Ánh nắng chói chang buổi trưa lọt qua rèm cửa, chiếu thẳng vào khuôn mặt của người đang ngủ. Cô kéo chăn trùm lên đầu, duỗi người vùi mặt vào trong gối. Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên. Trán cô mơ hồ hiện ra gân xanh. Ran mắt nhắm mắt mở bật dậy vung một quyền đập nát đồng hồ. Ống tay áo căng chặt bị động tác bất ngờ làm xé toạc. Ngay cả Ran cũng bị âm thanh này đánh thức. Nhìn chằm chằm cánh tay, Ran mở to mắt. Cô không nhớ mình luyện ra bộ cơ bắp cuồn cuồn này từ khi nào. Tại sao bộ áo ngủ thoải mái nhất cô đang mặc lại chật chột thế này?
Mồ hôi ròng ròng nhìn điểm lồi lên trong chăn bên dưới cơ thể, Ran run lẩy bẩy lao vào phòng tắm. Trong suốt hơn 19 năm cuộc đời, lần đầu tiên cô hoảng loạn đến thế. Một tiếng hét kinh hoàng vang vọng, xua đuổi loạt chim chóc làm tổ quanh tòa nhà.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Miết ngón tay theo khung cằm vuông vức đầy nam tính, cô nổi da gà. Ai nói với cô đây là giấc mơ đi. Cậu chàng cao ráo ưa nhìn toàn thân rắn chắc có vết sẹo dài cực ngầu lòi rạch ngang mặt trong gương không phải là cô đúng không? Từ khi nào sẹo trên trán chuyển thành trên mặt vậy? May mà còn chưa đụng hàng thiết kế nhân vật. Hơn nữa cái thứ vướng víu lủng lẳng giữa hai chân cần được chặt bỏ lắm rồi đấy.
Ran dùng một tay vất vả kìm kẹp không cho tay cầm dao còn lại chém xuống, cố tìm ra bộ đồ giờ có thể giữ gìn mặt mũi khi ra đường. Mãi mới mặc được quần đùi bảo vệ mà không mất bộ phận nào, cô cắn răng khoác bộ võ phục cỡ rộng màu đen lên người, chịu đựng khó chịu để đi ra ngoài.
Tình trạng trên đường phố còn tệ hơn. Người người đều đang sợ hãi khoác bộ đồ không hợp bản thân khóc lóc, chạy loạn, chửi ầm ĩ đủ kiểu. Tin nhắn từ Yoko cũng đầy ắp mặt khóc.
= Ran!!!!! Cứu em! Tự dưng cả bệnh viện chuyển giới hết rồi. =
Phân tích thấy toàn bộ những người trên đường đều chịu chung tình cảnh như mình, Ran cảm thấy tâm tình được xoa dịu. Màn hình TV lớn bỗng tự động chuyển hình ảnh. Một đám người từ giáo phái nào đó ngạo nghễ thông báo.
“Gửi Người Trái Đất,
Các người có thích Món quà của Chúa không? Những điều đã xảy ra với các người là sự thật không thể chối bỏ. Đó là thử thách do Chúa giáng xuống các ngươi. Trước giờ các người đã xem thường giới tính của mình. Đàn ông thì yếu đuối, lẩn trốn và Anime và Game để tránh bị tổn thương. Phụ nữ thì cường quyền trước phái mạnh, viện cớ bình đẳng giới. Chúa tể Dekobokko đã rất buồn và căm phẫn. Nếu các ngươi bất mãn với giới tính thực tại thì ngài sẽ thay đổi chúng và cho các ngươi sống một cuộc đời mới. Nếu con người Trái Đất đưa đạo Dekobokko lên làm tín ngưỡng chung và bày tỏ thành kính với chính giới tính của mình, Chúa sẽ tha tội và đưa các ngươi trở lại bình thường. Nhưng nếu các ngươi phủ nhận lời giảng của ngài, ánh sáng của sự trừng phạt sẽ giáng hạ, không chỉ riêng Kabukichou mà là toàn bộ hành tinh. Đừng quên. Bọn ta luôn quan sát các ngươi.”
Một cuộc đời mới sao? Ran nhìn vào hình phản chiếu của mình trên cửa kính. Đúng thật là có khi Harusame cũng sẽ chẳng nhận ra cô trong hình dáng này đâu. Đầu cô đột nhiên hiện ra nụ cười của Kamui.
(“Dù bề ngoài có biến đổi thế nào… một số thói quen của con người ta luôn không thay đổi được.”)
Dùng tay bóp nát kí ức mới xuất hiện thành mảnh vụn, Ran đỏ mặt làu bàu.
“Gì mà trừ khi cô gái của ta biến thành người khác chứ. Đổi giới luôn rồi cho cậu tìm mãn kiếp đi.”
