Lập dị cũng biết yêu?
Chương 6: Chuyến thăm
Đã quá trưa nhưng cái giường cọt kẹt của Michael vẫn cọt kẹt. Hết quay sang trái rồi lại quay sang phải. Ba ngày nghỉ học kèm theo nghỉ làm không xin phép một ngày là vượt cả kỷ luật riêng của anh rồi. Nếu như không đấu cái trận tennis đó thì đã không thành ra thế này.
Chân phồng rộp, cơ thể mỏi nhừ, chóng mặt, là những thứ anh nhận được khi về đến nhà sau trận đấu.
“Huyết áp cao cậu trai trẻ… huyết áp cao… Cậu nên tập thể dục nhưng không nên quá sức, cơ thể cậu không chịu nổi sức ép đâu đặc biệt là thể lực trong cái cơ thể gầy nhôm này. À còn cái thứ mà cậu hay xài thì… nên bỏ đi”.
Nhớ lại những lời đó làm anh bật cười, mới chưa được nửa đời người đã bị cao huyết áp thì đúng là xui thật và anh đã bỏ ngoài tai nó chỉ vì một lời thách thức. Đấu hai hiệp mới được nghỉ giữa chừng làm mất sức quá nhiều, phải ráng hết sức mới trụ nổi nửa hiệp ba, hai cái trượt chân, chỉ hai cái trượt chân thôi mà đã muốn ngất rồi. Đáng lẽ nếu thắng thì anh sẽ có khả năng hủy cái vụ tham gia câu lạc bộ này. Cuối cùng lại phải nhờ Bella để anh âm thầm trốn khỏi đó.
Nên dùng Indomie hay Jin ramen (tên loại mì ăn liền). Hôm qua Indomie rồi thì Jin ramen vậy.
Cuối cùng thì anh chọn Jin ramen nhưng vẫn nằm đó, cọt kẹt cái giường.
Có nên ngủ một giấc nữa không? anh thầm tự hỏi rồi nhắm mắt.
…
Anh đang nắm tay, bàn tay trong bóng tối, nắm lấy hư không nhưng lại có cảm giác nắm. Tay ai? Sao lại không thấy mặt, anh cũng không có ý định tìm hiểu nhưng cũng không có ý định buông tay.
Bàn tay đó đang xuất hiện ngày càng nhiều, nó nắm cả cánh tay anh, nó chạm vào ngực, nó che đôi mắt, nó lướt xuống đũng quần, không chừa phần nào trên người anh, anh sướng nhưng anh nhục, anh không thích nó, giống như phụ nữ lên đỉnh khi bị hiếp dâm – ai lại thích bị kẻ hiếp dâm làm mình sướng.
Nhưng rồi những bàn tay đó cũng thả ra, rời bỏ xác thịt anh từng bàn tay một. Anh vui mừng nhưng bàn tay anh đang nắm cũng đang ráng tách ra khỏi tay anh. Anh ghì lại, dùng toàn bộ sức lực nhưng không suy chuyển.
Bừng tỉnh, nuối tiếc vì mình không giữ bàn tay đó lâu một chút thì có thể ngủ nhiều hơn rồi. Không có thuốc thì ngủ kiểu nào? Điều đó làm anh bật cười.
Anh nhìn đồng hồ treo tường cũng đã 12 giờ kém. Hôm nay là chủ nhật tức là ngày vắng khách nhất của tiệm Sitter’s – bọn thanh niên cuối tuần toàn ở nhà, bọn lớn hơn thì đi bar, tiệc tùng tại nhà, … Và anh không có ca ngày hôm nay nhưng thực ra là quán có mở cửa đâu.
Anh tính toán trong ba ngày nay anh bỏ tổng cộng mười hai tiết học, nhưng trong danh sách thì chỉ vắng ba – điểm danh là thứ làm tốn thời gian ở đại học. Còn nữa, hai ngày lương… à không ba chứ, anh cười. Anh đâu nghĩ rằng cái bàn chân nổi bóng nước còn không cho phép anh mang dép thì đi đứng thế nào. Nghỉ luôn ngày thứ ba là một sự mất mát tăng thêm: tiền ăn sẽ phải tiết kiệm lại để trả tiền nhà, chưa kể khả năng bị đuổi việc vì không xin phép.
Mà chắc không sao, anh thầm nghĩ, mình biết về công thức trắng, nhịn ăn cũng đâu có chết.
