Hồ An Nhiên đã trở về, trước đó, một số hãng tin tức đã đăng hình ảnh cô xuất hiện tại sân bay chiều nay. Họ hết lời khen ngợi vẻ đẹp hình thể xuất sắc của An Nhiên, cho dù cô ăn mặc hết sức đơn giản nhưng hiệu quả thẩm mỹ đem lại vẫn rất cao.
Lâm Hoàng Khiêm nhìn cô gái đứng trước cửa nhà, có lẽ cô từ sân bay về thẳng đây, nên trang phục vẫn không thay đổi. Cô mặc áo thun trắng cổ chữ V cùng quần jeans ôm sát, nhìn vừa năng động lại vừa khoe được đôi chân dài miên man. Cô cởi bỏ mũ lưỡi chai, kính râm, cùng khẩu trang, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hiện lên trước mắt anh, cô có trang điểm nhẹ theo phong cách Hàn Quốc, lớp make-up chủ yếu tone hồng nên nhìn cô có phần đáng yêu lại có phần trong trẻo.
Lâm Hoàng Khiêm nhanh chóng thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên, anh đứng dậy đi tới xách đồ giúp cô, giọng nói không nặng không nhẹ:
– Về rồi sao?
An Nhiên không lên tiếng, chỉ gật đầu, Hoàng Khiêm đơn giản nghĩ cô đang mệt nên cũng không hỏi gì thêm.
Đồ đạc của An Nhiên rất nhiều, hết vali lớn vali nhỏ, rồi lại tới túi lớn túi nhỏ. An Nhiên ung dung bước vào nhà, cô chỉ xách đúng một chiếc túi, mặc kệ Lâm Hoàng Khiêm đi đi lại lại xách mấy lượt đồ mới hết.
Hoàng Khiêm trách cô mang nhiều đồ, cũng không hỏi vì sao cô trở về sớm, lẳng lặng giúp cô xếp từng vali vào vị trí gọn gàng trong phòng ngủ của An Nhiên tại tầng 2. Xong xuôi, cậu bước xuống tầng, nhíu mày:
– An Nhiên, chị đang làm gì thế?
Hồ An Nhiên không biết từ bao giờ đã bày bừa một đống vỏ bìa carton ra giữa nhà, bản thân thì ngồi quay lưng lại với cậu, tư thế nửa quỳ trên sàn nhà, tay cầm bật lửa cắm cúi làm cái gì đó. Hoàng Khiêm biết tính cô khá trẻ con, ngày thường cô rất hay mua những đồ vô tri trên mạng về nhà để nghịch, ví dụ như ống hút phát nhạc, đũa gắn đèn led, móc khoá vui nhộn… Mỗi lần như thế, cô sẽ bày ra tư thế ngồi dưới sàn nhà nghịch ngợm đồ chơi, khi chơi hỏng lại chạy lon ton đi tìm Hoàng Khiêm bắt cậu sửa giúp.
Hoàng Khiêm tiến lại gần bóng lưng nhỏ nhắn kia, hơi nhíu mày:
– An Nhiên, nghịch ngợm đồ chơi mới hả?
Khi cậu vừa dừng chân sau lưng cô, ánh đèn trong gian phòng bỗng dưng tắt ngủm, bóng tối bao trùm căn phòng rộng lớn, thứ ánh sáng duy nhất phát ra chính là từ “món đồ chơi” mà An Nhiên đang hí hoáy kia.
– An Nhiên…
Lâm Hoàng Khiêm chưa dứt lời, Hồ An Nhiên lập tức đứng dậy đối diện với cậu, giọng hát trong trẻo vang lên:
– Happy birthday to you, happy birthday to you…
Cậu chăm chú nhìn biểu cảm của An Nhiên, niềm vui hoàn toàn ngự trị trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt tròn long lanh, nụ cười rạng rỡ tới mức chói loá. Cô hát xong, liền đẩy cậu tới trước chiếc bánh sinh nhật, không khỏi giục giã:
– Thổi nến đi, nhanh lên.
Hoàng Khiêm không vội thổi nến, xuyên qua ánh nến, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn kia. Cô là cô gái xinh đẹp nhất cậu từng biết, cô đối với cậu rất ân cần, dịu dàng, thỉnh thoảng không nhịn được mà bộc lộ tính cách vô tư của một cô gái 19 tuổi. Cậu biết, phía sau cô có nhiều góc khuất mà cô không thể chia sẻ, vì thế, chỉ cần thấy cô cười hạnh phúc, cậu liền cảm thấy an lòng.
An Nhiên thấy cậu mãi không chịu thổi nến, lay nhẹ vào tay cậu:
– Còn không mau thổi đi? Nến sắp cháy hết rồi kìa.
Hoàng Khiêm nhanh chóng bắt lấy cánh tay trắng trẻo của cô, thuận thế kéo cơ thể xinh đẹp vào lòng mình. Giờ đây, cậu đã cao hơn An Nhiên nửa cái đầu, tư thế ôm này hoàn toàn phù hợp. An Nhiên bỗng dưng bị cậu ôm lấy, hơi bất ngờ nhưng vẫn không đẩy cậu ra. Lâm Hoàng Khiêm thêm lực siết chặt cô, anh cúi đầu, tựa cằm vào vai cô, giọng có chút khàn:
– An Nhiên, cảm ơn.
Khoảnh khắc này, cậu đã có quyết tâm sẽ che chở cho cô gái cả quãng đời còn lại. Nhưng An Nhiên đâu biết, cô chỉ cười nhẹ, cũng dần đưa tay ôm lại cậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng rộng của cậu:
– Được rồi, sinh nhật vui vẻ, hãy tận hưởng tuổi 15 của mình nhé.
Lâm Hoàng Khiêm sinh vào cuối năm, nếu tính theo tuổi đến trường, cậu đã sắp 16 nhưng tính theo sinh nhật thì mới vừa tròn 15.
Một lúc sau, Hoàng Khiêm nhẹ nhàng buông cô ra, môi mỏng vẽ một đường cười nhẹ với cô gái trước mặt. Sau đó, cậu cúi người, thổi hết 15 cây nến trên chiếc bánh ngọt. Hồ An Nhiên lập tức mang một chiếc dao cắt bánh tới đưa cậu, mỉm cười:
– Em cắt bánh nhanh lên, chị muốn ăn quá.
Chiếc bánh sinh nhật chỉ có một tầng, không quá lớn nhưng nhìn qua cũng không phải tầm thường. Những chiếc bánh thông thường khác đều được làm từ một lớp gato mà một lớp kem phủ đầy hình thù bên ngoài. Nhưng chiếc bánh trước mặt thì khác, bánh phủ một lớp kem mousse mịn xung quanh, không hề phô trương mà lại rất tinh tế. Cậu biết, đây là dòng bánh ngọt cao cấp nhất của Pháp, bởi có nhiều kết cấu và hương vị khác nhau hoà quyện trong một chiếc bánh.
Biết An Nhiên đã đói, Hoàng Khiêm nhanh tay cắt một miếng bánh lớn, đưa cô. An Nhiên híp mắt cười, vui vẻ thưởng thức miếng bánh mát lạnh. Hoàng Khiêm cũng thử một miếng, đây là lần đầu tiên cậu thử loại bánh này. Lớp mousse phủ bên ngoài bánh được làm từ sô-cô-la nguyên chất, đi kèm lớp bạt sô-cô-la đen bông mềm, kết hợp lớp kem ngậy làm từ quả vani Madagascar cao cấp, thêm chút giòn giòn của bánh quy hạnh nhân bọc sô-cô-la, tất cả kết hợp cùng nhau, tất cả tạo nên một sự cân bằng hoàn hảo, một hương vị đậm đà, phức tạp mà hấp dẫn.
“Thì ra bánh sinh nhật có mùi vị đặc biệt như thế!” – đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu.
Hoàng Khiêm nhìn An Nhiên đã đánh sạch miếng bánh lớn, liền cắt cho cô thêm một miếng nữa. An Nhiên lập tức từ chối:
– Nhưng mà…
– Ngon thì ăn đi, mai tập thể dục bù lại, không sao. – Cậu biết cô sợ tăng cân, chủ động cắt ngang lời cô. – Mai em sẽ tập cùng chị, được không?
An Nhiên nghe vậy, liền gật đầu, vui vẻ ăn thêm bánh, dù sao bánh này cũng rất ngon, không ăn quá phí!
Sau khi hai người ăn sạch chiếc bánh, Hồ An Nhiên lấy từ đâu ra một hộp quà:
– Tặng em!
Chiếc hộp đỏ trong tay An Nhiên càng trở nên rực rỡ, Lâm Hoàng Khiêm cúi đầu, cẩn thận mở hộp quà. Bên trong là một chiếc ví da lì, không có thương hiệu.
– Đây là ví chị tự làm ở một workshop, chị không khéo tay lắm, nên có hơi… – Cô vuốt mấy sợi chỉ lỗi trên viền chiếc ví.
Lâm Hoàng Khiêm bật cười, cậu đưa tay dịu dàng xoa đầu An Nhiên:
– Ví rất đẹp.
Sau màn sinh nhật này, Hồ An Nhiên và Lâm Hoàng Khiêm lại trở về như trước đây, hai người ngồi cùng nhau ngoài ban công, Hồ An Nhiên thì ôm đàn sáng tác bài hát, Hoàng Khiêm yên lặng ngồi đọc sách. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống thân ảnh của cả hai, ấm áp mà yên bình.
Sáng hôm sau.
Lâm Hoàng Khiêm cùng Hồ An Nhiên dậy thật sớm để tới phòng tập. Phòng tập này nằm trong khuôn viên của toà chung cư, thuộc sở hữu của Đinh Trình Dương, anh ta đã mua cả phòng tập này để giúp An Nhiên có được sự riêng tư khi tập. Hai người cùng tập luyện tới khi cô đã rã rời tay chân, không thể lết nổi nữa thì Hoàng Khiêm vẫn không hề hấn gì, hơi thở cậu vẫn đều đặn. Hồ An Nhiên nhìn lại mình trong gương, tóc tai bù xù, mồ hôi nhễ nhại, mặt ửng đỏ. Hoàng Khiêm đứng bên cạnh cô, áo cậu cũng ướt một mảng do mồ hôi, mấy sợi tóc trước trán hơi ướt nên cậu tuỳ tiện vuốt tóc lên khiến gương mặt điển trai càng sáng hơn. Hồ An Nhiên tuỳ hứng lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh hai người đứng trước gương, không khỏi xuýt xoa:
– Hoàng Khiêm, em đẹp trai thật đó.
Hoàng Khiêm cười nhẹ, vuốt lại mấy sợi tóc rối giúp cô. Hai người sử dụng luôn phòng tắm tại khu tập để tránh bị cảm. Xong xuôi, Hồ An Nhiên ôm đôi chân mỏi nhừ lết ra khỏi phòng tắm. Lâm Hoàng Khiêm đã tắm xong từ lâu, trên người cậu toát ra vẻ sảng khoái khiến người đối diện rất thoải mái. Hoàng Khiêm đang nghịch điện thoại, nghe tiếng động liền ngẩng lên, thấy “chị gái” mình lết từng bước khó khăn, cậu cất điện thoại, liền chạy lại làm điểm tựa cho An Nhiên:
– Mỏi lắm hả?
An Nhiên như vớ được phao cứu hộ, liền dồn hết trọng lượng lên người cậu không kiêng nể:
– Chỉ vì hôm qua ăn thêm miếng bánh mà chị tăng tận 1g. Phải tập nhiều hơn để giảm xuống, không ngờ cố quá thành quá cô như này.
Lâm Hoàng Khiêm không nhịn nổi cười với cô gái này, cô luôn bị ám ảnh cân nặng như vậy. Cậu ngồi xuống, đưa lưng về phía cô:
– Lên đây.
An Nhiên tròn mắt nhìn tấm lưng rộng, hỏi lại:
– Em cõng nổi chị không đó?
– Chị thì có nặng bao nhiêu? Lên đi.
Nghe cậu tự tin như vậy, An Nhiên không khách sáo, nhảy thẳng lên lưng cậu, thả lỏng đôi chân tê nhức, mặc kệ cậu cõng mình đi về hướng nào. Thật sự đối với thể lực của Hoàng Khiêm, Hồ An Nhiên rất nhẹ, cậu cơ hồ chỉ cần dùng một tay có thể bế bổng cô lên. An Nhiên úp mặt trên lưng cậu, trên đường đi nói lải nhải vài câu sau đó im bặt.
Phía trước, Lâm Hoàng Khiêm cảm nhận được tiếng hít thở đều đặn của cô, biết cô đã ngủ, cậu vô thức giảm tốc độ di chuyển lại để cô được ngủ ngon hơn. Sau khi về tới nhà, cậu cẩn thận đặt An Nhiên lên giường, cậu không tự chủ ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Da cô rất mịn, má lại rất mềm, cậu không ngừng vuốt ve được. Tới gần 7 giờ, sắp tới giờ học ở trường, Lâm Hoàng Khiêm mới đứng dậy chỉnh lại nhiệt độ điều hoà phù hợp, kéo rèm cửa kín lại không để lọt một khe sáng, đắp chăn giúp cô và rời khỏi.
Do mệt mỏi vì thời gian dài chạy show liên tục, An Nhiên thiếu ngủ trầm trọng, cô ngủ một mạch tới quá giờ trưa. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn giấc ngủ của cô, An Nhiên khó chịu, cầm điện thoại hét lớn:
– Có bị điên không? Biết giờ này là giờ nào không mà gọi?
Đầu dây bên kia không hề bất ngờ trước cơn nóng giận của cô, dường như đã quen thuộc. Một lúc sau, người này mới lên tiếng đáp trả:
– Hồ An Nhiên, cậu biết giờ là mấy giờ không? 1 giờ chiều rồi đó, cậu còn ngủ được sao?
An Nhiên nghe “1 giờ chiều”, liền bật dậy nhìn đồng hồ lần nữa, đúng hơn, là đã 1 rưỡi chiều. Cô thở dài một hơi, cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ:
– Hoà Kim à, gọi tớ có việc gì sao?
Hoà Kim chính là chủ tiệm hoá trang mà An Nhiên hay lui tới.
– Còn có việc gì? Trang phục nữ sinh lần trước cậu mượn tớ, cậu vẫn chưa trả.
– Cửa hàng lớn như vậy mà đến một bộ đồng phục cũng đòi sao? – An Nhiên vô tư trả treo, Hoà Kim là bạn thân của cô, cô không việc gì phải câu nệ.
– Thưa siêu sao hạng A, tôi không phải triệu phú như cô, nên một bộ trang phục tôi cũng phải đòi bằng được.
“Triệu phú” Hồ An Nhiên bật cười, cô dụi mắt, thuận tay búi tóc lên:
– Được rồi. Cậu ăn gì chưa? Tớ mời cậu, tiện thể trả lại bộ đồ luôn.
– Vừa hay tớ đang đói mà lại hết tiền. Cậu nhanh tới đón tớ đi.
Hồ An Nhiên sau khi cải trang kín mít, cô chọn chiếc xe Mercedes khiêm tốn nhất bộ sưu tập, mò tới chỗ Hoà Kim. Hai người vui vẻ đi ăn trưa tại một nhà hàng tư nhân cao cấp bậc nhất thành phố vì nơi này an ninh cùng bảo mật rất tốt nên An Nhiên rất thích. Dự định của hai người là ăn xong sẽ đi dạo mua sắm một chút, nhưng Hoà Kim lại có việc đột xuất cần trở về cửa hàng.
An Nhiên nhìn đồng hồ, bây giờ là 3 rưỡi. Cô nhớ mang máng hôm nay Lâm Hoàng Khiêm tan học sớm vào lúc 4 giờ chiều, liền gật đầu:
– Được rồi, cậu đi trước đi. Tớ tiện đường chắc qua đón em trai luôn.
– Cậu định mặc như thế tới đón Hoàng Khiêm sao? – Hoà Kim nhìn bộ trang phục đen từ đầu tới chân của An Nhiên, tuy không đặc biệt nhưng rõ ràng dáng dấp của một ngôi sao vẫn không che giấu được.
Hồ An Nhiên không thấy điểm gì bất thường, gật đầu. Hoà Kim thở dài một hơi, lấy từ trong túi ra một bộ váy nữ sinh và một bộ tóc giả:
– Đây là mẫu đồng phục của một trường quốc tế, cậu tới đó tiếp tục đóng vai “bạn gái” của Hoàng Khiêm đi. Đinh Trình Dương mà biết chuyện này chắc anh ta tức hộc máu mất thôi!
– Bộ mặc bộ đồ lần trước không được sao?
– Bà cố nội của tôi ơi! Cậu đánh giá thấp nhan sắc bản thân quá rồi, chắc chắn sau hôm đó học sinh trong trường đã rần rần tìm tung tích của cậu rồi. Nhưng sau hôm đó cậu lại lặn mất tăm! Vậy nên, cách an toàn nhất là cậu hãy mặc đồng phục của một trường lạ hoắc, họ có tìm cũng không tìm ra.
Hồ An Nhiên gật đầu, nghe lời Hoà Kim. Sau khi Hòa Kim giúp An Nhiên hoá trang thành một nữ sinh chính hiệu, Hoà Kim lập tức rời đi còn An Nhiên thảnh thơi lái chiếc Mercedes tới trường của Lâm Hoàng Khiêm.
Lâm Hoàng Khiêm tan học khá sớm, nhưng do hôm nay tới lượt cậu dọn dẹp vệ sinh lớp học nên phải ở lại một lúc. Tới khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu và nhóm bạn mới lần lượt rời khỏi. Vừa bước tới cổng trường, Lưu Trúc Đan không biết từ đâu chui ra, chạy lại chắn ngang trước mặt Lâm Hoàng Khiêm, giọng nói dịu dàng thanh thoát:
– Hoàng Khiêm, tuần sau sẽ diễn ra cuộc thi về IQ, nghe nói cậu cũng được chủ nhiệm chọn tham gia. Tớ cũng tham gia, vậy cậu nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau ôn tập?
Từ khi quyết định theo đuổi Lâm Hoàng Khiêm, Trúc Đan đã từ từ vứt bỏ hết liêm sỉ cũng như hình tượng danh giá của bản thân. Cô ta có thể đứng trước bao nhiêu người, không ngại ngần trực tiếp thổ lộ tình cảm và sự quan tâm với Hoàng Khiêm. Nhưng, ánh mắt của Hoàng Khiêm lại chưa từng đặt lên cô ta.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Lưu Trúc Đan đã mở lời, nhưng mãi không nhận được phản hồi của Hoàng Khiêm. Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt của Hoàng Khiêm hướng về phía sau cô ta. Trúc Đan quay người, nhìn theo hướng của Hoàng Khiêm, phía không xa là một cô gái cúi đầu nghịch điện thoại, thân người tựa vào chiếc xe Mercedes sáng bóng. Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên xung quanh.
– Cô gái kia trắng thật đó, nhìn chân cô ấy kìa, trắng phát sáng luôn.
– Đồng phục cô ấy đang mặc nhìn lạ thật đấy, chắc học trường quốc tế.
– Đúng rồi, phong cách đồng phục hoàng gia như kia, chắc chắn là học sinh của trường quốc tế.
– Nhìn cô ta quen lắm, hình như bạn gái của Lâm Hoàng Khiêm thì phải!
Lúc này, gió đông lạnh thổi qua một cơn buốt giá, cô gái kia hơi run nhẹ do bộ đồng phục không đủ ấm. Lâm Hoàng Khiêm thấy vậy, liền bước qua Lưu Trúc Đan, tiến nhanh về phía cô gái. Cô gái kia nghe được tiếng bước chân dồn dập, lúc này cô mới ngẩng đầu. Lâm Hoàng Khiêm không chần chừ, cậu cởi áo khoác ngoài của mình, dịu dàng khoác lên bờ vai gầy của cô:
– Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh, muốn ốm à?
Hồ An Nhiên vui vẻ, cô không cãi lại cậu, giơ chiếc túi giấy nhãn hiệu Starbucks quơ quơ tới trước mặt cậu:
– Coi chị mua gì nè, trà việt quất yêu thích của chúng ta.
Hai chữ “chúng ta” khiến Lâm Hoàng Khiêm chợt ấm lòng. Cậu nhận lấy chiếc túi, lấy một cốc trà việt quất cùng ống hút cắm sẵn đưa cho cô trước, rồi mới lấy phần của mình. Lâm Hoàng Khiêm biết thói quen trẻ con của cô, cô sẽ không uống tới khi được chạm cốc, Hoàng Khiêm lắc đầu, chạm cốc của mình vào cốc của cô, hai người nhẹ giọng:
– Cheers!
Hồ An Nhiên càng cao hứng vì biết Hoàng Khiêm nhớ chi tiết từng thói quen của cô như thế, cô nhìn về phía sau cậu, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lưu Trúc Đan, cô híp mắt:
– Cô bé kia kiên trì thật đó. Tội thật, yêu phải một thằng nhóc lạnh lùng như em!
Hoàng Khiêm không trả lời, cúi đầu uống một ngụm trà việt quất thơm mát:
– Chị không cần để ý, em không thích cô ta.
– Vậy em thích ai? – Câu hỏi này được cô thốt ra rất hồn nhiên, nhưng tâm trạng Lâm Hoàng Khiêm thì không được thoải mái như thế. Bởi người cậu thích, chính là Hồ An Nhiên.