Lại một ngày xui xẻo nữa của Nobita, sáng dậy muộn chạy vội đến trường cũng không kịp giờ vào học cậu lại bị thầy phạt đứng bên ngoài. Tiếp theo là không làm bài tập bị thầy bắt ở lại chép phạt. Về nhà thì bị mẹ mắng vì bài kiểm tra 0 đ. Đi ra ngoài thì gặp đúng Jaien đang bực tức bị cậu ta túm lại đánh cho một trận tơi bời. Đến nhà Shizuka chơi thì cô ấy lại đi cùng với Degisugi.
Nobita cảm thấy mình là người bất hạnh nhất thế gian này luôn rồi.
– Hu hu hu… tại sao…? Ông trời lại bất công với mình vậy hả doremon… hu hu… tại sao?
Doremon thở dài nhìn nobita khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem hết cả. Ngày nào nobita cũng như vậy gặp xui xẻo rồi về khóc lóc với cậu đòi mượn bảo bối. Nobita chẳng bao giờ biết cố gắng cả lúc nào cũng ỷ lại cậu. Thật là hết thuốc chữa mà.
– Rồi rồi hiểu rồi cậu không làm bài tập bị thầy giáo phạt, bị điểm 0 bị mẹ mắng bị Jaien đánh và Shizuka thì không đi chơi với cậu mà đi với Degisugi chứ gì.
– Đúng rồi đó… hức… cậu nói xem có phải mình là người xui xẻo nhất thế giới không hu hu… Nobita nức nở nói.
– Cậu có bảo bối nào giúp mình không Doremon.
– Không có cậu tự cố gắng đi. Doremon tức giận nói
– Không thể nào cậu phải có chứ mau lấy ra giúp mình đi mà. Nobita vội kéo lấy Doremon
– Không là không, cậu lúc nào cũng chỉ biết ỷ lại mình sao cậu không thử tự làm gì đó một mình đi. Doremon gắt giọng.
– Gì chứ, cậu không phải đến từ tương lai để giúp mình sao, cậu đúng là đồ mèo máy vô dụng. Hứ! Nobita nhảy lên nói.
– Mình là mèo máy cao cấp đấy nhé! Nobita mới là đồ vô dụng. Doremon cũng tức giận.
– Doremon là đồ ngốc đồ ngốc. Nobita tức giận chạy ra ngoài.
Nobita vừa đi vừa nghĩ:
“gì chứ dám bảo mình là đồ vô dụng. Hứ. Doremon ngốc nghếch.”
– Mọi người chả ai quan tâm đến mình cả mình muốn đến một nơi mà không phải gặp lại họ. Nobita lẩm bẩm.
“Yêu cầu được chấp nhận.”
Một giọng nói phiêu miểu như đến từ hư vô vang lên. Tiếp đó là một hố đen xuất hiện hút nobita vào và biến mất ngay lập tức như chưa bao giờ xuất hiện.
Nobita mở mắt, xung quanh cậu chỉ là một màu đen tối không thấy bất cứ thứ gì cả. Tỉnh táo lại cậu bắt đầu cảm thấy hoảng hốt. Cơ thể cậu như đang bị ai trói buộc vậy không thể cử động được tay chân mềm nhũn cậu chỉ có thể đưa mắt nhìn qua lại để xem xét hoàn cảnh.
– Có ai không… đừng đùa nữa… Nobita run giọng sợ hãi.
– Doremon… Doremon cứu mình với… Doremon…
Tiếng gọi của nobita văng vẳng trong không gian trống không hề có ai đáp lại cả. Xung quanh đen tối không thấy một chút ánh sáng nào tiếng hít thở của chính cậu càng ngày càng rõ ràng.
Nobita càng ngày càng sợ hãi cậu chỉ mới 9 tuổi lại hậu đậu yếu đuối cậu chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh này cả. Cậu không biết phải làm sao chỉ là bản năng của cậu luôn gọi người mà câu ỷ lại nhất đó là đoremon. Cậu tin rằng nhất định doremon sẽ cứu cậu. Nhất định là như vậy.
– Doremon…
Bóng tối khiến nobita không phân biệt được thời gian trôi qua cậu chỉ biết là cậu đã tỉnh lại và ngất đi không biết bao nhiêu lần. Sự đói khát đang dày vò cậu cảm giác đau đớn từ dạ dày và sự tê dại nhức mỏi từ tay chân truyền đến khiến cậu muốn khóc thật to nhưng bây giờ nước mắt cũng là điều quý giá. Cậu khát khô cả họng rồi, cậu phải tiết kiệm sức lực. Cậu đã khóc lóc gào thét sợ hãi bây giờ là chết lặng.
Cậu không biết bao lâu đã trôi qua nhưng bây giờ trong đầu cậu chỉ còn một tín niệm duy nhất chống đỡ cậu tồn tại đó là nhất định doremon sẽ tìm được cậu. Lúc đó nhất định cậu sẽ xin lỗi Doremon, nhất định là như vậy.
Lại không biết bao lâu trôi qua lúc này nobita gần như không còn sức sống nữa chỉ còn hơi thở mong manh. Có lẽ cậu sẽ chết .
