– Không lẽ người đến sau nào như em cũng phải chịu thiệt thòi, đau khổ như vậy sao anh?
Ngay khi anh quay lưng, em thu hết can đảm để hỏi anh câu hỏi bấy lâu nay vẫn canh cánh trong lòng. Song đáp lại câu hỏi mang nặng tâm tư ấy của em lại chỉ là những bước đi thẳng không hề ngoái đầu lại cùng tiếng “Uhm” hay “Ừ hữ” gì đó của anh được gió thoảng đưa mà em nghe không rõ.
Anh thật tàn nhẫn.
Nước mắt bắt đầu trào khỏi khóe mắt em, lăn dài xuống má, chảy tràn vào môi và không ít giọt đã rơi xuống nền đất rắn đanh, lạnh giá. Đây không phải là lần đầu tiên em khóc vì anh nhưng sao em lại thấy những giọt nước mắt lần này mặn đắng hơn nhiều so với những lần trước. Nước mắt vẫn chảy như muốn từ từ cuốn đi biết bao kỉ niệm vui buồn; cuối cùng chỉ để lại trong lòng em một mảng trống rỗng.
Em biết, trước khi yêu em, anh đã từng trải qua rất nhiều cuộc tình. Em biết với anh, em chỉ là kẻ đến sau. Và em cũng biết rằng anh đến với em, yêu em bằng một thứ tình yêu đã không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu mà nó là một thứ tình yêu khuyết tật đã bị chia ba chia bốn, phân năm xẻ bảy. Đôi khi, em còn nghĩ, có lẽ em chỉ là kẻ thay thế, là phương án dự phòng của anh trong những ngày anh cô đơn. Nhưng mặc dù vậy, em vẫn chấp nhận yêu anh bởi suy nghĩ ngây thơ rằng nếu không thể là người đầu tiên thì em sẽ trở thành người cuối cùng của anh. Ngoài ra, một phần cũng bởi bản tính hiếu thắng cùng sự tự tin thái quá vào chính mình. Em tin, một niềm tin cũng rất ngây thơ rằng chỉ cần em trao đi một lượng tình yêu đủ lớn, em sẽ nhận lại được sự hồi đáp, tin rằng người chiến thắng cuối cùng là em
Và niềm tin đó càng được củng cố sau biết bao kỉ niệm vui vẻ, tươi đẹp mà em với anh cùng xây dựng lên
*
– Nhanh lên em, sắp mưa rồi
Trời đang nắng ráo quang đãng bỗng mây đen từ đâu kéo đến ùn ùn, bầu trời thoáng chốc trở nên nặng trĩu nước. Mùa hạ là thế, nắng gay nắng gắt mà rồi có thể chuyển mình đổ mưa ngay được.
Trước những đám mây càng ngày càng chùng xuống, tay anh nắm tay em thêm chặt, bước chạy của anh cũng nhanh hơn. Em ôm chặt con chuột máy tính cùng mua với anh ban nãy vào ngực, guồng chân chạy theo anh dù hai chân em lúc này gần như đã không còn cảm giác.
Song không kịp nữa rồi. Những hạt mưa to, nặng như mưa đá đã lộp bộp rơi xuống. Anh vội kéo em rẽ vào mái hiên một ngôi nhà gần đó trú mưa. Đứng cạnh anh, em khẽ kéo kéo ống tay áo anh, vừa thở vừa nói:
– Anh… hay… mình đội mưa đi anh.
Nói xong, em ngây ngô nhìn anh vừa cười haha, vừa vươn tay véo má em:
– Đội mưa? Nhóc không sợ bị ốm sao?
Em cũng cười theo anh, híp cả hai mắt lại:
– Ốm thì uống thuốc. Đâu phải lúc nào ta cũng có khoảnh khắc để trở về tuổi thơ đâu anh
Anh gật đầu, nụ cười của anh vẫn nở trên môi. Rồi anh bất ngờ siết chặt tay em hơn, hai đứa cùng lao vào cơn mưa vẫn giăng trắng xóa cả trời đất. Tiếng cười của em cùng anh lẫn vào tiếng mưa rơi rào rào làm em liên tưởng hai đứa mình như hai đứa trẻ lớn nô đùa trong mưa, thích chí cười khanh khách.
Sau vụ trở lại tuổi thơ đó, đúng như anh bảo, em liền lăn ra ốm. Giữa mùa hè nóng bức, em quấn quanh người chiếc chăn bông to sụ mà vẫn rên hừ hừ. Thấy anh lo lắng chăm sóc cho em, em không đành lòng. Em biết rõ, lúc này anh đang tự trách bản thân. Thương anh, em cố nở một nụ cười tươi tỉnh, khàn khàn cổ nói lời đùa vui:
– Anh giỏi thật đấy, đoán đúng em bị ốm này. Mùa xuân năm sau anh mở sạp coi bói chắc đắt khách lắm đó.
