Rào… Rào…
Bên ngoài trời đổ mưa to, bầu trời đen kịt, không khí như nặng mùi hơn, những trận gió cứ ào ạt thổi về, cây cối như muốn đổ về phía trước. Mưa nặng hạt. Vệt sáng cuối cùng tắt lịm. Trời tối sầm lại. Nhiệt độ giảm nhanh. Cửa gỗ rồi cửa kính được cài chặt. Tấm rèm vải cũng đóng lại. Không khí trong lớp học rất hỗn loạn.
“Các em trật tự. Do thời tiết bất thường nên nhà trường sẽ cho các em nghỉ sớm. Kim Mẫn em ở lại gặp thầy một chút được không?” Thầy giáo nhìn về phía cô gái đang ngồi dưới góc lớp. Cô ta khẽ gật đầu nhìn về phía người đàn ông đó.
…
Hạ Thiên đeo chiếc cặp vào kéo tay Khải đi.
“Chúng ta về thôi”. Tất cả học sinh lần lượt ra về, ai ai cũng vội vã tranh nhau lấy xe về nhà vì trời mưa rất to.
…
“Thầy muốn nói chuyện gì với em ạ”.
“Kim Mẫn đi theo thầy”. Cô gái nghe theo lời ra lệnh. Kim Mẫn bước theo sau người đàn ông đó. Bước chân họ dẫn tới phòng đọc sách. Cô gái nhìn theo ông ta, ngón tay bấu chặt gấu váy. Tiếng bước chân của hai người như ngưng đọng lại giống như những hạt mưa đang rơi ngoài kia.
…
“Mưa to quá, tôi lại không đem theo áo mưa phải làm sao đây, Duy Khải còn cậu?” Cô vừa kiểm tra lồng xe vừa quay ra hỏi.
“Tôi chỉ mang theo ô nhưng tôi nghĩ gió to như vậy khó về lắm. Tôi nghĩ là chúng ta đợi tạnh mưa đi rồi về.” Hạ Thiên cảm nhận từng đợt gió rít lên, luồn vào trong áo cô, các tế bào da như co lại. Lạnh. Tay cô khoanh lại trước ngực, chống cự khí lạnh càng lúc càng tê buốt.
…
Bịch. Trong căn phòng tối om cô gái ngã xuống nền đất. Khuôn mặt cô tái lại, sợ hãi nhìn về phía bóng đen đang đi gần về phía mình. Hơi thở hổn hển kìm nén. Gấu váy của cô ta nhàu nát và lấm lem. Cô lê người về phía sau, lưng chạm mạnh vào bức tường. Nó bỗng trở lên mềm lún, nuốt dần kẻ đang dựa vào. Cô cố rướn thẳng người dậy nhưng dường như cái đau của cú ngã vừa nãy ngăn cản cô. Nó dường như không cho phép cô cử động hay làm bất cứ việc gì. Đôi mắt của người đó sáng rực lên như những tia chớp ngoài kia. Cô co lại, móng tay cào xuống đất. Miệng cô run lên bần bật, hai hàm răng như đập vào nhau, cô cố gắng thốt ra từng từ “Đừng mà, đừng qua đây xin hãy dừng lại đi”. Cô quay người lết trên sàn, cô chỉ muốn kêu lên nhưng không đủ sức. Ý nghĩ duy nhất sót lại là làm sao thoát được ra khỏi căn phòng. Cô quờ quạng mò mẫm trong bóng tối. Thỉnh thoảng ánh sáng từ những tia chớp chiếu vào khuôn mặt đằng sau cô khiến cô sợ hãi. Nhãn cầu lọt thỏm trong hốc mắt vằn máu, gần như không thể là mắt của con người. Người đó nhếch mép, đường nhăn hai bên khóe mép hằn sâu hơn. Cánh tay đó túm lấy vai cô, cô hắt mạnh đổ nhào về phía trước cố gắng tháo chạy. Nhưng hai sợi dây thừng đã rơi trên vai, nó trườn tới cuốn quanh cổ và ngực luồn qua bên dưới cánh tay, chầm chậm thít từng vòng. Mọi nỗ lực vũng vẫy đều vô vọng. Ngay khi cô nhoài về phía trước lần cuối dùng hết sức lực giằng mạnh để lao đi, đột nhiên đất hẵng dưới chân. Há hốc miệng, cô gào lên. Nhưng tiếng thét không sao thoát khỏi cuống họng. Trong tích tắc cả hai sợi dây thừng đã rút mạnh, kéo cô bay lên không trung treo lơ lửng, thân thể cô đu đưa nhẹ. Cổ của cô như bị siết chặt, cảm giác ngẹt thở, cô không chịu được nó, cố vùng vầy kêu lên “Làm ơn, tha cho tôi” Cô càng nói thì bàn tay đó càng kéo sợi dây thừng, cảm giác mọi thứ trước mắt như mờ nhạt đi, mờ dần rồi chìm vào bóng tối sâu hoắm.