“Ục… ục…”, bụng sôi kêu la vì axit trong dạ dày đang chiếm một phần thể tích trong đó. Thôi thì ăn sáng – trưa vậy, rồi lếch thây ra khỏi giường kiếm mì gói.
“Renggggg… chuyển phát nhanh!”.
*
* *
Trong lúc Michael vẫn còn cọt kẹt với cái giường thì chị White – vợ của ông chủ quán Sitter’s đang phân vân không biết tối nay sẽ nấu món gì cho cả nhà.
Cả tuần toàn ăn Subway không thì Nando’s hoặc Le Kesh (tên các quán ăn nhanh), chỉ có chủ nhật là có thời gian nấu nướng nên phải điều chỉnh chế độ ăn cho hai người đàn ông trong gia đình – ông chồng và thằng cu.
Cá ha? Nếu là cá thì nên làm gì? Món phụ chắc không nên làm thịt nếu không thì món cá sẽ chẳng ai đụng đến.
Cô loanh hoanh trong khu chợ, đi mấy vòng là giỏ đồ đầy nhóc rau quả, cá… Không tươi lắm nhưng vẫn đỡ hơn buổi chiều. Hôm nay Robert và thằng nhóc con đi tham quan bảo tàng lịch sử. Thằng bé đòi đi mấy ngày nay rồi, kể từ lúc nó coi bộ phim Night at the Museum – chưa kể cả phần hai và nó muốn thấy mấy cái tượng bằng xốp sống dậy. Quan trọng là trưa nay cô phải ăn trưa một mình.
Chắc đi xem vài cái áo rồi về quán Nando’s ăn cho rẻ. Tính toán xong xuôi cô đi lên tầng trên của khu chợ.
Mấy cái đầm xòe lộng lẫy nhưng có dịp nào để mặc? Quần jean thì chật mông? Quần sooc thì… ôi lớn tuổi rồi – mặc dù ai cũng bảo đẹp như thời thanh niên, nhưng mặc ở nhà thì không sao. Váy ngắn và quần tất thì sao nhỉ, như kiểu văn phòng, có khêu gợi Robert không nhỉ? Lily – vợ John kể cho cô nghe về cái tất chân đã làm John hì hục cả một đêm dài.
Không biết Robert sẽ thấy thế nào nhỉ?
Cuối cùng chiếc váy ngắn với quần tất đen cũng được tính tiền… à cả quần sooc mặc nhà nữa.
Cô tiếp tục đi dạo tầng quần và áo nhắm xem còn thứ gì đẹp nữa không.
Ở tít xa xa hình như là người quen, cô nghĩ vậy. Người đó đi trước mặt cô, vóc dáng rất thon nhưng thon loại vận động viên hoặc ít nhất là tập thể hình. Quần áo đang mặc có hơi mát, mà không thể trách trong thời tiết bực doc này. Áo thun với vai áo bằng dây, quần jean loại ngắn tới hơn nữa đùi, áo khoác tránh nắng nhưng cột bên hông rất cá tính.
Cô nhanh chân đi lướt qua làm cớ xem mặt. Thoáng hai người chạm mắt nhau thì cô khẽ mừng có người ăn trưa chung rồi.
Cô nói to, “Sophie! Đi sắm đồ hả!?”.
Sophie trố mắt, không phải vì bất ngờ mà vì bộ đồ cô mặc khác xa khi đi làm và cô nghĩ sẽ không ai đến khu chợ vào giờ này.
“Vâng, còn chị đi chợ hả?”, Sophie đáp một cách ngập ngừng khi nhìn vào giỏ đồ của chị White.
“Ừm, thế em… đi một mình hả?”.
“Dạ vâng. Không phải em đi mua sắm mà là đi ăn trưa. Nhỏ em của em không bao giờ chịu đi ăn với em cả (con bé ăn kiêng còn Sophie thì…) nên em tính ra đây ăn. Sao sếp và Pete – đứa con trai của chị không đi cùng?”.
“Hai người họ đi bảo tàng rồi”, cô lấy hơi như đã đợi cơ hội nãy giờ, “Thế nên chị cũng bị cho ăn trưa một mình, hay mình ăn chung nhé?”, rồi nở một nụ cười không – thể – từ – chối – được.
Nhưng nụ cười đó đâu cần thiết bởi có người rủ là Sophie đi liền. Thà ăn chung còn hơn ăn một mình. Thế nên cô nhanh chóng đồng ý rồi cả hai người sánh vai lên tầng ba – khu ăn uống.
