Chương 3

Ông chủ Bạch kéo cậu về đến cửa hàng.

Cửa hàng nơi cậu đang làm việc là một quán ăn nhỏ. Bên ngoài là tấm mái làm bằng gỗ cũ kĩ và một tấm kính lớn trong suốt có thể nhìn xuyên thấu bên trong. 

Xuyên qua cửa kính là lác đác bóng dáng vài vị khách hàng. Qua ngưỡng cửa bên đối diện chính là quầy nhân viên nhỏ. Bàn ghế thì bày bừa lộn xộn, không được sắp xếp gọn gàng, nghe vẻ nhân viên chỉ làm qua loa lấy lệ. Đặc biệt ở đây còn có rất nhiều bàn nhưng lại chẳng thấy mấy ai đến ngồi. Và giờ trên bàn của những vị khách chính là chiếc máy tính cùng một xấp tài liệu làm việc.

Chủ yếu người ở thành phố này đều bận rộn, đi ra ngoài là thường xuyên và không thích ở nhà. Còn giờ đường phố vắng vẻ một cách lạ thường chỉ có thể vì thời tiết quá lạnh, ai cũng phải tìm một chỗ ấm để có thể ngồi làm việc. Lựa chọn hàng đầu của họ đương nhiên sẽ là cửa hàng cà phê, trừ khi quán quá đông khách. Tuy nói là khách đông, nhưng khoảng cách ghế ngồi với ghế ngồi của mọi người không hẳn quá chật chội. Dù vậy vẫn sẽ có nhiều người cảm thấy không thoải mái với không gian nhiều người trong quán nên họ sẽ tìm đến phương án thứ hai: đó chính là những nơi nhỏ như quán ăn chẳng hạn, song họ đến chỉ gọi nước hay gì đó chứ cũng không ăn gì.

Vì thế mà những quán ăn nhỏ như vậy chẳng kiếm được lời mấy.

Ông chủ kéo mạnh cổ áo Bạch khiến cậu cảm thấy ngạt thở vô cùng, hấp hối kêu: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

Cậu cảm thấy mình sắp ngất đi, chân cậu bước xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đường dù đã ngã mấy lần nhưng vì bị kéo quá đau đớn nên cậu buộc phải cắn răng đi tiếp.

Vào cửa hàng, ông chủ vẫn giữ cổ áo cậu, nhìn cậu thực sự như một con vật nhỏ bị hành hạ, tóc tai rũ xuống che khuôn mặt, quần áo cũ bẩn, đôi chân trần như bị bỏng lạnh mà đỏ bừng tím tái, hai tay buông thõng xuống như bị gãy. Ông ta nói với nhân viên điều gì đó. Mấy người nhân viên khẽ liếc qua nhìn cậu, ánh mắt cụp xuống, không có biểu cảm gì là bất ngờ với cảnh tượng xảy ra như cơm bữa này. 

Bạch mệt đến mức như muốn khuỵu người xuống. Trong thâm tâm, cậu thấy căm hận, chán ghét người này vô cùng cực, cậu chỉ muốn mau chóng trở lên to lớn khỏe mạnh hơn để có thể phản kháng lại ông ta.

Nhưng cuộc đời này đâu cho phép cậu được như ý? Ngay từ hồi bốn tuổi, bố mẹ đã bán cậu cho người đàn ông này, không chút lưu luyến đứa con ruột thịt của mình, họ kéo thật mạnh tai cậu, quăng cậu ra khỏi nhà, ánh mắt sắc bén không chút tình thương như dao đâm thẳng trong tim, nhìn cậu như cỏ rác mà nói: “Ông mang nó đi đi.”

Và người đàn ông đó, ánh mắt cũng chẳng khác gì họ, đem cậu về như một thứ công cụ lao động.

Lên bảy tuổi, Bạch đã phải còng lưng làm ngày làm đêm, bị bóc lột nặng nề, không làm xong thì bị đánh đập, làm nhiều ốm thì bị cắt cơm. Cơm ăn còn không đủ, ngày ngày chỉ có một nắm bé xíu chấm cùng nước mắm. Nhiều lần Bạch đã thèm khát, cậu sẽ đến đói chết nếu mỗi ngày chỉ ăn có chừng này mà lại làm quần quật cả ngày. 

