Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ♡♡♡
Ngày 17 tháng 9 năm 2016
Cũng tại sân bay đó, cũng có một cô gái với vẻ mặt hốc hác, đầu tóc bù xù, người gầy, ốm yếu như không còn sức sống nhưng vẻ mặt cô vẫn hiện lên xinh đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn, mặc bộ đồ bệnh viện. Đang chạy hớt hải đến sân bay, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình mà cô vẫn không để ý, chỉ chạy về phía trước. Đến sân bay, người con gái gào thét cái tên “Nhật Vũ”, vừa đi cô vừa hét lên, vừa đi nước mắt cô lại chảy ra ngày một nhiều:
“Nhật Vũ, em đến rồi!”
“Nhật Vũ?”
Một người con gái với dáng vẻ tuyệt vọng đang gào thét tên người cô yêu, mọi người xung quanh thì đều nhìn cô ngơ ngác, cộng thêm dáng vẻ tiều tụy, nhếch nhác của cô thì ai cũng nghĩ cô có vấn đề về não. Từng tiếng bàn luận, xì xào nổi lên, nhưng người con gái ấy vẫn tiếp tục la hét. Thấy một người đàn bà vẻ ngoài hiền lành cô liền hỏi:
“Bà ơi? Bà có thấy Nhật Vũ của cháu đâu không ạ? Anh ấy…”
Nước mắt lại chảy, trào ra khi cô không tìm được anh.
“Thế cái cậu Nhật Vũ ấy người như thế nào? Mà đi chuyến bay nào?”
Cô mừng lắm vì hỏi mãi mới có người trả lời mình, không nói có bị điên thì cũng bảo cô sức khỏe không tốt, cô rất bình thường mà, chỉ là khi tỉnh dậy đầu và toàn thân của cô rất đau thôi:
“Dạ anh ấy có vẻ ngoài to cao, anh ấy…” Cô chưa kịp nói xong thì tiếng của tiếp viên đã làm cô chuyển hướng:
“Chuyến bay từ Anh đến Việt Nam sắp hạ cánh…”
Mới nghe đến đây thôi thì cô đã ngã quỵ, tại sao lại hạ cánh, còn từ Anh về Việt Nam nữa chứ?
Không lẽ họ nhầm lẫn, nước mắt người con gái lăn dài, khuôn mặt đẫm lệ. Người đàn bà nọ thấy vậy quan tâm hỏi han:
“Cháu sao thế? Có chuyện gì với cái cậu Nhật Vũ đó rồi à?”
Người con gái ngước mắt nhìn lên, đau khổ mở bờ môi đang khóa chặt vì đau khổ lên, nhấp nháy:
“Cho cháu hỏi bây giờ có chuyến bay từ Việt Nam đến Anh đã cất cánh chưa ạ?”
Giọng nói trở nên khàn đặc vì khóc nhiều, gương mặt đã nhợt nhạt nay lại giống như chẳng còn sức sống.
“Ủa? Hình như hôm nay không có chuyến đi nào đến Anh cả mà? Chỉ có chuyến bay từ Anh về Việt Nam thôi cháu ạ.”
Người con gái phờ phạc đi, khuôn mặt ốm yếu nay lại càng thêm tím tái, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, liên hồi như không có điểm dừng. Người đàn bà nọ cũng lặng đi khi thấy biểu hiện đó của người con gái thì bà hiểu lúc này im lặng mới là giải pháp tốt nhất cho người con gái đó. Vì người con gái đó cần nhất bây giờ là được yên tĩnh.
Lòng đầy suy nghĩ khó hiểu:
“Tại sao khi tỉnh dậy toàn thân lại tê cứng, đau nhức tới tận xương tủy?”
“Tại sao chỉ qua một đêm mà mọi thứ đều thay đổi đến mức kì lạ như thế? Và tại sao lại không thấy Nhật Vũ?”
“Nhật Vũ, rốt cuộc anh ở đâu?”
