Chương 19:
Cung nữ cùng thái giám đang quỳ đột nhiên ngã xuống, mi tâm cắm một cây bạch châm, Trịnh Thiên Phong lên tiếng “Nội gián không chắc chỉ còn nàng ta, trừ hậu họa là tốt nhất.”
Lam Vũ đến trước mặt nữ tử sĩ, nở một nụ cười khiến nàng ta lạnh sống lưng “Vẫn là để ta tới chăm sóc ngươi.” Binh lính đem nàng ta đưa đi.
Lam Vũ cùng Trịnh Thiên Phong trở lại địa lao. Trên đường đi, Lam Vũ lấy một chiếc lọ đưa cho Trịnh Thiên Phong “Đây là đoạn tâm.” Trịnh Thiên Phong không nói gì, chỉ đem lọ dược cất đi. Đến địa lao, binh lính đem nữ nhân treo lên cọc gỗ, sau đó đều lui ra, trong địa lao chỉ còn Trịnh Thiên Phong, Lam Vũ, Vĩ Kỳ cùng hai cận vệ.
Cơ thể của Lam Vũ lúc này thật sự không tốt, cậu không muốn phí nhiều thời gian “Cho người đem một cái gương lớn tới.” Chiếc gương được đặt trước mặt nàng ta, nàng ta nhìn bản thân mình trong gương sau đó lại nhìn Lam vũ bằng ánh mắt hoảng sợ, không biết tiếp theo Tu La sẽ làm gì.
“Khai hay không?” Dù đang hoảng sợ nhưng nàng ta vẫn là một tử sĩ, ánh mắt của nàng ta như là nói ‘giết chết ta đi’. Lam Vũ khẽ cười, “Muốn chết? Ta không nghĩ để ngươi chết dễ dàng vậy.” Tiếng lục lạc vang đều, trên người nàng ta nhiều hơn mấy cây châm khống chế hành động khiến nàng ta không thể rời mắt khỏi tấm gương.
“Ngươi có gương mặt rất đẹp, không biết cho thứ này lên trông nó sẽ như thế nào?” Theo thanh âm của lục lạc, trong tay Lam Vũ nhiều hơn một cái hũ hình tròn, cậu mở nắp ra, bên trong nhoi nhúc một đám huyết trùng.
“Ngươi cảm thấy chúng có đẹp hay không? Thứ này toàn thân màu đỏ, trong suốt như ngọc, thật ra chúng không khác dòi là mấy, chỉ là thức ăn của chúng hơi đặc biệt, bọn chúng dùng huyết nhục làm thức ăn.” Bàn tay cậu đưa lên, vuốt ve gương mặt của nữ tử “Nếu ta đem gương mặt của ngươi rạch vài đường, sau đó thả chúng vào vết thương. Nhìn chúng nhoi nhúc di chuyển dưới da ngươi, hút máu ăn thịt ngươi, chắc sẽ thú vị lắm?”
Nàng ta run rẩy, sợ hãi nghĩ muốn nhắm mắt lại, nhưng huyệt đạo cơ thể bị phong tỏa, cơ thể này giống như không phải của nàng ta. Chủy thủ đưa lên mặt, cảm giác lạnh lẽo truyền vào tận xương tủy, cứ nghĩ tiếp theo sẽ xuất hiện vài vệt máu trên gương mặt tái nhợt thì Lam Vũ thu tay lại.
“Nhanh như vậy thật có chút chán, không bằng chúng ta cứ chậm rãi chơi đùa, để ngươi từng chút một mà cảm thụ.” Tay áo của nàng ta bị cậu cường giật rách, lộ ra cánh tay trắng nõn, nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì trên cánh tay ấy nổi bật lên vài vệt máu đỏ tươi kéo dài từ mu bàn tay đến khuỷu tay.
Lam Vũ đem huyết trùng thả vào vết thương, vừa chạm đến miệng vết thương huyết trùng liền chui xuống dưới da, mặc cho nàng ta kịch liệt giãy dụa. Cảm giác đau đớn từ vết thương còn chưa tan thì cảm giác ngứa ngáy nhoi nhúc liền ập đến. Đôi mắt nàng ta mở to bị ép buộc nhìn vào trong gương, đám trùng ở dưới da lúc nhúc di chuyển, làn da bị đục khoét vừa đau vừa ngứa khiến cho nàng ta sống sông bằng chết. Đôi mắt nàng ta đột nhiên trợn to, cảm nhận được đám huyết trùng dưới da đang nhiều hơn, ngày càng nhiều, bắt đầu lan lên phía trên cánh tay.
Nhìn vẻ mặt biến hóa của nàng ta, Lam Vũ như có như không cười “Huyết trùng sinh sản rất nhanh, chưa đầy một khắc nữa nó sẽ lan đến khắp cánh tay ngươi. Không tới nửa canh giờ, toàn thân ngươi đều trở thành thức ăn cho chúng. Nhưng cho dù toàn thân ngươi đều là huyết trùng, ngươi vẫn không thể chết ngay được, ngươi vẫn sống, nhìn bọn nó dưới da ngươi, đục khoét cơ thể ngươi, cho đến khi mất máu mà chết.”
