Dương Ninh bỗng cả người cứng đơ để mặc cho đối phương tuỳ ý vuốt chải tóc mình, bởi 4 chữ này Lạc Nguyệt nói ra mặc dù rất bình thản nhưng lại cực kì kiên định khiến anh không thể phản kháng. Đơ ra như vậy hồi lâu mới phát hiện đối phương đã đi ra phía cửa từ lúc nào.
“Lạc Nguyệt Đại Nhân, ngài đi đâu vậy?”.
“Tử Thành, mau lại đây, ngoài trời đổ tuyết rồi này”.
“Vậy còn bữa sáng của ngài thì sao?”. Dương Ninh nghe lời đi theo ra cửa nhưng cũng không quên nhắc nhở chủ nhân của mình một câu. Câu nói này dường như không lọt vào tai Lạc Nguyệt, hắn vẫn cứ tiếp tục đi ra cửa, bộ dáng vui vẻ. Thấy vậy Dương Ninh cũng chỉ đành thở dài bất lực: “Xin ngài coi trọng sức khỏe bản thân một chút, làm ơn đừng cậy mạnh…”. Nói xong cũng tiếp tục bị Lạc Nguyệt lôi ra làm bia ném cầu tuyết như ngày hôm qua, trong đầu đã tính nhẩm sẵn lượng thuốc trị cảm cần mua rồi.
“Tử Thành, ngươi hứa mãi ở bên giúp đỡ ta chứ?”.
“Đại Nhân, chỉ cần ngài không chê, ta nguyện ở bên giúp đỡ ngài suốt đời suốt kiếp”.
“Kể cả ta có ước mơ viển vông là mang lại bình yên cho tất cả con dân trăm họ, ngươi vẫn sẽ giúp ta hoàn thành ước nguyện đó chứ?”.
“Không có gì là viển vông cả, ngài là Dương Minh Tư: người gần với thần nhất, chỉ cần cố gắng thì sẽ làm được. Chẳng qua nếu ngài cần, ta sẽ toàn tâm toàn ý giúp ngài hoàn thành đại nghiệp”.
—————————————————————————————–
“Đại Nhân!”
“Tử Thành, ngươi về rồi à?”. Anh đứng ngây ra lẻ cửa nhìn người đang tựa lưng nằm trên giường, vẫn là bóng dáng quen thuộc đó, chẳng qua trên gương mặt khuynh quốc lại có thêm một dải lụa trắng băng quanh mắt, bên mắt trái có thể loáng thoáng thấy máu đỏ thấm vào dải lụa.
Dương Ninh bỗng cảm thấy khoé mắt nóng bừng, cũng không biết mình đến cạnh giường từ lúc nào, đưa đôi tay đang run rẩy ra cố gắng nhẹ nhàng hết sức chạm vào dải lụa, trái tim bỗng cảm thấy đau đớn như thể người bị thương là mình, thực ra anh ước người bị thương chính là mình.
“Tử Thành, mặc dù không nhìn thấy nhưng ta vẫn biết ngươi sắp khóc đấy, lợi hại không?”. Lạc Nguyệt khẽ cười, nói bằng giọng thản nhiên như đang bàn chuyện tối nay ăn gì với anh vậy.
Dương Ninh không hiểu sao trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, nghiến răng nói có chút phần uất: “Tại sao ngài phải cố gắng chịu đựng một mình, sao không đưa ta theo?”.
“Tử Thành lo lắng cho ta như vậy, không bằng tới an ủi ta đi?”. Bởi vì ta không muốn ngươi bị thương, cái đó dễ nói lắm sao? Dù nghĩ thầm trong lòng là vậy nhưng Lạc Nguyệt vẫn duy trì vẻ mặt đùa cợt thường ngày, cười nói: “Thế này đi, ngươi theo ta từ hồi còn là thiếu niên, tên tự hay gọi cũng là ta đặt cho ngươi, nhưng chưa bao giờ thấy ngươi gọi tên ta mà không dùng kính ngữ cả, không bằng bây giờ thử gọi một tiếng đi?”.
Dương Ninh vốn còn định phản bác gì đó nhưng khi nhìn thấy nụ cười đầy chờ mong của Lạc Nguyệt, anh hoàn toàn không có sức phản kháng, anh luôn là như vậy, bất lực trước nụ cười của ngài. Gương mặt tuấn tú dần đỏ lên, hai cánh môi mấp máy mãi mới phát ra được hai chữ:
“Lạc… Nguyệ- “.