Họ đi vào một quán ăn Thái. Kêu một phần Laap pet, Yam pla duk fu và Kor moo yang. Nhiêu đó thì Sophie thấy hơi ít cho cái bụng cô nhưng chị W. thì thấy nó nhiều cực kì.
Trong lúc ăn thì cả hai chuyện trò về đủ thứ rồi chị W. đề cập đếm Mike, về chuyện cậu ta nghỉ không phép hai ngày còn thêm ngày thứ ba không báo làm cô lo lắm. Sophie thì không bực mà lại cũng quan tâm về vấn đề này, dù cậu ta khiến cô phải làm nhiều hơn.
Sophie kể lại cho chị về trận tennis hôm bữa. Nghe đến đó là chị bất ngờ hỏi xác nhận “Thiệt vậy hả!?”, rồi khi thấy Sophie ngạc nhiên thì cô nói, “Em không biết nó bị cao huyết áp hả? Đánh ba hiệp mà chỉ nghỉ một thì không bị ngất là may lắm đó”.
“Cao huyết áp!? Sao chị biết”, Sophie hỏi lại.
“Cái đơn xin việc có kèm sơ yếu lý lịch của cậu ta, có ghi về tiểu sử bệnh nữa”, chị đáp.
“Em thật sự không biết”, cô hơi hối hận, “Nếu biết thì… Mà sao bị vậy mà còn đánh nữa chứ”.
“Không biết lúc về nhà cậu ta có bị sao không?”, nhìn mặt chỉ chủ lo lắng ra mặt. Sophie cũng làm vẻ mặt đó không kém gì chị.
“Vậy sau khi ăn xong chị sẽ đến nhà nó xem sao. Em muốn đi cùng không, chị thấy em có vẻ lo đấy”, chị nói rồi đợi câu trả lời.
Có hơi ngần ngừ nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý rồi không ai bảo ai đều tăng tốc chén cho nhanh bữa trưa.
*
* *
Cái áo khoác bây giờ đã chuyển từ hông sang khoác lên người. Hai chị em chủ – nhân viên chả tiệm Sitter’s đang đi lang thang giữa trời trưa nắng. Nhưng may là họ có hướng đi và đang hướng về khu học xá trường đại học.
Sophie có hỏi là tại sao chị ấy biết nơi Michael sống – biết đường đi dễ dàng thì biết được là ngày trước anh W. Có dẫn chị sang nhà cậu ta, kiểu thăm hỏi nhân viên (thực ra là Robert muốn xác nhận nơi ở nên dắt theo vợ viện cớ – đương nhiên chị W. không biết về vụ này kể cả vụ trắng và vụ xin việc diễn ra như thế nào).
Nơi đây tụ hội rất nhiều du học sinh. Khu học xá này là một hình chữ U nhiều nhiều tầng nhưng các phòng thì tí tẹo. Hai người phụ nữ bước vào sân của khu xá, đang là giờ trưa nên không có bóng dáng ai dưới tầng trệt. Hai người đi lên tầng cao nhất của khu học xá.
“Cậu ơi, vậy không được đâu… tôi cũng làm công ăn lương chạy đi chạy lại nên cậu mở cửa nhận đi mà”.
Là một anh giao hàng, thời buổi này các công ty giao hàng 24/7 mọc ra rất nhiều nên chủ nhật mà vẫn phải giao hàng thì có hơi tội nghiệp. Anh ta đang nói chuyện với một cái bộ đàm được gắn cố định trên cửa. Cái máy bộ đàm trả lời.
“Bữa khác đi, các anh bảo sẽ giao hàng trong ba ngày nhưng tới nay là ngày thứ tư rồi và hôm nay là chủ nhật, tôi không muốn ra khỏi giường”.
Anh giao hàng thì nài nỉ còn cái bộ đàm cứ như cái máy tính không chút cảm thương nào. Sophie đi theo chị White dừng lại ngay cái phòng bộ đàm chị thắc mắc.
“Có chuyện gì sao?”, một nụ cười thân thiện nở ra.
“À vâng…”, anh hơi nhăn nhó nhưng không phải với chị, “Chủ phòng này nhất quyết không chịu nhận hàng và bắt tôi phải giao lại vào ngày mai hoặc bữa khác”.
Nghe vậy cô em gái – nhân viên cảm thấy bực bội ngay.
“Nè! ra – nhận – hàng – đi. Đừng có ích kỷ như vậy chứ”, cô nói to như hét vào cái bộ đàm nhưng không thấy nó kêu gì nữa. Thế rồi cô tiếp tục gọi làm ồn các phòng xung quanh. Nhưng kỳ lạ là không có ai chạy ra xem xét có chuyện gì.