Chương 20:
Nữ tử run sợ nhìn vào gương, trong gương phản chiếu hình ảnh của bản thân, cảm giác lúc nhúc dưới da càng lúc càng tăng.
Nàng ta đã hiểu, tại sao vị thiếu niên nhìn như vô hại này lại khiến người ta kinh sợ gọi bằng cái tên Tu La, bởi vì hắn chính là kẻ mang lại nỗi sợ hãi, là kẻ đến từ địa ngục. Nàng ta không thể chịu đựng được, chỉ còn cách khuất phục. Huyệt đạo được giải khai, nếu trong hoàn cảnh khác thì nàng ta sẽ cắn lưỡi tự sát, nhưng lúc này mọi ý chí đều đã sụp đổ, nàng ta sợ nếu mình có thêm bất kì hành động phản kháng nào thì sẽ phãi chịu thứ còn kinh khủng hơn nữa.
Lam Vũ lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong có chứa một thứ bột màu trắng, cậu đem bột rắc lên vết thương trên tay nữ tử sĩ. Đám huyết trùng chui ra khỏi da rơi xuống đất, cơ thể chúng vỡ ra. Mùi máu tươi cùng một cỗ hôi thối bốc lên khiến cho những người còn lại bên trong địa lao phải cao mày. Nữ tử sắc mặt tái nhợt, muốn nôn nhưng nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lam Vũ, nàng ta cố gắng đem cỗ chua trong dạ dày ép xuống, dù sau thì một chút nữa nàng ta cũng đã là người chết.
“Nói!” Đôi mắt lạnh lẽo khát máu, nụ cười nơi khóe miệng mang theo một sự áp bức vô hình khiến nữ tử không dám chậm trễ.
“Mười năm trước… ta được đưa vào cung, không có bất kì mệnh lệnh cho hành động nào, chỉ lẳng lặng che dấu. Mấy hôm trước có người đưa lệnh, cùng bọn họ… phối hợp hành thích hoàng đế. Trong cung còn có nội gián…” Nàng ta đem nội gián còn sót lại trong cung kể ra, bất ngờ là trong đó cũng có người nằm trong ám vệ của Trịnh Thiên Phong. “Đó là tất cả những gì ta biết…”
Lam Vũ quay lưng đi, còn lại cứ giao cho Trịnh Thiên Phong. Vĩ Kỳ một kiếm giết chết nữ tử, đến trước mặt Trịnh Thiên Phong quỳ xuống “Chủ tử, xin người giao chuyện này cho thuộc hạ, lần này thuộc hạ sẽ thanh trừ sạch sẽ.” Trịnh Thiên Phong không nói nhiều “Được.” Nhận được lệnh, Vĩ Kỳ dẫn theo hai tên ám vệ rời đi.
Những ám vệ đó, đối với Vĩ Kỳ chính là huynh đệ vào sinh ra tử, một tay hắn bồi dưỡng, vậy mà lại là nội gián, hắn không thể bình tĩnh được.
“Triệu Qui là một người rất gian xảo, xem như ta đã được nghiệm chứng.” Trịnh Thiên Phong vẫn không nói gì, tâm tình hắn lúc này cũng không tốt. Lam Vũ nhìn hắn, không nói gì nữa mà rời đi, cậu lúc này cần phải nghỉ ngơi, dù sức chịu đựng có tốt thế nào thì cũng không thể cứ quá sức vậy được.
Thấy Lam Vũ có vẻ không ổn, gương mặt cậu tái nhợt. Trịnh Thiên Phong nắm lấy cổ tay cậu kéo lại. Lam Vũ bị hắn làm bất ngờ, ánh mắt băng lãnh nhìn tay hắn nắm lấy cổ tay cậu. Trịnh Thiên Phong lo lắng, nhưng nhìn đến ánh mắt của cậu, tay hắn buông lỏng ra. Thấy hắn buông lỏng Lam Vũ liền rút tay lại, không nói một lời xoay người đi.
Trịnh Thiên Phong ngẩn người, ánh mắt dõi theo, lúc sau mới rời đi, theo gió còn nghe thoáng qua một giọng nói bất đắc dĩ… “A Ly…”
Lam Vũ về phòng, khóa chốt cửa rồi mới ngồi xuống giường, điều chỉnh lại hơi thở. Lúc nãy, khi hắn nắm lấy tay cậu, cậu cảm nhận được mạch đập của hắn. Cư nhiên trong người Trịnh Thiên Phong lại có cổ độc. Theo tình trạng của cổ độc thì xem ra là bị hạ từ nhỏ, nếu không phải hắn dùng dược vật áp chế thì khó mà sống được đến giờ này.
Khốn kiếp! Lam Vũ thông thạo độc dược, đối với cổ cậu chỉ biết một ít. Người biết dùng cổ trong thiên hạ không nhiều, muốn tìm một Cổ sư không phải dễ, hơn nữa chưa chắc đối phương sẽ chịu ra tay… Lam Vũ thả người nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt.
Mới sáng sớm tiếng gõ cửa vang lên, một thái giám đứng bên ngoài cung kính cúi người “Lam công tử, hoàng thượng cho mời ngài.” Nói xong cũng không rời đi mà đứng đó. “Được.” Lam Vũ khoác ngoại bào, theo thái giám đến tẩm cung của Trịnh Thiên Phong.