“Chưởng môn! Ngài thế nào rồi?”. Dương Ninh giật nảy mình, quay đầu phẫn hận nhìn tên thị vệ vừa bước nào, Lạc Nguyệt ngồi trên giường cũng tỏ rõ không vui, nói: “Có chuyện gì? Xông thẳng vào trong đây như vậy, còn coi phép tắc là gì không?”.
Không phải lúc nãy Dương Đại Nhân cũng chạy thẳng vào đây sao??? Cảm nhận được ánh mắt đầy ác cảm của hai vị đại nhân, câu nói mắc nghẹn ở cổ họng không dám phát ra đành ngậm ngùi nuốt vào, thay vào đó là câu: “Thuộc hạ vô lễ biết tội của mình, chỉ là người Đoan Mộc Gia gửi thư đến, nói Phu Nhân và Tiểu Thiếu Chủ đều ngày đêm mong nhớ ngài, khẩn cầu ngài trở về để được trị liệu tốt nhất”. Tên thị vệ cảm nhận được, sau khi hắn nói xong câu này không khí trong phòng ngột ngạt đến khó thở, bèn co ro sợ hãi đứng ở một góc nghĩ kĩ lại xem mình có phải vừa nói gì sai không.
Tử Thành cụp mắt nhìn xuống chân mình, cậu biết Phu Nhân và Tiểu Thiếu Gia kia là ai, mặc dù Lạc Nguyệt chưa bao giờ nhắc đến. “Phu Nhân” là vị thê tử mà Đoạn Mộc Gia đích thân chọn cho Lạc Nguyệt, cậu có gặp qua một lần khi đến Đoan Mộc Gia, là một người phụ nữ xinh đẹp hiền thục, thực ra cậu nghĩ nếu không phải Lạc Nguyệt đặt lệnh cấm nữ giới ở đây thì cô ấy đã sớm đến tận nơi chăm sóc chồng mình rồi. Còn “Tiểu Công Tử” hiển nhiên là con trai đầu lòng của hai người họ, Đoan Mộc Tử Kim, năm nay cậu bé cũng hơn 10 tuổi rồi. Hơn 10 tuổi, cậu và Lạc Nguyệt quen nhau mới được 10 năm, vậy nghĩ là cậu bé này ra đời trước cả khi anh xuất hiện, người phụ nữ đó quen biết Lạc Nguyệt trước anh rất lâu… Dương Ninh nghĩ mà mặt mày âm trầm, cánh môi bị anh cắn đến suýt bật máu, may mà có một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ miên man khiến anh dừng hành động đó lại.
“Báo lại với Phu Nhân rằng ta không sao, nàng ta chỉ cần quản lí tốt chuyện trong gia tộc là được rồi”. Tên thị vệ kia lập tức vâng vâng dạ dạ rồi lui ra ngoài cực kì nhanh, đùa chứ hắn thực sự không thể đứng trong cái phòng đấy thêm một giây nào nữa!
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chợt Lạc Nguyệt vịn vào bàn như muốn đứng dậy, Dương Ninh đưa tay ra giúp nhưng lại bị đối phương từ chối, chỉ có thể ngồi im đó lo lắng nhìn chàng loạng choạng đi đến bên cửa sổ, quay đầu ra ngoài. Thực ra hắn cố chấp muốn chuyển ra ngoài sống như vậy là vì không muốn gặp vị thê tử kia, không phải do nàng ta không tốt, là hắn không biết phải đối diện thế nào, người đó trên danh nghĩa sẽ gắn bó cả cuộc đời với hắn nhưng thực tế chàng lại không hề yêu người con gái đó, chỉ tiếc là nhận ra quá muộn…
“Tử Thành”.
“Có ta ở đây”.
“Sau này khi ta đã rời trần thế, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Kim Nhi được không?”.
“Ngài nói gì vậy…”. Dương Ninh hoảng hốt đứng bật dậy.