“Bộ phim này ghê thật.” Màn hình điện thoại tối om. “Hết pin rồi.” Duy Khải lẩm bẩm.
…
“A”. Tiếng kêu phát ra từ nhà để xe.
“Chết tôi để quên đồ trong lớp rồi. Tôi phải đi lấy đã. Cậu về trước đi.” Cô vẫy tay về phía chàng trai ra hiệu cho cậu về trước. Cô bước nhẹ về phía cửa lớp 11E. Mò mẫm đẩy cửa tìm công tắc điện. Không hề có chút phản ứng nào từ mấy cái bóng điện cô lấy chiếc điện thoại ra bật chế độ đèn flash. Tạch. Đèn sáng Hạ Thiên tiến về phía chiếc bàn của mình. Cô từ từ chạm nhẹ vào chiếc bàn. Lành lạnh. Thiên đưa chiếc điện thoại vào trong ngăn bàn. Thấy rồi, cô vội vàng lấy tập giấy. Nhưng lúc cô định đút vào chiếc túi thì nó rơi xuống đất. Mấy tờ giấy trong tập rơi hết ra cô liền vội vã cúi xuống nhặt lên. Cạch Cạch. Đột nhiên Hạ Thiên nghe thấy tiếng động phát ra từ chiếc tủ sách. Cô lắng nghe lại lần nữa vẫn là âm thanh đó. Cô tự nhủ bản thân “Chắc là lũ chuột thôi.” Cô tiếp tục cúi xuống lượm những tờ giấy, gắng quên đi âm thanh ban nãy.
Bộp. Lần này cô giật mình quay phắt lại, lấy hết can đảm soi đèn về phía chiếc tủ sách. Hóa ra là một cuốn sách, cô chột dạ nghĩ lại. “Nhưng rõ ràng là chiếc tủ khóa rồi mà. Hạ Thiên từ từ lặng lẽ tiến lại gần hơn một chút. Quả thật cô có chút sợ sệt, tay cô run lên, mồ hôi túa ra. Lẽ nào có ai đó mở ra. Cô bắt đầu suy nghĩ mông lung. Bản tính tò mò đã thúc giục Hạ Thiên. Bây giờ cô đang đứng đối diện với chiếc tủ. Cô kéo cửa tủ ra nhưng vô ích nó vẫn bị khóa chặt. Hạ Thiên soi đèn xuống dưới, một cái gì đó bị kẹt ở giữa hai cánh tủ. Cô gái kéo nó ra. Một chiếc vòng đan rất đẹp. Sao trong cái tủ này lại có thứ này chứ? Là của ai? Cô lặng đi suy nghĩ mà không hề để ý phía sau có một cái bóng đen đang tiến lại gần, bàn tay đó dịch chuyển dần đến bờ vai cô. BỘP. Hạ Thiên giật mình lưng lại phía sau.
“Thầy giáo”. Cô hoàn hồn trấn tĩnh lại.
“Sao em vẫn còn ở đây, Hạ Thiên?” Thầy giáo nhìn chằm chằm vào cô đôi mắt ông ta trợn trừng lên.
“Ơ. Dạ em để quên đồ nên quay lại lấy, nhưng hồi nãy em đánh tờ tài liệu xuống gầm tủ nên…” Hạ Thiên lắp bắp.
“Vậy em nhặt được chưa?” Ông thầy lại hỏi tiếp.
“A, em đang tìm.” Cô cúi xuống soi đèn xuống gầm tủ. Thứ gì đó sáng lên. Cô cố gắng nhìn kĩ hơn. Nhưng tối quá nên không thể quan sát được. Mặc kệ thò tay xuống nhặt lên, nhanh nhẹn nhét vào túi quần. “Thấy rồi”. Hạ Thiên khẽ reo lên.
“Mà sao thầy vẫn chưa về?”
“Thầy có chút chuyện, nên chưa về được”.
“Dạ, vậy em xin phép về ạ” Cô gái lễ phép cúi đầu rồi chạy ra khỏi lớp.
…
Vừa về đến nhà, cô vôi chạy vào phòng leo lên giường mặc cho mẹ cô cứ réo gọi.
“Hạ Thiên, ra ăn cơm đi con”. Cô mở chiếc cặp lấy ra, thì ra là một mặt dây chuyền hình thánh giá. Cô cầm chúng lên ngắm thật kĩ. Tại sao dưới gầm tủ lại có thứ này? Còn cái vòng đan này. Là của ai? Cô bắt đầu suy nghĩ liên miên. Cạch. Cánh cửa bật mở.
“Thiên, ra ăn cơm đi con.” Cô nhanh tay nhét vào cặp.
“Dạ, con xuống ngay ”
…
Tại trường Thụ Lăng, lớp 11E.
Cô để chiếc cặp xuống ghế. Duy Khải đã đến từ lúc nào, giờ cậu ta đang chơi game quay ra hỏi.
“Hôm qua cậu về nhà an toàn chứ?”
“Ừ”
Cô mở chiếc cặp ra, mặt dây chuyền và chiếc vòng vẫn nằm trong đó
“Hay là mang vứt đi”. Cuối cùng, Hạ Thiên quyết định, cuối giờ sẽ mang vứt chúng đi.
…
“Kim Mẫn, hôm nay cậu mệt hả?” Cô bạn ngồi kế bên Kim Mẫn thấy sắc mặt cậu ta không tốt liền quan tâm.
“Tôi đã nói là không sao mà”. Cô ta tức giận quát lên, trợn trừng mắt rồi bỏ ra ngoài.
Tiết thể dục.
“Cả lớp tập trung “. Giọng nói đầy uy lực của thầy thể dục vang lên. Ngay lập tức học sinh lớp 11E đã tập trung đầy đủ xếp thành ba hàng ngang. Cả lớp đều có đồng phục thể dục, ngoại trừ Hạ Thiên. Thầy Chu nhìn cô hỏi.
“Hạ Thiên em là học sinh mới?”
“Dạ”.
“Chưa có đồng phục phải không?”
“Vì hôm qua em đi hỏi cô tổng phụ trách thì cô nói đến tuần sau mới lấy được” Cô e dè cúi đầu.
“Vậy em vào tủ đồ của Mẫn Tinh lấy bộ đồng phục cũ của bạn ấy dùng tạm đi.” Thầy giáo nói xong ra lệnh cả lớp bắt đầu khởi động. Hạ Thiên đi về khu tủ đồ.
Két. Cô từ từ lấy bộ đồng phục đã được gập gọn gàng của Mẫn Tinh ra. Mùi hương từ chiếc áo tỏa ra, mùi nước hoa, dịu nhẹ, khiến cô thoải mái. Bộ đồng phục vừa vặn với cô. Hình như có thứ gì đó ở túi quần. Cô thục tay vào. Chiếc vòng đan này giống hệt với cái hôm qua cô nhìn thấy. Mẫn Tinh sao cũng có một cái giống hệt vậy. Là vòng đôi sao? Chợt nhận ra đang là giờ học Hạ Thiên vội vã chạy ra sân thể dục. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của Duy Khải tối sầm lại. Sao cậu ta lại có phản ứng như vậy? Cô chạy vượt lên các bạn khác tiến gần đến chỗ cậu.
“Cậu ổn chứ?”. Lẽ nào vì cô đang mặc đồ của Mẫn Tinh lên cậu ta giận chăng.
“Không sao?” Cậu ta đáp lại. Duy Khải nói xong tiếp tục chạy bỏ cô lại phía sau.
Giờ thể dục kết thúc cũng là lúc tan học. Tất cả học sinh vội vã ra về, Hạ Thiên cũng chạy vội về lớp, bất chợt có một bạn nam sinh đâm sầm vào cô. Cô vội vã xin lỗi ngẩng lên nhìn. Một nam sinh mái tóc màu hạt dẻ trông có vẻ thư sinh.
Cậu ta cũng rối rít xin lỗi. Cô nhìn lên mác gắn ở đồng phục Cao Bình. Cậu ta tên Cao Bình. Khuôn mặt cậu ta bỗng tái đi trông có vẻ rất sợ sệt, mồ hôi chảy từ trán xuống.
“Cậu ốm sao?”. Hạ Thiên nắm chắc cánh tay cậu ta. Ngay lập tức cậu ta phản kháng nhanh hất tay cô ra, lùi về phía sau mấy bước.
“Tôi không sao”. Nói rồi cậu ta bỏ đi.