Lúc này ngay lúc mà nobita gần như đã buông bỏ thì có âm thanh vang lên, đó là tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng đẩy cửa có hai người bước vào. Nobita nghĩ là mình được cứu rồi cậu yên tâm ngất đi. Nhưng cậu không biết rằng chuỗi ngày địa ngục chính thức đến với cậu.
Bước vào phòng cách ly nhìn đứa nhóc hấp hối trên mặt đất hai người ngạc nhiên.
– Vẫn còn sống cơ à đây đúng là mầm tốt. A nói.
– Đợt tuyển giống này khắt khe hơn hẳn kỳ trước vừa nhốt trong phòng cách ly không có ánh sáng không có âm thanh lại còn bị bỏ đói trong 7 ngày. Hazz đúng là không chết thì cũng điên. 100 hạt giống mà 20 đứa chết, 10 đứa phát điên còn lại thì cũng hấp hối. Tàn nhẫn quá. B thở dài.
– Cẩn thận lời nói đấy tuyển giống là trụ cột để duy trì tổ chức nếu không mất công sức bồi dưỡng ra nhưng đứa kém chất lượng thì phí công à. Đừng nói nhiều nữa đưa nó vào khu hồi sức đi. A nói.
Hai người im lặng đưa nobita ra khỏi nơi đã nhốt cậu suốt 7 ngày đến một nơi để phục hồi sức khỏe.
Nobita tỉnh lại đầu tiên là hơi nheo mắt vì chưa thích ứng ánh sáng, tiếp theo cậu cảm nhận được sự mềm mại dưới lưng, cơ thể cũng thoải mái không còn cảm thấy đau nữa. Cậu nghĩ là mình đã được cứu rồi.
Nobita sung sướng mở mắt ra nhưng cái cậu nhìn thấy không phải là gia đình cậu và Doraemon mà là một căn phòng xung quanh có rất nhiều giường và còn rất nhiều đứa trẻ nằm trên giường trên cơ thể có nhiều thiết bị y tế giống như cậu vậy. Nobita ngồi dậy nhìn xung quanh cảm thấy thật hoang mang. Tại sao? Không phải cậu là được cứu rồi sao. Tại sao không thấy gia đình cậu đâu cả, Đây là đâu vậy?
Bỗng nhiên có vài người phụ nữ đeo mặt nạ mặc quần áo y tá đi đến gần giường cậu.
– Tỉnh rồi sao năng lực khôi phục thật là ghê gớm bị tổn thương nặng như vậy mà cũng khôi phục nhanh được đúng là một hạt giống tốt. Tiếng nói phát ra từ sau chiếc mặt nạ.
Nobita cảm thấy sợ hãi nhìn người đeo mặt nạ hỏi:
– Mọi người là ai vậy, đây là đâu cháu có thể về nhà được không?
Có vẻ là khá ngạc nhiên về câu hỏi của Nobita Những người Y tá nhìn nhau và trả lời một cách lạnh lùng:
– Đây là nơi cậu sẽ ở từ giờ đến suốt đời nên nhớ về điều đó đi và hãy ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh và đừng làm gì trái mệnh lệnh.
Sau đó bọn họ kiểm tra các thông số trên thiết bị của nobita, những đứa trẻ khác cũng lần lượt tỉnh lại. Nobita cảm thấy sợ hãi hoang mang.
“Bọn họ nói gì vậy, ở đây suốt đời? Cậu không được về nhà sao.”
Thấy hai người nằm gần mình đã tỉnh lại Nobita rất muốn hỏi họ một chút nhưng lại bị ánh mắt khắc nghiệt tàn nhẫn của họ dọa cho sợ hãi. Nhìn quanh những đứa trẻ tầm tuổi cậu đều đã tỉnh lại cậu phát hiện họ đều rất đẹp cả nam và nữ. Cậu nghĩ đây là nơi bắt cóc trẻ em mà cậu được nghe ở trên tv. Cậu sẽ bị bán sao. Càng nghĩ càng thấy sợ, muốn khóc thật to lên nhưng sau 7 ngày bị nhốt kia cậu đã kiên cường lên một chút cậu cố gắng nén không cho nước mắt chảy xuống. Im lặng quan sát, cậu phát hiện những đứa trẻ kia hầu như không hề nói hoặc hỏi bất kỳ điều gì họ rất im lặng. Cậu nghĩ có lẽ mình nên bắt chước họ, phải im lặng không gây rắc rối đợi Doremon đến cứu cậu về. Trong tiềm thức Nobita vẫn rất ỷ lại Doremon cậu vẫn nghĩ rằng Doremon sẽ đến đón cậu.
Sau một lúc lâu tất cả y tá đeo mặt nạ đều ra ngoài để lại căn phòng mặc dù có rất ngiều người nhưng lại im lặng đến mức đáng sợ. Nobita cũng sợ hãi im lặng căn phòng rơi vào trầm mặc chỉ nghe được tiếng hít thở.
Shi A Mei (6 năm trước.)
Level: 4
Số Xu: 220
????