Vừa dứt câu, nhìn hai hàng lông mày của anh nhíu vào, bàn tay anh nắm lại, em xụ mặt nép mình vào đống chăn. Em lại lỡ lời chọc anh giận nữa rồi
*
Một trong những niềm vui của em là được cùng anh hò hét trong mỗi trận bóng đá chúng ta cùng xem. Nhưng để lại ấn tượng nhất với em là trận tranh bat ư tại Would Cup 2014 giữa Brazil và Hà Lan. Trận đó không phải là trận vui nhất mà là trận mang lại cho em nhiều cảm xúc nhất: vui sướng, bất ngờ, lo lắng, hoang mang… Một trận đấu em muốn quên đi cũng khó.
Trước màn hình tivi, em với anh mỗi người cổ vũ một đội. Anh cổ vũ cho Brazil còn em kêu gào cổ vũ cho Hà Lan. Em nhớ mình từng nói với anh rằng em đã từng rất yêu Brazil nhưng đó là Brazil của những Ronaldo, Ronaldinho, Roberto Carlos… chứ không phải là một Brazil với đội hình nát bấy, nhu nhược như hiện tại. Anh thì chỉ bảo anh yêu rồi nên anh không từ bỏ. Lời nói được phát ra từ gương mặt nghiêm túc của anh khiến em thấy mình như vừa mắc tội lỗi gì đó.
Cuối trận, Hà Lan thắng. Em tươi cười nhảy nhót khắp phòng, còn le lưỡi trêu anh:
– Blêu, em thắng anh rồi nhé.
Sau hành động trêu đùa ấy, em không nghĩ anh lại cau có giận dữ bỏ đi. Em ngơ ngác mất ba giây rồi vội vã đuổi theo ôm chặt lấy anh. Vào giây phút đó, em nhận ra, anh thực sự là một chàng trai hết sức chung tình. Em cảm thấy may mắn vì đã yêu được anh. Thời điểm ấy, em đâu nghĩ được rằng, anh chung tình thật đấy nhưng sự chung tình đó của anh vốn không phải dành cho em.
…
Quá khứ như thước phim quay chậm tua hết những kỉ niệm vui rồi tới những kì niệm buồn. Tất cả hiện rõ trước mắt em như sự việc mới xảy ra từ hôm qua vậy.
*
Em nhớ hồi đầu nói chuyện với nhau, anh từng kể với em về người con gái mà anh đã đợi lâu, rất lâu cho đến ngày cô ấy lấy chồng, anh mới thôi chờ đợi. Nghe anh kể, em thấy lạ liền hỏi lại:
– Sao anh nói đợi cô ấy mà vẫn đi yêu người khác?
– Chỉ là quen vui thôi, anh không yêu họ
Em không nói gì, chỉ trầm tư. Em cảm thấy trái tim nhất thời trống rỗng, một thứ cảm giác mơ hồ len lỏi vào lòng em làm em thấy rất bức bối, khó chịu. Cảm giác đó khiến em ngẩn người, mãi đến khi anh đặt cằm vào hõm vai em em mới biết anh đã ôm em từ lúc nào. Anh thủ thỉ hỏi em:
– Em sao vậy hả nhóc?
Em lắc đầu cười trừ. Chắc em đã nghĩ nhiều quá rồi.
*
Biết anh từng có nhiều người yêu, em giao hẹn trước với anh: anh không được đem em ra so sánh với họ. Anh gật đầu. Tuy nhiên, anh đâu biết rằng, em nói vậy nhưng trong thâm tâm, em vẫn luôn ngầm đem bản thân ra so sánh với những cô gái ấy để rồi sợ hãi, lo nghĩ vẩn vơ. Em sợ mình thua kém họ.
Mặc dù vậy, em vẫn không thể thay đổi được sự thật, em chỉ là kẻ đến sau; bởi vậy nên em chỉ có thể nhận được thứ tình yêu khuyết tật của anh
Những cãi vã bắt đầu nảy sinh. Hiện tại – quá khứ, em dần hiểu những khi tức giận, anh lại mang quá khứ của anh ra để cấm cản, ép buộc, dằn vặt em dù em chỉ là vô tình khơi lại, em không biết gì hết. Đau lòng, em chỉ biết nín nhịn hoặc chui vào xó nào đó khóc cho đỡ buồn. Đến khi anh lôi em nước mắt tèm nhem đứng dậy, ôm em vào lòng nói lời xin lỗi vì đã cư xử vô lí với em, em thấy tủi thân lại càng khóc to hơn. Em không trách anh, em nghĩ có lẽ em chưa đủ tốt, tình yêu em dành cho anh là không đủ. Em tự dặn mình phải cố gắng thêm nữa.