“Có được không?”. Lạc Nguyệt quay đầu nhìn anh, mặc dù đôi mắt bị cuốn vải nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khẩn thiết trong nụ cười thê lương đó. Anh hiểu, Lạc Nguyệt lúc này không phải ra lệnh cho anh mà là cầu xin anh, dù thế vẫn quỳ một chân xuống, trịnh trọng buông lời thề:
“Tại hạ là Dương Ninh, ước định với Đoan Mộc Lạc Nguyệt chỉ cần ngày nào ta còn, Đoan Mộc Tử Kim vẫn được sống yên vui ngày đó”. Từng câu từng chữ nói ra như đanh thép kiên định, Lạc Nguyệt nghe thấy rất hài lòng, bởi hắn hiểu người này chỉ khi nào thật sự quan trọng mới lấy tên mình ra thề, trong tâm bỗng tràn đầy ấm áp cùng không nỡ, cúi xuống nâng đầu Tử Thành đang quỳ trên đất lên, giống như ngắm nhìn người thương lần cuối. Có rất nhiều thứ hắn chưa nói, chỉ sợ… sau này đều không thể nói ra nữa rồi.
Nhìn thấy điệu bộ này của Lạc Nguyệt, Dương Ninh bỗng dưng xuất hiện vô cớ hoảng hốt, chỉ là chưa kịp làm gì thì đầu bỗng dưng ong lên một tiếng, sau đó thân thể liền tê dại, vô lực ngã vào lòng người phía trước, tầm mắt mơ hồ dường như nhìn thấy ngoài cửa sổ trong sân trồng đầy hồng mai tuyết đã rơi, thật sự rất đẹp mắt. Trước khi bất tỉnh thực sự, bên tai vẫn vang vọng từng thanh âm đầy vẻ quyến luyến: “Chỉ có ngươi, mới có thể cứu vớt thế giới này…”.
Lần sau tỉnh lại, mọi thứ đều đã khác, kể cả con người trước nay ấm áp như gió xuân… cũng không còn nữa.
————————————————————
Trên đường phố vốn phồn hoa nay dày đặc xác chết, mùi máu tanh nồng đậm khắp nơi khiến người khác buồn nôn thấm đẫm trên từng lát gạch, cho dù là tuyết trắng rơi xuống cũng không thể che giấu ngược lại còn bị nhiễm đỏ, quang cảnh như chốn tu la địa ngục. Trên một đống tầng tầng xác chết chất chồng lên nhau là một thân ảnh đơn bạc đứng đón gió, bộ quần áo trên người bị nhiễm huyết đến không nhìn ra là ban đầu màu gì, tung bay trong màn tuyết trắng lại mang đến cảm giác bi thương khó tả.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân kéo lê trên đất vang lên, ngày một rõ ràng đến khi ở ngay dưới chống xác rồi mới dừng lại. Lạc Nguyệt đứng trên đống xác ngổn ngang quay xuống anh nở một nụ cười dịu dàng hoàn toàn không ăn khớp với khuôn mặt vấy đầy máu đó, gọi:
“Tử Thành, ngươi đến rồi à?”.
“Lạc Nguyệt Đại Nhân…”. Giọng nói khàn khàn vang lên ngay lập tức bị gió át đi, đối phương giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thản nhiên nói: “Tử Thành để ý không? Tuyết rơi rồi này, mau lại đây đi”. Câu nói quen thuộc giờ nghe thấy lại có thể đau đớn đến vậy, Dương Ninh nghiến răng, nước mắt lặng lẽ lăn xuống trên gò má tiều tuỵ nhợt nhạt, đưa tay phải ra rút thanh kiếm bên hông, gào lên xông về phía Lạc Nguyệt.
Ống tay áo trái trống rỗng phất phơ trong gió, hai thân ảnh lăn xuống dưới núi xác chết, hắn nằm trên nền đất lạnh nhìn Dương Ninh ngồi trên thân mình nhắm chặt mắt, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Chỗ thanh kiếm đâm trên ngực đã bắt đầu rỉ ra máu tươi đỏ thẫm. Lạc Nguyệt giơ tay lên gạt đi nước mắt đọng trên khoé mi anh, Dương Ninh từ từ mở đôi lông mi ướt nhẹp ra.
Đôi mắt anh ngay lập tức mở lớn, dải băng che mắt sớm đã bay lạc về đâu để lộ ra dung nhan khuynh quốc, đã rất lâu rồi anh không nhìn ngắm khuôn mặt này, chẳng qua… tròng mắt trái, đã sớm không còn con ngươi nữa. Nhìn đến đây Dương Ninh càng khóc dữ dội hơn, ngón tay của Lạc Nguyệt căn bản không ngăn được khiến nước mắt rơi đầy lên mặt hắn. Ngược lại hắn giống như không hề cảm nhận được nỗi đau truyền đến từ lồng ngực, vẫn cười nói như oán thán lại như trêu đùa: “Sao Tử Thành của ta lại khóc thành bộ dạng này rồi? Làm mặt ta ướt hết rồi này”.
“Lạc… Nguyệt…”. Lạc Nguyệt ngay lập tức ngẩn ra sau hai từ rời rạc vì khóc lóc đó, đây là lần đầu tiên anh đơn thuần gọi tên hắn. Từ đáy mắt bắt đầu xuất hiện đầy nỗi bi thương và không nỡ nhìn Dương Ninh, đối với chàng trai trước mắt này hắn có chấp niệm rất sâu, chẳng qua một đời này của hắn cái gì cũng không thành.
Hắn không đạt được ước nguyện của mình, hắn không phải một người hạnh phúc.
Hắn không yêu thương thê tử của mình, hắn không phải một phu quân tốt.
Hắn không chăm sóc chu đáo con trai của mình, hắn không phải một người cha tốt.
Hắn nhập ma, hắn không phải một Dương Minh Tư tốt.
Hắn khiến người mình yêu phải đau lòng mà rơi lệ, hắn… thật sự là một gã khốn nạn.
Rất nhanh tầm mắt liền mờ đục lại. Hắn biết thời gian của bản thân không còn nhiều, bèn vòng tay ra sau lưng Dương Ninh muốn kéo cậu sát lại gần, mặc cho hành động đó có làm thanh kiếm găm trong lồng ngực đâm thêm càng sâu. Dương Ninh cũng thuận theo ngả đầu vào hõm vai đối phương, hít ngửi mùi đàm hương ấm ấp duy nhất còn sót lại trên thân người. Lạc Nguyệt cảm thấy bờ vai mình ướt đẫm, bất giác mỉm cười mãn nguyện, chẳng qua nếu có thể hắn thật muốn thời gian dừng lại ở khoảng khắc này, trôi chậm lại một chút cũng được, để hắn có thể tận hưởng giây phút yên bình này.
Trời không thuận theo ý người, rất nhanh sau đó thân thể Lạc Nguyệt trở nên lạnh ngắt, cứng đơ bị Dương Ninh siết chặt lấy. Tiếng khóc của anh hoà vào tiếng gió rít trong cơn mưa tuyết, vô tình tạo thành một giai điệu lạnh lẽo mà đầy thê lương, đến tột cùng là xướng lên cho ai nghe đây?
———————————————————————-
“Đại Nhân, ngài tốt hơn vẫn nên ăn uống chút gì đi, ngài đã quỳ ở đó hơn ba ngày rồi”. Đoan Mộc Tử Kim lo lắng nhìn người trước mặt đang quỳ bất động trước phần mộ đơn sơ của phụ thân, phụ thân cậu mặc dù cả đời công danh hiển hách nhưng lại bị nhập ma gây ra tai họa lớn nên phần mộ không được thờ trong lăng mộ tổ tiên mà ở nơi rừng cây hoang vu sau nhà.
Mẫu thân đã vì đau khổ mà chết sau đám tang của phụ thân, lúc đầu cậu đúng là cũng rất đau thương nhưng suy cho cùng từ nhỏ đã không có nhiều tình cảm gia đình nên sau 3 ngày cũng chả còn sót lại bao nhiêu những cảm xúc tiêu cực. Cậu là con ruột còn thế, người trước mặt này chỉ là một tay thủ vệ thân cận không máu mủ gì với phụ thân, thế nhưng bi thương tới mức quỳ trước mộ 3 ngày đến đầu gối cũng sắp nát bấy rồi. Cậu hơi hiếu kì, rốt cuộc người này và phụ thân có giao tình thế nào?
“Ba ngày? Đúng nhỉ, ngài ấy đã chết được ba ngày rồi, ba ngày…”. Ba ngày trôi qua, đầu gối đau nhức mấy cũng đã sớm tê liệt, đau đớn trong lòng thế nhưng một chút cũng không phai đi, anh sớm đã không nhớ rõ mình đem xác Lạc Nguyệt về thế nào, dự đám tang của ngài ra sao? Hình như đây chính là lần đầu tiên trong ba ngày qua anh thật sự tỉnh táo. Tử Kim thở dài một hơi bất lực, chợt nhớ ra điều gì đó liền lại gần Dương Ninh hơn, nhỏ nhẹ nói như khuyên nhủ: