- Những điều tốt đẹp sẽ đến chỉ cần bạn đừng từ bỏ
- Tác giả: Aphrodi
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.131 · Số từ: 1024
- Bình luận: 7 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 5 Vị thần tập sự Aphrodi Đan Trần Mai thanh thuý trần Nyx Starchasm Là Liễu
Trong cuộc sống, đôi lúc có những khó khăn mà không hề được biết trước. Nó giống như một cục đá chặn ngay lối đi của con đường của ta đi. Liệu có mấy ai có thể vượt qua?
Tôi là một học sinh và tôi năm nay cũng đã tròn mười sáu tuổi. Ở tuổi đó cũng không nhỏ để có thể cảm nhận cuộc sống. Nhưng tôi có thể cảm nhận được cuộc sống của mình từ lúc bé. Ai cũng nghĩ rằng bé thì hiểu được cái gì. Tôi thì khác.
Nhà tôi không giàu có gì cũng không phải là qua thiếu thốn. Bố tôi đi làm ở rất xa. Lúc đó, tôi ở nhà với em gái mình. Khi chúng tôi làm sai một điều gì đó chúng tôi phải chịu ăn roi của mẹ.
Cứ vậy trôi qua năm năm. Chúng tôi bị đánh đòn tròn năm năm. Năm lên lớp sáu, mẹ đè nặng việc học lên tôi. Em gái tôi thì không thể học được nữa. Khi em gái tôi lên lớp một, em ấy bị cô giáo chủ nhiệm đánh. Từ đó trở đi con bé không nghĩ tới học nữa, còn em trai tôi thì chỉ mới học mầm non.
Mỗi lần tôi bị điểm sáu, mẹ vo nhát bài kiểm tra và ném thẳng vào mặt tôi. Sau nay càng học lên cao, mẹ tôi không đặt nặng vấn đề học tập lên tôi nữa. Không đánh, không vo nhát bài kiểm tra của tôi nữa. Chỉ ngày nào cũng tìm xem tôi có lỗi gì để mà mắng tôi.
Mẹ mắng tôi bằng những lời nói thậm tệ. Tôi nói ước mơ của tôi sau này vào được cấp ba thì mẹ tôi nói đó chỉ là ảo tưởng, mãi mãi tôi sẽ không bao giờ có thể làm được. Mẹ còn định hình nghề hộ tôi. Mỗi lần tôi nói điều mà mình muốn nói thì mẹ tôi cho rằng không thể dạy tôi được nữa.
Cuộc sống của tôi là vậy, chỉ có đau đớn, tuyệt vọng. Nói đúng hơn là tổ hợp tất cả những cảm xúc của bóng tối. Hồi bé mỗi lần bị đánh, tôi khóc rất nhiều. Sau dần cũng quen rồi chẳng còn thấy cảm giác gì nữa.
Thế nên bây giờ, mỗi lần tôi bị đánh thì không khóc. Mẹ tôi nói tôi quá “ương”. Đúng thật, tôi luôn bảo vệ những suy nghĩ riêng của mình dù thế nào tôi cũng không bao giờ từ bỏ trừ khi tôi không còn nghĩ tới nó nữa.
Tôi yêu bóng đá, thích ca hát và học. Đặc biệt không bao giờ tôi từ bỏ sự nghiệp học tập của mình. Học giống như là lẽ sống mà tôi theo đuổi. Chưa bao giờ tôi muốn từ bỏ nó.
Tôi học cũng thuộc dạng khá. Bảy năm học sinh giỏi và một năm học sinh khá. Lúc nào tôi cũng lấy mục tiêu rất cao và bắt buộc bản thân mình phải thật hoàn hảo. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc có rất nhiều khó khăn ập tới.
Khi tôi lên lớp năm, mọi người bắt đầu bắt nạt tôi. Đơn giản vì họ ghét tôi và dì tôi chính là cô giáo chủ nhiệm mà tôi đang học. Họ chưa bao giờ công nhận khả năng của tôi.
Điểm tôi cuối năm lúc đó rất là cao nhưng họ dùng những lời lẽ không thoả đáng để mà dìm tôi xuống. Tôi muốn ngục ngã xuống luôn vì quá mệt mỏi. Nhưng tôi không thể từ bỏ.
