Ngôn Minh nhìn Quyên Lệ đang được Mỹ Trân đỡ dậy, cô hỏi: “Em làm gì mà anh Pha giận thế?”
Mỹ Trân nén đau, nghẹn ngào nói: “Anh ta muốn hôn em, em không chịu. Anh ta lại sờ em, em bật dậy thì bị anh ta tát hai cái, anh ta còn đập đầu em vào tường.”
Ngôn Minh thở dài, lúc cô còn làm tiếp viên cũng không vui vẻ gì. Có rất nhiều khách như thế, rõ ràng đã quy định rõ vai trò giữa tiếp viên và nhân viên, nhưng đối với khách làng chơi có rượu trong người thì bao nhiêu cũng thấy không đủ, hay đưa ra mấy yêu cầu quá đáng.
Gặp trường hợp như vậy, cô đành phải khéo léo từ chối, nếu khách đã gọi nhân viên thì nhân viên ngồi cạnh sẽ giúp tiếp viên nói đỡ, đây là hỗ trợ nhau trong công việc. Còn khách chưa gọi nhân viên thì có thể đề cử cho họ.
Ngôn Minh nhìn nhân viên đang ngồi cạnh Côn Pha, thấy cô nhìn mình, Huyền Nhan chột dạ không dám nhìn cô.
Ngôn Minh thầm nghiến răng, vì cô biết rõ tính tình của tiếp viên đội bán hàng, nên cô đã phân công rõ khách nào cho ai và ai không nên tiếp khách nào.
Dĩ nhiên là Quyên Lệ không phải người mới, cô chỉ bịa ra để qua mặt Côn Pha mà thôi. Dù sao thì Quyên Lệ cũng chưa từng vào phòng bao tiếp gã bao giờ.
Quyên Lệ rất biết ăn nói, thích hợp làm bên đội bán hàng. Nhưng lại quá nhát gan, rất dễ khóc, không thích hợp tiếp những khách nóng nảy như Côn Pha, cô không biết tại sao bây giờ Quyên Lệ lại chạy tới phòng này. Rõ ràng cô danh sách phòng cô xem không phải như vậy.
Hơn nữa còn ngồi cùng với khách của Huyền Nhan, cô ta với Quyên Lệ có thù cá nhân. Không cần hỏi thì cô cũng đoán được cô ta không nói đỡ cho Quyên Lệ nên mới có tình cảnh như này.
Bấy giờ, Côn Pha cười gian nhìn Ngôn Minh: “Mới vào nên không hiểu chuyện, còn cô làm ở đây lâu rồi nên hiểu chuyện phải không? Nếu vậy qua đây tiếp tôi một lát, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”
Trong lòng Ngôn Minh chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười: “Anh Pha nói giỡn, em còn việc phải làm nữa ạ. Hay để em uống với anh một ly, coi như anh đại nhân đại lượng bỏ qua chuyện này. Hôm nay đang vui mà, anh Pha không cần tức giận làm gì.”
Côn Pha hất cằm với cô: “Cũng được, uống với cô. Nhưng không phải một ly, ly là của tôi còn chai là của cô.”
Ngôn Minh nhìn chai bia mới bật nắp trên bàn, cô cười với gã: “Dạ anh Pha, theo ý anh hết.”
Ngôn Minh cầm chai bia lên, uống một hơi cạn sạch. Cô điều chỉnh hô hấp, lờ đi cảm giác đắng chát trong miệng: “Vậy anh Pha với mấy anh chơi vui vẻ nhé, bọn em xin phép.”
“Từ từ đã.”
Ngôn Minh chau mày, cô cười quay đầu lại nhìn gã. Côn Pha đứng dậy nhìn cô: “Lâu rồi không gặp em Minh nhỉ. Lại đây anh ôm một cái, hôn một cái cho đỡ nhớ nào.”
Ngôn Minh vẫn tươi cười nhìn gã, nhưng không hề bước tới nửa bước, thậm chí cô còn lùi về sau hai nước mới nói: “Anh Pha, có cần thiết phải vậy không?”
Côn Pha cau có: “Cô có ý gì? Muốn chống đối tôi à?”
Ngôn Minh bật cười, cô ép dạ cầu toàn không phải vì cô không thể phản kháng. Chỉ vì cô không muốn phiền phức, không muốn nhờ vả người khác. Nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận cho gã leo lên đầu cô ngồi, muốn gì được nấy.
Nếu là ngày xưa, e là cô phải cúi đầu tới cùng, nhưng bây giờ thì không. Cô lăn lộn trong vũ trường bao nhiêu năm, chẳng lẽ không biết tính toán cho bản thân ư?
Cái đồ khốn nạn này, nếu gã đã không muốn êm đẹp, nhất quyết kiếm chuyện tới cùng thì cô cũng không cần nhịn nữa.
Sắp trở mặt tới nơi nên Ngôn Minh nói thẳng: “Anh nói chuyện nghe buồn cười quá anh Pha à. Lúc nãy anh nói tụi tôi muốn vòi tiền anh hả? Tụi tôi đâu phải bồ nhí của anh mà vòi tiền anh được, anh tới đây chơi, tiếp viên tụi tôi tiếp khách để tiếp thị, giới thiệu rượu bia đồ ăn cho anh, anh thấy ưng thì anh chi tiền anh mua anh uống, có cung có cầu, đằng này anh nói như tụi tôi cầm tiền không của anh vậy.
Trên hết, vũ trường có quy định rõ ràng vai trò của tiếp viên và nhân viên. Tụi tôi tiếp khách, tôn trọng khách, muốn khách vui vẻ nên mới uyển chuyển ăn nói để khách không mất hứng. Còn anh, ban đầu anh ra tay đánh người trước, bây giờ lại yêu cầu ngang ngược vô cùng. Anh muốn kiếm chuyện thì cứ nói thẳng, đừng có viện lý do để chèn ép đàn bà con gái. Tôi không sợ anh đâu!”
Côn Pha trợn mắt nhìn Ngôn Minh, gã trợn mắt bước tới muốn đánh cô. Cô vội quát lên kêu Mỹ Trân dìu Quyên Lệ ra, sau đó xoay người chạy ra cửa.
Lúc này cửa mở ra, là Húc Liêu đang vội vã đi vào. Thấy tình hình bên trong, cậu ôm lấy Ngôn Minh đang bỏ chạy: “Chị có sao không?”
Ngôn Minh lắc đầu: “Gã muốn kiếm chuyện, cậu chủ coi giải quyết đi.”
Húc Liêu gật đầu, mấy vệ sĩ bên ngoài xông vào phòng đè Côn Pha xuống, mặc kệ gã đang kêu gào.
Húc Liêu gằn giọng: “Mấy người ra ngoài hết đi.”
Cậu cúi xuống nhìn cô: “Chị nghỉ ngơi xíu đi, lát em qua.”
Ngôn Minh gật đầu, cô nhìn mọi người đi ra rồi, thấy cửa đã đóng lại cô nói: “Những người khác về vị trí làm việc, còn Nhan đi theo chị.”
Cô hỏi Quyên Lệ vài câu rồi kêu người đưa cô ta tới bệnh viện. Nếu là bình thường tiền thuốc sẽ do chủ chi trả, nhưng tình hình này có lẽ tên Pha kia phải nhả tiền rồi.