Em sẽ vẫn còn cố gắng trong niềm tin ngây thơ và vô vọng đó nếu một lần em không tình cờ nhìn thấy anh ôm một cô gái, dìu cô ấy vào cửa hàng thuốc. Nếu nói em không ghen, như vậy là nói dối. Nhưng em cũng không nói gì cũng như không có bất cứ hành động nào khác, em lẳng lặng bước đi. Em đợi một lời giải thích, một sự trình bày hay thứ gì đại loại như thế từ anh. Song, em đã hoài công. Anh không nói gì hết. Vẫn nụ cười đó, vẫn cái ôm trìu mến đó, vẫn lời nói yêu thương ngọt ngào đó mà sao giờ đây em thấy nó xa lạ và giả dối đến vậy. Thời khắc đấy, em dường như lờ mờ nhận thấy sự thất bại của bản thân.
Chuyện có lẽ sẽ chỉ dừng lại ở đấy nếu em lại không tình cờ phát hiện cuộc hội thoại trên Facebook anh với một cô gái lạ.
Tính em hay quên, không muốn quan trọng hóa vấn đề. Sau buổi thấy anh và cô gái lần đó, em luôn cố nghĩ người đó là họ hàng của anh, anh không nói vì không muốn em lo lắng. Nghĩ vậy, em lại vô tư cười nói, vô tư làm cái đuôi quấn lấy anh.
Một lần, máy tính em hỏng, em lại ngại ra quán net để gửi tài liệu, em hỏi mượn máy tính của anh một lúc. Anh vui vẻ chỉ vào máy tính, ý bảo em cứ dùng tự nhiên rồi ra ngoài nghe điện thoại. Bật sáng màn hình máy tính, em phát hiện máy tính anh chỉ để ở chế độ ngủ. Thấy có rất nhiều tab được bật lên, em click chuột tắt từng tab một. Đến Facebook của anh, em đang di chuột đến dấu x thì một tin nhắn nhảy ra: “Em đã nghĩ rất nhiều đến câu nói của anh. Em cũng nhận ra mình rất hối hận tại sao ngày trước luôn dùng dằng không chấp nhận anh. Em sẽ li dị rồi mình quay lại với nhau như lời anh nói, anh yêu nhé.”
Em lặng người. Nhìn nick Facebook gửi tin nhắn đến, nhìn nick Facebook nhận tin nhắn, em ngẩn ra, đó không phải là nick Facebook anh dùng để nhắn tin với em. Anh, rốt cuộc anh có bao nhiêu cái Facebook, rốt cuộc anh đã làm những gì vậy? Em thử click vào Facebook cô gái lạ kia, hi vọng có thể kiểm chứng điều cuối cùng. Avatar của cô ấy, album ảnh của cô ấy, tất cả đều đưa em nhớ lại người con gái anh ôm vào hiệu thuốc hôm nào. Em cũng đã rõ, cô ấy là ai. Em cười tự giễu bản thân. Cố gắng ư? Em ngây ngô, ngu ngốc thật. Ngay từ đầu em đã thua, em đã thất bại. Sự thất bại của kẻ đến sau trong trò chơi do chính anh đặt ra.
*
Nước mắt em đã ngừng chảy. Em mạnh mẽ lấy tay quẹt sạch những gì còn vương lại trên gương mặt. Em vấp ngã ở đâu, em sẽ đứng lên ở đó. Anh vứt bỏ em, anh đến với người tình cũ của anh, anh nghĩ như vậy là chung tình? Anh nhầm rồi, anh chỉ là kẻ tàn nhẫn và ích kỉ mà thôi. Mà anh vốn đâu có quan tâm người ta nghĩ gì về mình, anh chỉ hành động theo những gì anh cho là đúng thôi mà. Bỏ em, đó có lẽ là quyết định đúng đắn, sáng suốt, mang lại hạnh phúc cho anh chăng?
Anh quay lưng đi rồi, em cũng phải đi thôi. Thất bại của kẻ đến sau, nó cay đắng thật nhưng em sẽ không gục ngã, bởi nếu gục ngã, em sẽ mất tất cả.
Loạn Thị (8 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 14
Bạn xem lại bài viết để thống nhất các viết thoại gạch đầu dòng hoặc đặt trong nháy đôi, chấm câu ("- Nhanh lên em, trời sắp mưa rồi") . Ngoài ra còn một số lỗi khác như facebook (Facebook: danh từ riêng), avata (avatar hoặc a-va-ta).
Ở bài đăng đầu tiên bạn sửa lại rating như quy định của web nha.
Bạn xem lại bài viết để thống nhất các viết thoại gạch đầu dòng hoặc đặt trong nháy đôi, chấm câu ("- Nhanh lên em, trời sắp mưa rồi") . Ngoài ra còn một số lỗi khác như facebook (Facebook: danh từ riêng), avata (avatar hoặc a-va-ta).
Ở bài đăng đầu tiên bạn sửa lại rating như quy định của web nha.