Cứ thế khi tôi lên lớp tám, tôi đã vấp ngã. Thực sự nó khiến tôi rất đau. Chuyện này có thể rất bình thường với người khác nhưng đối với tôi nó giống như một cú sốc tinh thần. Lúc đó tôi bị trượt danh hiệu học sinh giỏi.
Ông bà nội thì giả vờ tiếc nhưng tôi thừa biết họ vốn dĩ không hề ưa tôi. Các bác thì cười tôi bằng một nụ cười mỉa mai. Bố tôi không quan tâm lắm. Mẹ tôi thì chỉ quan tâm xem em trai tôi được học sinh giỏi hay không.
Tự dưng tôi thấy mình cô đơn và hụt hẫng. Tự cô lập mình trong bóng tối. Tôi thấy mình trở nên yếu đuối. Tôi đã gục ngã. Sự thất bại thảm hại ở tuổi mười lăm. Tôi thấy mình như muốn nằm xuống và không muốn tiếp tục nữa.
Tôi sợ thất bại, sợ mình phải thấy thất bại. Câu nói đó lại hiện lên trong tâm trí tôi “Đừng sợ thất bại mà hãy sợ mình phải từ bỏ”. Liệu tôi có thể tiếp không?
Lúc đó tôi rất mệt không biết mình còn có thể hay không. Tôi nghe 1 bài hát:
“Cùng hướng tới đỉnh cao
Bằng việc tiến lên về phía trước
Và rồi khi ngước mặt lên
Bạn sẽ không còn thấy gì ngoài đỉnh cao.
Chỉ sống thôi cũng đã biết bao thử thách phải vượt qua
Sẽ có đôi lúc bạn phải lựa chọn một trong hai
Nhưng định mệnh đã quyết định cho bạn tựa khi nào.
Giờ sao đây, tiếp tục hay bỏ cuộc?
Không, tôi vẫn sẽ tiếp tục.
Đừng sợ thất bại mà hãy sợ mình phải từ bỏ”.
Sau đó tôi lấy lại tinh thần. Tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng phải đứng lên và đừng gục ngã giữa cuộc đời. Cho đến hiện tại kì thi vào lớp mười cận kề, tôi vẫn quyết tâm tới cùng vì ước mơ mà tôi luôn theo đuổi .
Cuộc sống luôn ngập tràn khó khăn và thử thách. Đôi lúc cuộc đời không giống trong phim nhưng chỉ cần không ngừng cố gắng một thế giới ngoài sức tưởng tượng sẽ hiện ra. Và chỉ cần bạn đừng vấp ngã giữa cuộc đời là được.
Rose (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 142
giống mình ghê
Vị thần tập sự Aphrodi (3 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 1362
Thank you bạn nha❤️
Rose (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 142
Hay ghê😍😍😍😍😍😍
Vị thần tập sự Aphrodi (3 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 1362
Cảm ơn bạn đã ủng hộ cho mình 😘
Đan Trần Mai (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 4252
Bài của bạn hay lắm nha. Nhẹ nhàng tình cảm nói đúng trọng tâm vấn đề nhiều người đang băn khoăn.
Hóng bài khác của tác giả.
Vị thần tập sự Aphrodi (3 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 1362
Ok nha😎👍
Lữ Khách Vô Danh (3 năm trước.)
Level: 4
Số Xu: 97
16 tuổi => mười sáu tuổi (Bạn nên hạn chế viết số nè).
5 năm => năm năm.
Lớp 6 => lớp sáu.
Lớp 1 => lớp một.
Sau nay, càng lên cao...
Cấp 3 => cấp ba.
Mỗi làn tôi nói điều mà mình...
Khi lên lớp 5...
Cứ thế khi tôi lên lớp 8...
Tuổi 15 => tuổi mười lăm.
1 bài hát => một bài hát.
Dừng sợ thất bại mà hãy sợ mình phải từ bỏ.
Cho đến hiện tại kì thi 10 cận kề... => Cho đến hiện tại kì thi vào lớp mười cận kề... (Hoặc bạn có thể sửa khác để câu rõ nghĩa hơn nha!)
Bạn sửa lại để bài được duyệt sớm nhe! He he! Chúc ngày mới zui zẻ nè.