Vì thế, cậu hay lẻn ra ngoài kiếm ăn, ăn xin hay ăn trộm, cái gì cậu cũng làm qua. 

Trong một lần, Bạch bị chủ cửa tạp hoá bắt cho mà đánh một trận vì ăn trộm một cái bánh ngọt. Người ta vứt cậu ra giữa đường, chửi rủa thậm tệ, thậm chí còn ném trứng vào đầu cậu.

Những ngày tồi tệ đó trôi qua, Bạch luôn nghĩ rằng: “Sẽ chẳng một người nào đó giúp mình.”

Cho đến khi, Bạch gặp được người đó trong một con hẻm nhỏ với bộ dạng bê bết.

Người đó thật dịu dàng…

Đó là suy nghĩ của cậu khi lần đầu gặp anh Tú, anh đã xoa đầu cậu và cho cậu một miếng khoai, nhỏ nhẹ khuyên lơn: “Ăn đi, anh sẽ giúp em.”

Đó cũng là lần đầu tiên, cậu vô tình bật khóc, không phải vì miếng khoai mà là vì tình thương, sự quan tâm người kia đã trao cho cậu.

Bạch đã gặp được những đứa trẻ dễ thương cùng chung sống với anh. Họ chơi đùa cùng nhau, ăn cùng nhau, mỗi ngày thật hạnh phúc nếu ông già đáng ghét đó không đến phá đám.

Đúng vậy, niềm căm hận đã nảy mầm, cắm rễ bén sâu trong thâm tâm của Bạch. 

Cậu đi ra khỏi tầm mắt của ông ta, cậu biến mất như ý ông ta muốn, không ăn cơm ông ta nấu cũng chẳng ngủ ở cái nhà kho mà ông ta đưa. Rốt cuộc, ông ta còn muốn cái gì từ cậu nữa?

Càng hồi tưởng lại những điều khủng khiếp, nước mắt cậu rơi càng nhiều, lệ đổ thành sông. Bạch giãy ra khỏi bàn tay, quỳ xuống ôm chân một người khách ngay gần đó: “Chú ơi! Hãy cứu cháu với, chú ơi!”

Ông chú đang nhấp một ngụm cà phê, bị cậu xông đến ôm chân liền giật mình ngã người, cà phê như thế bị đổ ra ngoài, dây vào tay áo ông. Ông chú đó ngạc nhiên, rồi lập tức trở nên bình tĩnh, ông tay xắn tay áo lên, chân không chút lưu tình đá vào bụng cậu.

Bạch ôm bụng quằn quại đau, co rúm người trên sàn gỗ.

Ông ta đứng dậy khỏi ghế, một tay chỉnh kính, một tay cầm laptop, lạnh nhạt lẩm bẩm: “Đồ chuột nhắt bẩn thỉu” và rồi cứ thế đi thẳng ra cửa.

“Mày làm cái gì thế?” Ông chủ nắm cổ áo cậu giật mạnh, đôi lông mày rậm nhăn nhúm khiến người khác rùng mình, ngay cả chiếc răng nanh nhọn hoắt nhe ra của ông cũng khiến cậu tưởng tượng đến một con quái vật rùng rợn. Bạch lạnh sống lưng, sợ đến nỗi tay nổi cả da gà. Cậu kinh hãi người này, từ vẻ bề ngoài hung tợn đến tính cách thối nát của ông ta. Cậu run sợ, ám ảnh trước ánh mắt mà ông ta đặt lên mình. 

Bất ngờ, lưng cậu bỗng đau nhói.

Bạch quay mặt lại, thấy mắt của ông ta như trợn ngược, đỏ lừ lừ, rất nhanh chiếc roi mây một đường đi tới quật vào mặt cậu.