Chị W. nhẹ nhàng đẩy cô ra kê miệng gần vào cái bộ đàm, nhẹ giọng.
“Michael, chị và Sophie đến thăm em nè, em mở cửa đi”.
Nghe thế Sophie ngạc nhiên. Ra đây là phòng của Lò vi sóng, hèn gì.
Nhưng của vẫn không mở và cái bộ đàm kêu rè rè.
“Không tiếp khách ngày chủ nhật, về đi”.
Không kìm được nữa, Sophie quay sang nói với chị chủ.
“Thôi chủ nhà không tiếp thì mình về, nghe giọng là biết còn khỏe lắm, cậu ta không chết được đâu. Anh đem hàng về luôn đi khỏi giao lại cho cậu ta nữa”.
Điều này làm anh nhân viên bối rối, không giúp thì thôi còn thêm dầu vào lửa. Chị W. thì dịu giọng.
“Thôi để tôi nhận đơn hàng này giùm cậu ta, dù gì cũng là người quen biết”. Người đâu mà tốt thế không biết, chắc anh nghĩ vậy.
Chàng nhân viên mừng rỡ nhưng trên mặt còn do dự. “Đây là đơn hàng trả bằng tiền mặt trực tiếp. Tổng cộng là… “.
“Cái gì!? Trả tiền mặt!?”, Sophie hỏi to, “Chứ không phải đã được trả trước rồi chỉ kí nhận thôi hả?”.
Chị White đặt tay lên vai cô, “Không sao, bao nhiêu vậy anh? … Vâng… Đây, gửi anh… Cảm ơn anh”.
Thế là gói hàng giờ đang trong tay chủ nhân trả tiền cho nó. Rồi chị lại nói với cái bộ đàm.
“Chị nhận hàng giùm em rồi, mở cửa cho tụi chị đi”, giọng có hơi nài nỉ.
Không lâu sau cách cửa phòng mở. Chàng trai đầu tóc rối xù, mặt mày cọc cằn – Sophie đoán vậy xuất hiện. Không nói gì cả, mở cửa rồi đi vào trong. Cả hai người đều hiểu rồi từ từ đi vào từng người một (cửa nhỏ như căn phòng bé tí tẹo).
Bước vào trong đó là một cảnh tượng hãi hùng. Ngăn nắp nhưng lộn xộn. Một giường, một đèn ngủ… đó là những thứ có thể nói là cơ bản nhất trong căn phòng. Còn lại là… dây điện nối quanh khắp các căn phòng… những thứ đồ dùng xếp hàng trên sàn quanh chân tường không bỏ sót ngóc ngách nào và… một cái bàn sưởi kiểu Nhật đặt giữa phòng.
Michael đi trông rất khó khăn, cậu ta ngồi trên chiếc giường nhìn hai người phụ nữ như nhìn giống sinh vật nào đó xuất hiện trong thế giới của cậu.
“Chị đặt nó lên bàn đi”, cậu hất đầu.
Chị W. làm theo rồi ngồi xuống bàn, lấy tay tấn váy không lọt kẽ hở nào ra ngoài. Sọphie cũng ngồi theo.
Không trà nước gì hết sao?
Ở nhà mà cậu ta cũng ăn mặc lịch sự chứ nào giống Sophie. Quần thể dục vải mỏng và áo thun. Ít ra còn hơn cái quần sóc ngắn của cô. Trong phòng thì vừa nhỏ vừa nóng nhưng không thể cởi áo khoác trưng ra cái áo dây khêu gợi.
Còn chị White thì không muốn mấy con cá tươi có mệnh hệ gì, dù gì cũng đã mấy tiếng kể từ khi mua rồi. Thế là cả hai người quyết định rút ngắn thời gian thăm hỏi lại.
Chị chủ bắt đầu định hỏi thăm thì Michael vội chen ngang.
“Ở dưới lầu có bếp sinh hoạt chung, chị đem máy con cá đó xuống dưới làm đi. Trong cái tủ ở trên tường cao cao kia có hộp đựng, dùng nó đi. Sẵn tiện lấy giúp tôi hũ kem trong tủ lạnh dưới nhà bếp, cái có dán tên Michael. Cảm ơn”.
Đáng lẽ là chị sẽ từ chối nhưng trong câu còn có sự nhờ vả nên chị đành hỗ trợ, không nhìn thấy Sophie đang để bộ mặt năn nỉ đừng để em một mình.
Sau khi rời đi rồi thì Michael bắt đầu lên tiếng với người còn lại.
“Lại mặc mấy bộ đồ phản ánh cái cá tính thật hả? Cởi áo khoác ra rồi lại đây ngồi”, cái giọng đều đều hết sức.
“Đ – để làm gì?”, Sophie hỏi ngượng.
Michael hất đầu về phía bên trái, “Bên đây có quạt”.
“Vậy sao không cho nó quay, người ta thiết kế quát nào chẳng quay được”, cô bỗng dưng gắt vô cớ.
“Phòng – tôi”, giọng vẫn đều, “Không muốn thì tùy”. Rồi anh nằm xuống úp mặt vô tường.
Cô thấy nóng còn hơn lúc nãy, nóng kèm theo bực như hỏa thiêu ấy. Buộc lòng phải làm theo thôi. Cô ngồi lên giường nhưng cách xa cậu ta càng xa càng tốt. Không biết người mình có hôi không nhỉ?
Mọi chuyện lại quay lại im lặng. Nhưng cơ hội ở riêng hai người lâu lâu mới có, phải nhanh chóng hỏi rõ mọi chuyện mới được mới được. Thế là cô ấp úng.
“Sao bữa đó lại ra đánh? Biết mình yếu thì đừng ra vẻ chứ”. Đây có phải là hỏi thăm hay đang chọc ghẹo người ta đây?
Lò vi sóng nằm yên trả lời, “Mặc kệ tôi”.
“Nếu không tham gia được các câu lạc bộ vận động thì tham gia các câu lạc bộ vẽ hay phim ảnh cũng được”.
“Tốn – thời – gian”, cậu trả lời, cụt ngủn.
Nếu mà có một cái quyền thế nào đó thì cô sẽ dạy dỗ cậu ta cho đàng hoàng.
Cô lại ấp úng, “Thế còn vụ tối hôm…”.
“Cô có thấy đang làm phiền người cố gắng ngủ không. Trưa là giờ phục hồi sức khỏe tốt nhất đấy”. Cậu ta ngắt lời.
Chỉ một chút sau khi cậu ta xong câu nói là có tiếng “Ục ục” phát ra. Sophie biết tiếng đó từ đâu, của ai. Cái bụng của cậu ta đang biểu tình thì chứng tỏ chưa có gì trong bụng. Có khi còn chưa ăn sáng cũng nên.
Sophie tính nói bằng giọng trêu đùa nhưng lại thôi.
“Ăn gì đó không?”, sao mình lại đi tốt bụng vậy, cô tự hỏi.
“Nếu được thì trong tủ dưới đằng kia có mấy gói mì, nấu cho tôi một ly Jin ramen”. Nói như kiểu nếu cô có lòng thì sao phải ngại.
Cô không thấy bực mình với câu hồi nãy cho lắm nên đi kiếm mì. Mấy cái tủ có bánh xe cô mở ra chất đầy mì ly, trên đầu tủ thì hàng đống ly đã xài xếp chồng lên nhau nhiều quá mức, mà đa phần toàn loại rẻ rề.
Đã yếu người còn ăn đồ đóng hộp thì có mà sống tới ba mươi là hết cỡ.
Cô muốn khuyên bảo với giọng trên cơ lắm nhưng thế nào cũng là không phải chuyện của mình thế nên thôi cứ nấu cho là được. Cô kiếm được ly mì đúng tên trong tủ. Có một bình nấu nước dưới sàn, bên cạnh là một cái hộp và bên cạnh cái hộp là một cái thau đựng ba bốn cái ly mì đã ăn rồi và cũng chưa rửa.
“Cái nĩa trong ly thì bỏ nó vào trong cái hộp bên cạnh bình nấu, có một chiếc đũa trong đó, tôi chỉ ăn đũa chứ không xài nĩa”.
Sao cứ như ra lệnh vậy.
Hoàn thành xong ly mì mà cô thấy tự hào nhất – mặc dù chưa ăn bao giờ nhưng chắc chắn phải ngon dù chả có gì phức tạp như nêm nếm cả. Đặt ly mì lên trên bàn rồi gọi to.
“Mì xong rồi nè, mau ăn đi”.
“Ba phút”.
“Hả”.
“Ba phút sau khi chế nước mì mới đạt vị ngon nhất”.
Cô bĩu môi, “Ăn cũng sành điệu quá ha”.
Rồi ba phút im lặng bắt đầu. Cô lại cảm thấy nóng nực, muốn qua giường ngồi mà ngại, ước gì cậu ta mời lần nữa thì. Nhưng ba phút này cô nhận căn phòng trông rất hợp lý, không có nhà bếp nhưng tự tạo ra thay vì phải xuống dưới tầng trệt. Mấy cái tủ gắn bánh xe đựng đồ, nếu không có nó chắc phòng này thành nhà kho rồi. Mấy cái dây điện nối tùm lum với các đồ điện kể cả đồ không dùng điện như cửa sổ, cửa ra vào – chắc là cho cho bộ đàm, giường nữa chứ.
Cái giường phát ra tiếng cọt kẹt và chủ phòng ngồi dậy. Cậu ta trèo xuống sàn với cái chân trông khó khăn.
Sophie thắc mắc hỏi, “Chân cậu sao thế? Trật hả?”.
Michael sửa lại, “Phồng chân”.
“Ai biểu không mang giày”, cô lầm bầm.
Đây là lần thứ hai cô xem Mike, có lẽ là lần thứ ba nếu tính cả lần trong hội trường. Tiếng húp xì xụp như thu hút cô, cứ nhìn xong rồi giả vờ quay chỗ khác rồi lại lén nhìn.
Tiếng đẩy cửa phòng vang lên làm cô giật thót người. Ra là chị W. đã về. Chị xách cái giỏ và trên tay là hộp kem của Michael vội ngồi vào bàn. Chị thở hổn hển đặt hộp kem lên bàn nói.
“Mấy cô cậu sinh viên ở đây nhìn chị như có gì đó dính dưới giày họ hay sao ấy. Chị ngại quá chừng, nhất là lúc mở tủ lạnh lấy đồ cho em đấy Mike”.
Sophie trưng cái mặt y chang Michael bây giờ.
Người ta nhìn chị như loài sinh vật xinh đẹp nào đó thì có. Chắc tụi nó đã theo chị vào phòng này luôn rồi. Tội cho Michael. Sắp phải giải thích, mà không biết cậu ta có thân với ai không để mà giải thích nữa?
Michael tỏ vẻ không quan tâm, cậu mở hộp kem ra, hơi lạnh bốc lên thơm ngào ngạt – cậu ta làm hành động như thơm thiệt. Khi mà cậu ta đẩy hộp kem về phía hai người phụ nữ rồi bảo lấy muỗng với ly ở đâu thì mặt Sophie ngơ ngác. Không ngờ được mời kem như thế.
“Chắc nãy giờ cô nghĩ vào nhà mà chẳng mời khách nước gì chứ gì”, giọng y rõ cao rồi tiếp tục ăn mì. Chị W. thì kiếm muỗng với ly đem tới, hai người bắt đầu xúc kem ăn.
Đồ ngọt thì nữ giới nào không ham, nhưng đồ này chẳng ngọt tí xíu nào nhưng có mùi trà xanh. Nó cứ như mùi vị tựa tựa ngọt ngọt nhưng lại chẳng ngọt tí nào.
“Ngon vậy, mua ở đâu thế?”, mắt Sophie sáng rực.
“Dưới đáy hộp”, Mike đáp.
Cô lật hộp lên, ở dưới là một tờ giấy được bọc bằng băng keo tránh nước, nội dung là các thành phần và cách làm ghi chằng chịt theo hàng theo lối mà lí nhí lí nhí không đủ chỗ. Cô đọc xong thì mới nhận ra là đồ tự làm.
“Hay em bán cho chị công thức này cho cửa hàng nhé, không có vị ngọt mà lại ngon thì nhiều bà thích lắm”, chị White đề nghị.
“Nếu vậy thì không trừ lương ba ngày nghỉ kia là được, cái hộp đó cứ đem về cho sếp”.
Vụ trao đổi nhanh chóng kết thúc cũng như chuyến thăm này. Hai người chào tạm biệt chủ phòng rồi ra về. Đúng như dự đoán các sinh viên đã đứng đợi sẵn ở dưới tầng giả vờ làm việc riêng mà mắt thì cứ liếc ngang dọc hai người. Chị W. thì mặt đỏ như mặt trời lặn còn Sophie thì cứ đăm đăm suy nghĩ một điều.
Ăn như thế thì bệnh mất.
Tối hôm đó Robert và thằng cu quý tử được một bữa toàn cá, Michael thì lại mì ly và Sophie thì… học nấu ăn.