Tất cả cũng chỉ là câu hỏi mang tên “Tại sao?”,
Và… cũng chẳng có câu trả lời thích đáng.
Không khí im lặng bao trùm, người con gái đáng thương như sụp đổ hẳn, còn người đàn bà nọ thì nhìn cô gái với ánh mắt đồng cảm, “Tại sao trên đời này lại có những tình yêu đẹp đến vậy?”. Mắt nhìn xa xăm, cứ nhìn người con gái này thì bà lại nghĩ đến người cháu trai của mình.
Một lát sau, có một đoàn bác sĩ với y tá chạy đến, một cô gái chạy lại, đỡ người con gái tội nghiệp kia lên, dường như người con gái đó chẳng có một sắc thái, động tĩnh nào cả, cứ để yên cho cô gái mới đến đỡ dậy, khuôn mặt từ xanh xao lại trở nên trắng bệch. Cô gái mới đến với vẻ mặt đau lòng, nước mắt rơi theo:
“Di? Tại sao cậu vừa mới tỉnh lại đã chạy đến đây?”
Người con gái đó vẫn như thế, đứng yên như người mất hồn, mặc cho bạn của mình nói, người bạn kia bực mình, cầm lên vai người con gái đó nói:
“Lục Tâm Di? Cậu sao thế hả?”
Người con gái tội nghiệp kia bấy giờ mới tỉnh lại, như vừa mới ngủ dậy sau một giấc ngủ ngàn năm, bàn tay nhỏ bé, gầy gò nắm lấy bàn tay người bạn của mình, nước mắt ngừng rơi, nhưng khuôn mặt vẫn đầy nước. Giọng người con gái ấy khan đục như để che đi giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào bên trong:
“Uyên Nhã à? Cậu có thể cho mình biết không, tại sao tất cả đều thay đổi chỉ trong một đêm? Tại sao…”
Cô bạn mang tên Uyên Nhã kia ngắt lời cô gái tên Tâm Di đó, ôm người bạn ốm yếu của mình vào lòng, cô cất tiếng thở dài, lòng đầy tâm sự, nhưng cô vân muốn điều tốt nhất cho bạn của mình, nuốt nước mắt vào trong cô cất tiếng:
“Di à! Cậu phải bình tĩnh, hiện tại cậu mới bình phục, nên sức khỏe còn rất yếu. Hãy về trước đã rồi đợi cậu khỏe mình sẽ nói tất cả cho cậu? Được không?”
“Nhưng…”
Không để Tâm Di nói xong Uyên Nhã liền gọi mấy người bác sĩ với y tá lúc nãy đến đưa cô đi, đợi bạn mình đi, nước mắt cô lại trào ra. Thật lòng cô không muốn nói những gì đã xảy ra, vì nó là một cơn ác mộng kinh hoàng mà nếu người bạn đáng thương của mình biết được tất cả những di chứng để lại thì…Quay sang người đàn bà kia, cô gái cúi đầu, vẻ lịch sự:
“Cháu xin lỗi bà và tất cả mọi người thay cho bạn của cháu ạ. Có chuyện gì mong mọi người bỏ qua cho.”
Người đàn bà tiến lại, nắm lấy bàn tay còn run rẩy của Uyên Nhã, nói:
“Người bạn của cháu và cả cháu nữa…đều là những người…có trái tim đẹp nhất.”
Nói xong, người đàn bà nọ quay bước, để lại Uyên Nhã một mình ngơ ngác, rồi bỗng dưng cô thét lớn:
“Không, cháu chưa xứng đáng được như vậy đâu ạ. Bởi vì người bạn của cháu mới là người cháu muốn noi theo. Cô ấy mới xứng đáng là người có trái tim đẹp nhất bà ạ.”
Cùng lúc đó, có hai người một nam một nữ bước xuống, trông họ rất đẹp đôi, người đàn bà nọ cũng lại gần, ôm lấy người con trai, giọng nghẹn ngào:
“Nhật Vũ, cuối cùng cháu cũng trở về.”
(Còn tiếp)