyến.
Xuống xe rồi điều đầu tiên tôi làm chính là lấy gương ra soi cái trán đáng thương của tôi. Đang yên đang lành lại xuất hiện một vết ửng đỏ giữa trán không rõ nguyên nhân. Lúc ngủ chắc là đã bị con gì cắn rồi.
Tạm thời dẹp bỏ vết ửng đỏ qua một bên, thông qua chiếc gương tôi nhìn thấy tên hắc y nhân đã xuống xe từ lúc nào, đang đứng ở phía sau tôi. Chắc vẫn như mọi khi, hắn sẽ đứng đây chờ xe cùng tôi, chỉ có điều là chưa lần nào tôi trông thấy được tuyến xe mà hắn sẽ đi. Lần nào cũng là tôi lên xe trước tiên, còn hắn bất động như bức tượng đứng giữa đêm đen không rõ mục đích.
Xe bus 24 của tôi cuối cùng đã đến, đi chuyến này nữa thôi sẽ về đến nhà, kết thúc một ngày thứ sáu như bao tuần. Tôi theo vài ba người xếp hàng lên xe. Trong lúc chờ đợi, tôi cứ có cảm giác một ánh mắt đang dõi theo sau lưng mình. Cùng với cơn gió đêm thổi qua, tôi mang sự bình tĩnh quay lại nhìn hắn, cảm xúc có chút phức tạp với ánh mắt đang hướng về mình. Lần đầu tiên, hắn ngẩng đầu trực tiếp nhìn tôi, trong đôi mắt ấy chất chứa bao ngôn từ tôi không thể lí giải được.
“Nè cháu gái, cháu có đi không? Trễ giờ rồi đấy”
“Vâng, cháu lên ngay đây”
Tôi vội lên xe theo tiếng thúc giục của bác tài xế. Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, hắn thì có gì mà muốn nói với tôi chứ. Có điều từ lúc tôi lên xe, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo chưa từng rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Qua khung cửa sổ, tôi nhìn hắn dưới ánh đèn đường càng thêm cô độc. Xe bắt đầu chạy thì hình ảnh của hắn càng khuất xa, không biết bao giờ thì xe bus của hắn mới đến?