Bạch sững lại, tay sờ lên mặt. Một vệt máu đỏ tươi… Tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, đập náo loạn. Ánh mắt cậu dại ra, vô hồn, đau khổ, cậu không thể tin đây là cuộc đời của mình.

Hóa ra, chẳng ai sót lại chút tình thương cho cậu.

Trừ những người đó. 

Cậu thở dốc, từng nhịp thở là từng nhịp đánh.

Bạch cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc nức nở.

Cậu bé trai nọ vẫn lê bước trong tuyết, nghe vẻ thời tiết đã ấm lên đôi chút nhưng vẫn còn hơi lạnh. 

Trời đã vương chút ánh sáng nhưng vẫn còn những đám mây âm u trôi, ảm đạm bao phủ lấy bầu trời. Cảm giác như bóng tối đang bủa vây những linh hồn lạc lối.

Khi ánh nắng nhàn nhạt của mặt trời rọi xuống, ngũ quan của cậu càng trông rõ nét hơn. Cậu có một mái tóc mềm mỏng. Đôi mắt ánh lên vẻ hiền lành nhưng lại có chút gì đó ủ rũ, bên khoé mắt vẫn là vết xước cửa kính thủy tinh. Chiếc mũi cao cao, ngang qua mũi là vết thương đã được băng lại. Đôi môi khô nứt nẻ, mím chặt để cho vết nẻ đỡ xót hơn.

Cậu đã đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa tìm được đường về nhà. 

Tầm trưa, khung cảnh lại trở nên mờ mờ tối tối, lấm tấm vài hạt tuyết bay bay, đậu trên mái tóc đen tuyền của của cậu. 

Cậu ngước đầu nhìn lên trời, ánh mắt xa xăm, tự hỏi… cuộc đời cớ sao lại để cậu chơi vơi giữa không gian rộng lớn như này? Liệu một ngày nào đó, bầu trời bao la kia sẽ sáng trở lại, nắng sẽ bừng lên xua tan cái giá lạnh của mùa đông, có ai sẽ sưởi ấm lấy trái tim cậu?

Thật mơ hồ, cậu nhắm mắt lại, tóc nhẹ nhàng bay, cậu cúi đầu bước tiếp, tránh cho gió lạnh thổi vào mặt.

Chân cậu dần trở nên rã rời, vì mỏi mệt, mắt cậu lim dim. Trong lúc này, cậu nhớ ngày xưa, thời mầm non, cậu có nghe được một bài hát rất hay.

“Khi ta ra đi, có nơi trở về. Khi ta cô đơn, có người bên cạnh. Khi ta hát ca, họ sẽ lắng nghe, khi ta nhảy múa, họ cùng ta mỉm cười…”

Giai điệu thật êm đềm, những nốt nhạc rón rén lặng lẽ chìm sâu trong dòng chảy ký ức. 

Thanh thản, thoải mái. Một nơi thanh bình.

“Và khi ta trở về, có người đợi ta, nơi đó là nhà, ngập tiếng ca hạnh phúc.”

Cậu thì thầm hát nhỏ, mắt hé mở nhìn mặt đất, nước mắt khe khẽ rung động, khoé môi hơi nhếch lên.

“Dẫu cho có đau khổ tột cùng, nếu cố gắng thì sẽ có nơi trở về.”

Cậu không biết nữa.

Rốt cuộc có gì là đáng tin? Huống chi đó chỉ là một ý nghĩ vẩn vơ của bản thân.

Đi xa quá… cảnh vật đang biến đổi, mọi thứ sao lại quen thuộc thế này.

Cậu ôm chặt tay, lui đi lui lại. 

Phải? Đó là khu phố gần nhà cậu mà… Cậu gần về đến nhà rồi đúng không?

Sau một đêm, cậu vẫn không thể không khâm phục chính mình. Sao cậu lại có thể dám đi lâu tới vậy? Trời đã sáng trưng mà bây giờ cũng phải vào học rồi.

Nhưng cứ nghĩ tới những ngày đau khổ, tủi nhục kia, và cái roi của mẹ, cậu lại hoang mang về việc có nên quay về nhà hay không.

Về thì bị đánh, đi thì thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cậu nên làm thế nào?

Cậu thở dài một hơi, nét mặt buồn rầu, lê mệt mỏi bước trên tuyết: “Có lẽ nên đi về thôi.”

Đôi mắt cậu ngẫu nhiên nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng nhỏ với cửa kính trong suốt lớn.

Trong lòng cậu có một cảm giác gì đó rất quen, nhất là khi nheo mắt nhìn kĩ, cậu thấy dáng người sau màn kính kia như đã bắt gặp ở đâu đó.

Đầu cậu nảy ra hình ảnh một người.

“Có phải là cái người ở trong hẻm…?”

Như có một thế lực vô tình thu hút cậu, cậu quay người đi tới phía nơi cửa hàng đó. Trong lòng không tránh khỏi tò mò và nghi ngờ.

Đứng ngay trước tiệm, cậu lập tức ngửi thấy một mùi hương, đúng vậy, mùi của đồ ăn làm bụng cậu réo lên. Cậu nuốt nước bọt “ực” một cái rồi áp mặt vào cửa kính để nhìn rõ hơn cái người nằm sõng soài trên nền gỗ kia.

Vì người đó đang nằm úp mặt nên cậu không thể nhìn thấy được. Nhưng cậu đã thấy những cái khác…

Những vệt máu nhỏ trông giống như những vệt đánh của roi. Cái này cậu từng trải rồi nên cũng biết.

Tay chân người nọ đỏ hỏn, tím bầm.

Vừa thấy cảnh nọ, mắt cậu chợt giãn ra, có gì đó lay chuyển con tim và linh hồn.

Bất chợt cậu đập cửa kính, hét to:

“Này này!”

Cậu gọi, giọng không tránh khỏi đau thương, thông cảm. 

Những gì cậu vừa nói, những gì cậu vừa làm, không phải là cậu của thường ngày. Cậu còn chưa lo được bản thân mình mà lại còn đi lo chuyện của người khác.

Điểm này cũng khó hiểu.

Nhưng cũng dễ hiểu là vì cậu thấy giống cái người sáng nay đã giúp đỡ cậu, đã muốn cậu ở lại, ngăn cậu không cho cậu ra ngoài trời giá rét, không níu kéo và để cho cậu đi.

Thế nên… đối với người chịu ơn như cậu, lòng cũng không khỏi lo lắng, thấp thỏm.

Cậu hét khàn cổ họng, may là trong cửa hàng không có ai, nếu không người ta sẽ đuổi cậu đi mất.

Thật là một tia may mắn đã đi ngang qua, để cho cậu một chút hi vọng.

Người kia nghe tiếng ồn ào, lắc đầu ngẩng dậy đầy khó khăn.

Chẳng là ai xa lạ, đó chính là Bạch vừa bị đánh te tua cả người. Cậu tưởng đó là tiếng ồn gì trong bếp nên phản ứng cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Bạch ngẩng đầu dậy, chưa cong lưng ngồi lên được đã phải duỗi người nằm dài xuống đất: “Mệt thật đấy! Tê cả lưng, chưa có tuổi mà đã gãy cả người. Lão già đó đúng khiến người khác bực.”

Mọi căm hận lúc nãy như tan biến, mặt cậu lại vẻ bỡn cợt hằng ngày, cũng không có biểu cảm gì hơn.

“Ài, muốn ra khỏi đây quá, ghét cái mùi này.”

Đấy là mong ước của cậu bấy giờ, khi đang bị đánh nhừ tử. Và giờ vẫn là cái mong muốn đấy. 

Bạch nghĩ là chắc sẽ không thể nào ra núp với bọn họ nữa, chắc chắn ông già kia sẽ chẳng để yên.

Cậu thấy trong mình như có thêm một cái hố sâu tuyệt vọng, không biết từ giờ cậu sẽ sống thế nào nếu không thể gặp lại họ nữa chứ.

“Hay là trốn thôi. Mình không ở đây được nữa.”

Ông chủ Bạch đúng là coi thường cậu yếu đuối, nghĩ cậu bị đánh đến vầy, sẽ không có đủ sức mà chạy trốn tiếp.

“Đừng khinh tôi, lũ người ngu ngốc.”

Bạch chống tay ngồi dậy sau khi hồi phục được một tí, nghiêng đầu, miệng nở nụ cười cợt nhả: “Ha ha, mình sẽ không để cho ai có thể coi thường mình.”

Cớ sao cảm xúc cậu lên cao nhưng hai bàn tay vẫn đang run rẩy không ngừng?

“Đáng ghét, chính mình mà lại…”

Cậu nhăn mày, sắc thái trở nên lạnh lùng.

Cửa hàng có người đột nhiên đẩy cửa vào.

Bạch ngạc nhiên, không thể tin nổi vào mắt mình. Miệng cậu hơi há ra, sững người bất động.

“Cậu ta… sao lại ở đây?!”

Cậu trai sáng nay Bạch cứu, cậu cứ nghĩ cậu ta đi Đông Tây Nam Bắc hay đi đằng nào rồi chứ, sao tự dưng lại như ma xuất hiện ở đây?

Bạch còn đang há mồm, mặt như người mất hồn thì cậu trai đã xông thẳng vào cửa hàng, đi nhanh tới trước mặt Bạch.

“Ế!!!”

Cậu đứng lặng trước mặt Bạch, như chờ đợi Bạch nói gì. Hai con mắt hiền lành hơi cụp xuống chớp nhẹ, ra ý hiệu.

Bạch chưa hết hốt, nói nhỏ: “Chờ! Chờ tí… cái gì vậy? Sao cậu lại ở đây?”

Cậu ngơ ngác, miễn cưỡng trả lời: “Nhà tôi gần đây…”

“Hả!!!” Một cú sốc nữa lại tới, Bạch suýt ngất xỉu. “Thảm nào… tôi lại thấy cậu dễ dàng như vậy. Cứ tưởng cậu đi chân trời đằng nào rồi chứ.”

Bạch ngỡ ngàng một chút, miệng nhoẻn cười vui, cậu lấy sức đứng dậy nhưng không may đã không giữ được cân bằng.

Chân vừa thẳng đứng thì lưng nhói đau, đau đến nỗi mà nụ cười của Bạch méo mó. Cậu khá là thoải mái, có vẻ như trận đánh kia có vẻ không làm cho cậu chỉ nghĩ đến mình bản thân: “Tốt quá, lúc cậu đi, tôi đã lo đó. Cậu vẫn không sao.”

Người kia vẫn im lặng, dang tay đỡ lấy Bạch.

Bạch cười hì hì, cả người dựa vào cậu, mặt úp vô cổ.

Cậu trai kia lấy tay chạm nhẹ vào lưng Bạch như muốn an ủi: “Không sao, tôi vẫn bình thường. Cảm ơn cậu.”

Bạch nhận ra rằng người này không hề cục súc như mình đã nghĩ, chỉ là không tiếp xúc nhiều với người nên mới thành ra như vậy. 

Trong nhà bếp, ông chủ Bạch lại nói lớn, mắng nhân viên: “Có mỗi cái thứ đơn giản mà cũng nấu không xong! Cậu muốn tôi đuổi thẳng cổ cậu đi không?”

“Ra khỏi đây thôi… Nhờ cậu giúp tôi lần này được chứ? Coi như là trả ơn tôi cứu cậu lần trước.” Bạch nói thì thầm, thầm vui trong lòng.

“Được.” Cậu ngắn gọn đáp.

Cậu không nói nhiều, lấy tay Bạch quàng qua cổ. So với Bạch, cậu vẫn nhỏ con hơn nên khi đỡ người có chút hơi quá sức.

“Ha ha, nhìn cậu nhọc quá. Đâu cần phải thế đâu.” Bạch bật cười, ánh mắt dịu dàng. “Tôi sẽ chạy cùng cậu.”

 

Danh Sách Chương

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương