Tú Cầu ngồi trong văn phòng của cha mình và chờ đợi. Cô đã bật máy tính của cha mình, dùng kiến thức của mình đã phá vỡ vài cái khóa đơn giản. Những phần dữ liệu quan trọng thì không thể, nhưng những mục kém quan trọng hơn như đề kiểm tra các lớp hàng tuần thì cô có thể xâm nhập được. Đó là cách cô lấy trộm đề để trao cho Tuấn Anh. Việc đó đang khiến cho cô rơi vào tình cảnh rắc rối. Và hôm nay, cô phải giải quyết gọn ghẽ nó.
Cuối cùng thì hắn ta cũng đến. Theo lời cô bảo, hắn không vào nhà bằng cửa chính. Sau khi lén lút trèo qua tường rào, hắn ta mò mẫm trong vườn nhà cô, cố gắng tìm ra cái cửa sổ mà cô đã lưu ý hắn. Với kinh nghiệm trèo tường khoét vách của một tên trộm, những chuyện này chỉ là vặt vãnh đối với hắn. Tú Cầu đã bảo đảm với hắn rằng cô sẽ cho những người giúp việc ra ngoài vào thời điểm này, để hắn có thể thoải mái hành động. Hắn đã đứng bên ngoài quan sát, có vẻ như đây không phải là cái bẫy. Dù sao thì đó vẫn chỉ là một con nhóc. Tìm được cái cửa sổ không khóa theo đúng như lời của cô ta, hắn thận trọng trèo vào bên trong nhà. Tiếp theo, hắn lần mò trong nhà theo đúng chỉ dẫn của cô và tìm đến văn phòng của lão chủ nhà. Cô ta đang ngồi ở đó đợi hắn.
– Cô là người móc nối bọn tôi?
– Anh nghĩ tại sao tôi có thể bình thản ngồi đây khi nhìn thấy một kẻ lạ mặt trong nhà mình? Đừng hỏi mấy câu thừa thãi nữa.
– Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao nó không liên lạc với tôi? Có rắc rối gì sao?
– Phải. Rắc rối lớn. Có lẽ anh sẽ không gặp lại bạn mình ngay được đâu.
– Cảnh sát tóm được nó rồi à?
– Các anh có bao nhiêu người? Họ có đến đây không?
– Không. Tôi bảo chúng chia nhau ra mà lánh đi. Khi không thấy nó liên lạc, tôi đã biết là có chuyện không ổn rồi. Mà cô vẫn chưa trả lời tôi!
– Cảnh sát không tóm được anh ta. Nhưng anh ta cũng không thoải mái gì. Hai người là bạn của nhau sao?
– Bọn tôi là hàng xóm khi còn nhỏ. Cho đến khi nó chuyển đi. Tôi chỉ tình cờ gặp lại nó và được nó rủ rê trong phi vụ này. Chuyện đã rất đơn giản. Nó có tay trong hay gì đó. Bọn tôi dễ dàng đột nhập vào các ngôi nhà đó mà không bị hệ thống an ninh phát hiện. Nó có thông tin về chủ nhà, các mật mã, các lỗ hổng an ninh… Nó thật là giỏi. Tôi chưa bao giờ làm ăn cùng thằng nào khôn như nó.
– Tôi nghe nói anh cũng không tệ lắm đâu. Anh rất sáng dạ ở trường.
– Tôi bỏ học rồi. Những đứa trẻ ở xóm tôi hầu hết đều thế. Cô nghĩ nếu tôi sinh ra trong một dinh thự thế này, thì tại sao tôi phải làm ăn trộm chứ? Nó là kẻ duy nhất trong đám gần như sẽ tốt nghiệp cấp ba… nếu như chuyện này không xảy ra. Nó học chung trường với cô phải không? Tại sao một kẻ như cô lại qua lại với một kẻ như nó.
– Phải. Có lẽ là vì dù cho hoàn cảnh bọn tôi có khác nhau, nếu nói về cốt lõi con người, thì bọn tôi đều có một điểm chung. Sự xấu xa.
– Tôi không hiểu. Bọn tôi bị sự nghèo khổ và hoàn cảnh thúc ép vào con đường phạm tội. Một kẻ sống trong tháp ngà như cô đã có mọi thứ sẵn sàng cho cuộc đời mình. Cô đâu cần phải đấu tranh hay giành giật gì để có nó.
– Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, ông anh. Tôi tin rằng cái xấu là thứ hạt giống mạnh mẽ nhất. Nó không cần điều kiện gì để nảy mầm cả. Một số kẻ sinh ra là để làm kẻ xấu.
– Tôi không tin được. Nếu tôi là cô, tôi sẽ là một người tốt.
– Nếu tôi là anh, tôi thực sự ước gì mình là anh, tôi sẽ còn là người tốt hơn.
Tú Cầu không hiểu sao mình lại phải mất thời giờ để tranh luận với một kẻ như anh ta. Cô đang xem anh ta như một con chuột để mình đùa giỡn trước khi kết liễu nó? Có lẽ là thế. Cô không muốn tranh cãi với anh ta nữa. Cô không cần phải hiểu rõ thêm về con người hay quan điểm của anh ta. Nó sẽ làm cô mềm lòng. Tú Cầu gọi anh ta tiến lại gần bàn của mình, tiến lại gần cái bẫy của cô ta.
– Anh muốn xem tin nhắn của anh ta chứ. Anh ta đang trốn nên không dám liên lạc thường xuyên. Tôi vừa nhận được thư của anh ta. Tôi nghĩ anh nên xem qua.
Anh ta vội tiến lại gần cái máy tính. Tú Cầu trao con chuột lại cho anh ta, để anh ta tự do thao tác với nó. Dấu vân tay của anh ta sẽ có khắp nơi trên bàn làm việc của cha cô. Anh ta chăm chú đọc cái tin nhắn giả mạo đó. Anh ta không biết rằng bạn mình đã chết cháy ở ngôi trường đó. Và rồi, theo như sắp đặt của cô, cánh cửa phòng mở ra. Cô giúp việc hoảng hốt khi nhìn thấy vị khách lạ trong nhà mình. Một vị khách lạ đối với ngôi nhà này nhưng lại rất thân thuộc với cô. Tú Cầu thét lên với anh ta:
– Cô ta đã thấy chúng ta! Làm gì ngay đi!
Không kịp suy nghĩ, anh ta lao đến bóp cổ cô gái đó. Sau khi đã trấn tĩnh lại, nhận ra hành động mù quáng ngu ngốc của mình, anh ta mới nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang run rẩy kia. Anh ta vội buông tay. Cô gái té vật xuống sàn nhà và thở một cách dồn dập. Anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Cô ấy đang làm gì ở đây vậy? Anh ta quay sang Tú Cầu và gầm lên:
– Đây là một cái bẫy! Cô đang bày trò gì vậy?!
Không để cho cô ta có cơ hội chạy thoát, anh ta ấn mạnh cô ta vào tường. Nhưng Tú Cầu vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Điều đó làm anh ta hoảng sợ. Anh ta dùng tay bóp chặt cổ họng của cô, mong muốn cô ta sẽ vì đau mà phun ra điều gì đó. Nhưng Tú Cầu chỉ cười đáp trả anh ta. Cô ta nhẹ nhàng lấy thứ mình đã chuẩn bị sẵn trong túi ra và nhắm thẳng vào sườn của anh ta. Dòng điện làm anh ta tê liệt và anh ta buộc phải buông tay ra. Tú Cầu không dừng lại, cô ta tiếp tục ấn cái súng điện vào người anh ta, cho đến khi anh ta không còn sức đứng vững nữa. Trong cơn đau đớn, anh ta cố thốt lên từng tiếng một.
– Cô… đang… làm… gì..?
– Tôi đang tự vệ. Một kẻ trộm đột nhập vào nhà tôi, tấn công tôi, và tôi phải tự vệ.
– Nhưng…
– Đừng có làm mất thời gian với mấy câu hỏi đứt quãng đó nữa. Tôi sẽ tiết kiệm thời gian bằng cách nói ra toàn bộ những điều mà sau này tôi sẽ khai với cảnh sát. Anh sẽ ra đi khi trong lòng không còn thắc mắc nào.
Tú Cầu từ tốn ngồi xuống ghế và bắt đầu trình bày.
– “Vào dịp cuối tuần này, tôi được nghỉ học, và thay vì ra ngoài vui chơi, tôi đã ở nhà. Sáng nay, tôi cảm thấy hơi mệt nên dặn các người làm rằng mình sẽ ở trong phòng nằm nghỉ. Tui nhớ rằng mình có dặn họ ra ngoài làm vài việc, bởi vì tôi muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi. Buổi sáng trôi qua rất bình thường. Tôi tỉnh dậy và quyết định xuống bếp tìm gì bỏ bụng. Và kinh hoàng thay, khi đi ngang qua văn phòng của cha mình, tôi nhìn thấy một gã thanh niên đang loay hoay ở bàn làm việc của ông. Hắn đang cố làm gì đó với máy tính của ông. Còn cô gái giúp việc này, cô ta đang đứng bên cửa sổ. Có vẻ như cô ta là đồng bọn của hắn, đang đứng gác cho hắn. Họ trông thấy tôi. Tôi quá sợ nên không kịp phản ứng gì cả. Họ tóm lấy tôi và ép tôi ngồi lên cái ghế này!” Tiếc là ở đây không có dây nên tôi không thể nói là anh đã trói tôi lên cái ghế này.
– Tại sao… tôi lại quan tâm đến… cái máy tính đó?
– Bởi vì, hóa ra, anh là kẻ đã đánh cắp đề kiểm tra của trường tôi trong suốt mấy tháng qua! Qua kẻ gián điệp là cô hầu gái kia, anh đã đột nhập vào nhà này nhiều lần để lấy cắp chúng từ máy tính của cha tôi. Cảnh sát sẽ tìm hiểu về anh, và họ sẽ hiểu là anh khá là giỏi về máy tính. Nhất là khi anh đã được hướng dẫn bởi anh bạn quá cố của mình.
– Quá cố?! Nó chết rồi sao?
– Anh ta là học sinh ở trường tôi. Anh ta là kẻ chủ mưu. Kẻ móc nối để bán đề. Anh ta gom tiền lại và giấu nó trong một cái cốp xe. Đến cuối tuần thì anh ta về nhà để chia chác cho các đồng bọn.
– Cô đang nói cái quái gì vậy?! Cái cốp xe nào?
– À, anh ta không có xe. Tôi biết. Anh ta mượn xe của một anh bạn cùng trường suốt vì anh ta cần nó để về nhà. Anh bạn đó không biết rằng anh ta dùng nó để chứa tiền. Cho đến khi cái xe đó nổ tung.
– Cái gì?!
– Có vẻ như đồng bọn chia chác với nhau không được suôn sẻ lắm nên chúng quyết định khử nhau. Tên chủ mưu chết trong vụ nổ đó. Hai tên kia muốn đến đây để làm cú chót hoặc để xóa dấu vết. Nhưng chúng đã bị tôi phát hiện. Chúng bắt đầu hoảng sợ và tấn công lẫn nhau. Tên con trai đã cố bóp chết cô ả đồng bọn.
– Không đúng! Tôi chỉ mới vừa được đến đây giúp việc có vài ngày! Tôi không thể tham gia những chuyện đó!
– Nhưng chị đã ở đâu trước khi đến đây? Chị đã nói với những người ở nhà rằng chị đã ở đâu suốt mấy tháng qua?
– Tôi…
– Cô ta đang nói gì vậy? Em đã làm gì mấy tháng qua? Em bảo em đi giúp việc mà. Trước khi đến đây, em đã làm ở đâu?
– Em…
– Đừng ép cô ta. Anh nên bóp chết cô ta lúc nãy. Cô ta có thể đã được chết nhẹ nhàng hơn. Bây giờ thì tôi phải hoàn thành nốt việc của anh.
– Tại sao cô lại làm ra những chuyện này?
– Tôi luôn ghét những con điếm! Cô nghĩ tại sao tôi chịu để cho chị làm việc ở nhà này. Chị nghĩ chuyện kiếm tiền lại đơn giản thế sao? Nếu nó dễ như thế thì ngay từ đầu chị đã không phải…
– Im đi!
– Đừng lo! Sẽ không ai biết đâu. Những người khác trong nhà này sẽ khai rằng chị đã là người giúp việc ở đây trong suốt mấy tháng qua.
– Cô sẽ giết bọn tôi?
– Không, các người tự giết lẫn nhau rồi tự sát vì sợ phải chịu tội.
Hắn ta ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt của cô và hỏi một câu cuối cùng.
– Tại sao một kẻ xấu xa như cô lại có mọi thứ may mắn trên đời?
– Đừng phán xét tôi! Các người đã có mọi thứ để có thể làm người tốt. Các người đã tự bỏ lỡ nó rồi. Tên trộm và con điếm, tôi thậm chí còn không biết tên của hai người. Mọi nhân vật làm nền đều chẳng bao giờ có tên.
Cô không bao giờ muốn biết tên của hai kẻ xấu số này. Biết tên chúng sẽ là một bước khiến cô thấy mình gần hơn với chúng. Điều đó sẽ làm cô thấy mình yếu đuối hơn. Và mặc cảm tội lỗi cũng dễ dàng đến với cô hơn khi cô biết tên nạn nhân của mình. Bóng ma của chúng sẽ lẽo đẽo theo cô suốt đời.
Sau khi cô hoàn thành công việc của mình, Tú Cầu bước ra khỏi phòng. Thằng em chết tiệt của cô lại đứng trên cầu thang mà nhìn xuống phía cô. Nó mỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng tơi tả của cô. Cô phớt lờ nó khi bước lên cầu thang. Nhưng nó vẫn thì thầm bên tai cô khi cô đi ngang qua nó.
– Em biết mà! Chị lại thế nữa rồi! Chị lại giết ai đó rồi!
Tú Cầu giận dữ cực độ. Một thằng con hoang như nó thì có tư cách gì mà chế giễu cô. Cha cô luôn muốn có một đứa con trai. Ông luôn cho rằng chỉ có đàn ông mới có thể làm việc lớn. Tại sao ông lại có thể xem trọng thằng nhãi này hơn cô? Cô có thể làm mọi thứ tốt hơn nó! Cô có thể làm bất cứ điều gì để chứng tỏ với ông rằng cô là đứa con duy nhất và tốt nhất mà ông có thể có. Tú Cầu đẩy mạnh vào vai thằng bé. Tấm thân nhỏ bé của nó trượt xuống cầu thang và nằm bất động ở dưới sàn nhà. Bỗng nhiên, nó xoay đầu lại nhìn cô và cười nói:
– Chị không thể giết ai hai lần đâu, chị gái.
Tú Cầu bất lực đứng nhìn bóng ma của mình. Cô bỏ mặc nó lại và tức tốc chạy lên cầu thang. Nhưng nó vẫn nói với theo cô:
– Như thế là chưa đủ đâu! Một kẻ đột nhập vào nhà thì phải gây ra nhiều thương tích hơn thế chứ!
Nó nói đúng. Tú Cầu nhìn mình trong gương. Thế là chưa đủ. Cô bèn đập đầu vào tấm gương. Những mảnh vỡ loảng xoảng rơi xuống sàn. Chưa đủ. Cô lao mình vào vào cái tủ kiếng. Những món đồ chơi từ bên trong văng tứ tung ra ngoài. Vẫn chưa đủ. Tú Cầu quăng cả thân mình vào chiếc bàn ăn. Nó sập xuống và vỡ tan tành. Nằm trên sàn nhà, Tú Cầu thở hổn hển và nghĩ đến những gì mình phải nói với cảnh sát khi họ đến. Cô đã bị hắn tấn công. Phải, tên trộm đã tấn công cô. Trong lúc này đây, cô vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng cười sảng khoái của thằng nhãi đáng ghét đó. Chắc là nó đang mãn nguyện khi chứng kiến cảnh cô phải hành hạ chính mình theo lời của nó.
XXX
Ngọc Quí tiến lại gần giường bệnh của mẹ mình. Cô ấy đã đứng quan sát bà một hồi lâu nhưng bà ấy vẫn không có phản ứng gì. Ngọc Quí ngồi tựa vào chiếc ghế bên cạnh và thử chuyển động bàn tay của mình trước mắt bà để xem ánh mắt bà có thay đổi gì không. Cô cảm thấy một sự chuyển động, dù là rất nhỏ và chỉ lướt qua thoáng chốc trong mắt bà. Nhưng rồi cô lại không biết có phải là do mình tưởng tượng ra hay không. Ngọc Quí ngồi nhìn bà chăm chú, trông bà không khác gì với mấy tiêu bản của cô. Bất động, khô héo và không còn sự sống. Cô bắt đầu thủ thỉ với bà những điều mà cô chưa bao giờ có cơ hội được nói.
– Mẹ chẳng bao giờ ở bên cạnh con cả. Những khi con cần mẹ, con luôn tự hỏi mẹ đang ở đâu. Mẹ đã ở đâu trong cả cuộc đời con? Thật kì lạ là con chẳng nhớ gì về mẹ cả. Chị con thì còn có thể kể được vài chuyện giữa hai mẹ con. Nhưng với con thì nó hoàn toàn trống rỗng. Có chuyện gì đó không đúng giữa chúng ta phải không?
Người mẹ vẫn không đoái hoài gì đến những lời nói của con gái. Bà không biết phải làm gì để cho cô nhanh chóng rời khỏi đây. Có lẽ, chỉ cần giả vờ rằng bà không có cảm giác thì con bé sẽ mau nản mà bỏ về thôi. Nhưng Ngọc Quí vẫn tiếp tục nói.
– Những điều mà chúng ta đã gây ra cho nhau, chúng thật khủng khiếp. Con không biết tại sao cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc như thế. Con không biết ai mới là kẻ có lỗi trong chuyện này. Nhưng chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa, đúng không mẹ? Mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Con chỉ muốn chúng ta có thể có một khởi đầu mới.
“Làm sao chúng ta có thể bắt đầu lại sau những chuyện đã xảy ra?” Người mẹ thầm nghĩ.
– Con chỉ muốn mẹ nhanh chóng khỏe lại. Chúng ta sẽ về nhà cùng nhau và bắt đầu lại cuộc sống cùng nhau. Lần này, chúng ta nhất định sẽ làm nó tốt hơn. Con nghĩ mẹ đã khá hơn nhiều rồi đấy. Trước đây lúc nào họ cũng phải tiêm thuốc an thần cho mẹ. Mỗi khi hết thuốc thì mẹ lại mất kiểm soát và có những hành động cùng lời nói không chấp nhận được. Chị con rất lo cho mẹ. Chị ấy đã bàn với bác sĩ về các cách để điều trị cho mẹ. Cuối cùng thì họ cũng đã tìm ra được cách. Họ gọi nó là chấp nhận ảo tưởng của bệnh nhân. Họ đã cử một chuyên gia tâm lí đến tiếp xúc với mẹ, lắng nghe câu chuyện của mẹ và vờ như đồng ý với nó. Họ nói như thế sẽ giúp cho mẹ tháo gỡ hết những khúc mắc của mình. Khi mẹ đi đến tận cùng, và nhận ra sự thật, mẹ sẽ khỏe lại. Anh chàng y tá đó thật thông minh phải không? Anh ta cũng thật tử tế. Nhờ có anh ta, con nghĩ mẹ sắp hết bệnh rồi.
Người mẹ cố gắng hiểu những lời mà con gái mình đang nói. Lần đầu tiên, bà thật sự lắng nghe những điều nó nói. Và bà kinh hoàng nhận ra mọi hi vọng bấy lâu của mình hóa ra chỉ là một màn kịch, hay gọi theo cách của chúng, là một cách chữa bệnh. Bà thật sự có bệnh sao? Không đúng! Chúng mới là lũ người bệnh hoạn! Bất thình lình, bà ta quay sang nhìn Ngọc Quí. Ánh mắt của bà đột nhiên từ vô hồn lại trở nên vô cùng dữ dội. Nó khiến Ngọc Quí sợ hãi. Cô nhanh chóng đứng dậy, cố nói vài lời trấn an bà ta. Nhưng điều đó không còn tác dụng nữa. Bà ta lại rơi vào tình trạng giống như trước đây. Hoàn toàn mất kiểm soát. Giận dữ, rối trí và đầy nguy hiểm. Anh chàng y tá vội chạy vào phòng. Nhưng người đàn bà điên đó xem anh ta chẳng khác gì kẻ thù. Bà ta lao vào cấu xé và mắng chửi anh ta dữ dội. Nhiều y bác sĩ khác cũng nhanh chóng vào phòng để trấn áp bà ta. Ngọc Quí được lệnh phải ra ngoài ngay lập tức. Cô đứng nán lại ngoài cửa để quan sát mọi người. Trong lòng cô vẫn không có một gợn sóng cảm xúc nào. Nhưng cô biết, theo đúng lẽ thường, cô cần phải có một lời xin lỗi dành cho mẹ mình. “Con xin lỗi. Mẹ là mẹ của bọn con. Nhưng mẹ đã chẳng bao giờ ở đó. Chị con đã ở đó để bảo vệ con. Con phải bảo vệ chị ấy. Dù cho có phải chống lại chính mẹ đi nữa, bọn con cũng phải bảo vệ lẫn nhau.”
XXX
Cát Anh ngồi khóc thút thít trước mặt vị bác sĩ già. Ông ta bối rối không biết phải nói gì với con bé đáng thương này về tình trạng của mẹ nó.
– Tại sao chuyện này lại xảy ra? Mẹ cháu vốn đang dần bình phục. Bà ấy không còn phải dùng thuốc an thần nữa. Tại sao bệnh tình lại đột ngột trở nặng như vậy?
– Bác vẫn đang theo dõi. Có lẽ quyết định ngưng dùng thuốc cho bà ấy là vội vàng quá.
– Ý bác là bà ấy vẫn phải tiếp tục dùng thuốc sao?
– Trước mắt là thế. Bác cần tìm hiểu nguyên nhân việc bà ấy đột ngột tái phát bệnh nữa.
– Bà ấy làm em cháu sợ chết khiếp. Bà ấy bỗng nhiên lao vào tấn công nó và người y tá đó. Cũng may mà nó không có việc gì.
– Em cháu có nói chính xác chuyện gì đã xảy ra không? Có thể con bé đã vô tình làm điều gì đó kích động bà ấy.
– Cháu không rõ lắm. Nó chỉ nói là nó đang nói chuyện với người y tá đó… Nó đang cám ơn anh ta vì đã chăm sóc cho mẹ bọn cháu. Bỗng nhiên bà ấy nhảy vào giữa bọn họ.
– Xin lỗi. Mẹ cháu trước đây có hay tỏ ra khó chịu khi thấy chị em cháu thân mật với con trai không?
-… Cháu không nhớ rõ. Nhưng mà… xin lỗi bác sĩ, cháu nghĩ mình nên nói ra chuyện này thì tốt hơn.
– Chuyện gì vậy cháu?
– Cháu nghĩ người y tá đó… Bác sĩ có thể đừng cho anh ta lại gần mẹ cháu nữa được không?
-… Tại sao vậy? Bác tưởng cháu nói là anh ta rất tốt.
– Vấn đề là anh ta quá tốt với mẹ cháu. Cháu đã không để ý. Nhưng có lần cháu đến thăm, cháu thấy anh ta rất ân cần với mẹ.
– Ý cháu là..?
– Em cháu cũng nói là khi bà ấy lao vào tấn công anh ta, bà ấy có nói vài điều như là anh ta đã phản bội bà ấy. Cháu nghĩ các y bác sĩ vào phòng bà lúc đó cũng có thể nghe thấy. Bác sĩ có thể hỏi họ để rõ hơn.
-… Chuyện này…
– Chuyện này không tốt gì cho danh tiếng của bệnh viện và cho cả mẹ cháu. Cháu hi vọng bác sĩ đừng làm nó ồn ào hơn nữa.
– Bác hiểu rồi…
– Cám ơn bác sĩ.
Cát Anh ra ngoài và gặp ngay Ngọc Quí, người đang ngồi chờ trên băng ghế. Hai chị em họ sóng bước cùng nhau trên hành lang, len lỏi qua những băng ca và xe lăn chở bệnh nhân. Ngọc Quí quan sát chị mình và hiểu là mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch của họ.
– Vậy… chuyện này xem như là đã ổn thỏa?
– Chị vẫn lo về người y tá kia. Nhưng chắc anh ta không thể làm gì nữa đâu. Họ đã phân y tá khác cho mẹ. Chị sẽ đến gặp cô ta để bồi dưỡng và dặn dò cô ta vài thứ. Dù sao, với tình trạng bây giờ, trước mắt thì mẹ chúng ta sẽ không gây thêm phiền hà nữa đâu.
– Em vẫn không hiểu… Kẻ đó thật bí hiểm. Tại sao hắn đe dọa chúng ta rồi lại gửi cho chúng ta bức ảnh đó. Nếu không có bức ảnh đó, chúng ta đã không biết là mẹ đã hồi phục và đang được anh ta giúp đỡ.
– Từng việc một thôi em gái. Chị không hiểu lắm về hắn nhưng chị tin chắc rằng hắn không phải là bạn của chúng ta đâu.
Có vẻ như hắn không thực sự muốn triệt hạ bọn họ. Hắn chỉ muốn nhìn họ lâm vào khốn đốn và thích thú xem cách họ thoát ra khỏi nó. Giống như một khán giả đang xem một buổi trình diễn ảo thuật tử thần. Vì vậy, đừng làm hắn thất vọng, kẻo họ sẽ phải trả giá đắt cho thất bại của mình.
XXX
– Các bạn của tôi… Các bạn đâu rồi? Làm ơn… Hãy cho tôi biết sự thật đi…
Lưu Ly ngồi một mình trong bóng tối, cầu xin những người bạn tưởng tượng của mình hãy xuất hiện. Cô ấy cần họ giải đáp cho mình. Vĩnh Lộc đẩy cửa bước vào. Cô không biết em mình đã tỉnh táo lại chưa. Trông tình trạng của nó thậm chí còn tệ hơn. Mẹ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đưa nó vào bệnh viện. Cô không biết điều đó có tốt cho em cô hay không nữa. Lưu Ly ngước lên nhìn chị mình. Cô ấy òa khóc.
– Em xin lỗi… Em xin lỗi vì đã xua đuổi chị…
– Không sao đâu. Em chỉ bị căng thẳng quá thôi.
– Tất cả chúng ta đều đã chết. Tất cả chúng ta đều là những hồn ma. Chị không hiểu sao? Tại sao chỉ có họ? Tất nhiên là cả chúng ta nữa! Cả ngôi trường đó đều là những hồn ma!
– Em dừng lại đi! Chúng ta không chết! Chẳng có ma quỷ gì ở đây cả!
Vĩnh Lộc xô em cô ra. Cô muốn tát cho nó một cái cho nó tỉnh ngộ. Nhưng Lưu Ly vẫn rấm rứt khóc và chỉ cho cô xem thứ nó vừa nhận được. Lại một tấm ảnh khác. Lần này, người trên ảnh là chính nó. Vĩnh Lộc chạy đến xô cái máy tính xuống nền nhà. Cô quỳ xuống bên cạnh Lưu Ly và cố gắng bắt nó nhìn vào mặt cô.
– Nhìn chị này! Chị còn sống! Em cũng vậy! Không ai chết cả! Nếu chúng ta là người chết, tại sao chúng ta lại phải cố gắng để giành giật và đấu tranh cho cuộc sống của mình, cho những người yêu thương?! Chúng ta còn sống! Thế nên chúng ta mới bị lòng tham, sự ghen tị, sự căm phẫn và nỗi sợ hãi này kiểm soát! Chúng ta là con người!
– Nhưng…
– Chị không tin vào cuộc sống khác. Chúng ta chỉ có một cuộc đời mà thôi. Và chị sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cuộc sống của mình, và cả của những người chị yêu thương nữa. Chị sẽ bảo vệ em! Chị sẽ không bỏ mặc em nữa!
Không chạy trốn nữa, không phớt lờ nữa. Cô sẽ đối mặt với nó, với mọi rắc rối mà cô nhìn thấy trong cuộc đời mình. Hơn bao giờ hết, cô đã hiểu, đó mới chính là cách mà một con người sẽ sống. Cuộc sống thực đầy rẫy những việc đáng sợ, nhưng cô thà sống như một con người giữa cuộc đời thực đó, còn hơn là một bóng ma sợ hãi chỉ dám sống trong sự hoàn hảo giả tạo mà cô đã tạo dựng bấy lâu nay. Cuối cùng, cô đã không còn hoang mang về cuộc đời mình nữa. Cô đã biết chính xác những gì mình muốn trong cuộc đời mình.
XXX
– A lô, mẹ đấy à?
-… Gia Linh?! Có chuyện gì thế con?!
– Không, con ổn cả. Con đang ở trường. Chỉ là chuyện của chị con…
– Mẹ đã bảo họ đừng có tìm đến con, thế mà…
– Chị ấy đã để lại lời nhắn cho con phải không? Bảo rằng chị ấy sẽ đến tìm con?
– Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, con gái. Họ sẽ tìm thấy chị con thôi.
-… Mẹ à. Con không ngủ được. Chị ấy có thể đi đâu được chứ?
– Chị con sẽ ổn thôi. Con phải biết tự lo cho mình chứ. Đừng suy nghĩ nữa. Đó không phải là lỗi của con!
– Nhưng, bởi vì con mà…
– Mẹ yêu chị con! Mẹ cũng yêu con nữa! Các con là con gái của mẹ! Mẹ không muốn bất kì đứa nào bị tổn thương. Con cũng vậy đúng không? Con không bao giờ muốn chị con bị tổn thương. Chúng ta là người một nhà!
– Con hiểu rồi… Mẹ à, dạo này ở nhà thế nào rồi?
Tôi chỉ muốn cho tất cả bọn trẻ đó đều có một ai đó yêu thương chúng, một ai đó để chúng yêu thương, một ai đó cho chúng biết rằng chúng đang sống, và dạy cho chúng sống một cách tử tế. Một ai đó dạy cho chúng hiểu rằng không cần phải là một kẻ độc ác để có thể sống trong thế giới này. Đó sẽ là một chặng đường dài, trước khi chúng học được điều đó. Tôi hi vọng bạn sẽ nhanh chóng hiểu được điều đó.