Rồi cô vuốt cằm. Thuận theo tiêu chí tự an ủi mình bằng cách chứng kiến người khác thảm hơn, Ran quyết định ghé thăm Yorozuya một chuyến, chắc mẩm chuyện diễn ra ở Tiệm Vạn Năng sẽ hài hước lắm cho xem. Đằng nào cũng chưa chắc có ai nhận ra cô.
Lướt qua vai anh trai mặt sẹo ngậm tẩu, Ran dừng bước, quay ngoắt đầu.
“Tsukuyo đại nhân?”
“Xin hỏi, cậu là?”.
“Kagami Ranma ạ.”
Ran nhanh nhảu cười đáp. Hưởng ứng trò đùa của cô, khóe môi người đối diện cũng nhếch lên.
“Ranma sao? Hứng thú tham gia quét sạch lũ sâu bọ xung quanh cùng tụi này không?”
*
Ngồi trên nóc nhà quan sát đám đàn ông mắt to mắt nhỏ chứng kiến phụ nữ chiếm hết hào quang, ầm ĩ tại sao bọn họ còn chuẩn men hơn cả đàn ông đích thực, Ran cười lăn lộn. Kagura còn tiến hóa thành Kagura Đôn cưỡi bạch mã nữa chứ. Không những vậy, phó cục trưởng Shinsengumi thừa thịt ngoài mong đợi bịt kín miệng cống luôn rồi. Cô vừa ôm bụng cười vừa vỗ tay đen đét lên mái ngói.
“Ê! Thằng trên kia ngừng cười cho anh.”
Đoán ra thân phận của đối phương nhờ mái tóc bạc và hoa văn kimono quen mắt, Ran mím môi cố duy trì gương mặt lạnh ngàn năm, dùng giọng nói trầm ấm độc hữu hiện tại nghiêm túc đáp.
“Xin lỗi. Mọi người cứ tiếp tục.”
Nhìn thấy cô, mắt của đối phương chợt sáng lên.
“Anh trai, muốn làm ly cà phê với em không?.”
“Gin-san, anh hoàn toàn biến thành gái rồi đúng không? Không biết xấu hổ là gì nữa đúng không? Anh quên mất phụ nữ ở khu Kabukichou đều biến thành đàn ông hết cả rồi hả?”
“Im miệng, Pachie. Cuộc so nhăn sắc hôm nay Ginko vẫn chưa thua đâu. Biết đâu anh đây cũng giống chị chú, đến sau khi chỗ này bị tấn công thì sao? Xem người ta xử sự bình tĩnh tự nhiên như nước chảy mây bay thế này. ”
Ran không nói gì phì cười.
Cuối cùng Okita dẫn đầu cả đám đạp bỏ miệng cống mà đột nhập trụ sở lòng đất. Rin hiện ra bên cạnh cô, vô lực mỉm cười.
[Vui đến thế sao?]
“Đương nhiên. Cơ mà em đau bụng quá không xuống nổi để xem nữa.”
Rốt cuộc, một luồng sáng tím lại giáng xuống Kabukichou và biến mọi người về như cũ, trừ đám người Gintoki ở dưới lòng đất. Nhìn Gintoki lảo đảo bước về phía mình cầu an ủi, Ran luống cuống cất tiếng.
“Deko gì đó vẫn còn đúng không? Anh chỉ cần tìm ra địa điểm tiếp theo chúng tấn công là được rồi.”
Thế là Sakata Ginko biến mất. Ran còn đang luyến tiếc ngày làm con trai ngắn ngủi của mình thì tất cả mọi người trở về như cũ, còn rủ cô đi xem phim. Chính cô cũng không ngờ Gintoki lại thật sự điều tra ra hành động của giáo phái kia. Biết thế, cô đã bám theo họ rồi, không cần làm con gái…
*
Sakata Gintoki cùng cục phó Shinsengumi bị xe đâm vào viện. Vì thế Ran lo lắng chạy đến. và cô lại lần nữa cảm thán cuộc đời đầy thăng trầm của người kia.
Rin luôn giữ một khoảng cách đằng sau người võ sĩ tóc bạc. Lần nào cũng vậy, Ran còn nhớ lần cuối mình gặp Rin là khi chị ngồi sau quầy hàng lễ hội mà Sakata Gintoki mở, lúc ấy còn thấy Otae đang hợp lực cùng Yorozuya bắt nạt cục trưởng Kondo đeo mặt nạ gián. Nên dù biết bọn họ bị hoán đổi linh hồn, nhìn Rin đi sau lưng cục phó nhà Shinsengumi không quen mắt chút nào. Cô cũng không dám nhòm cửa nhà họ công khai được chứ.
Uể oải xách túi đồ ăn vặt đi trên đường, Ran chợt nghe thấy ai đó gọi mình.
“Kagami.”
Quay đầu, cô lập tức trợn tròn mắt trước sinh vật người mèo cao lớn đứng cạnh Otae. Khóe miệng liên tục nhỏ máu của nó hơi hé mở.
“Kagami?”
Otae cực kì tự nhiên mỉm cười.
“Hai người quen nhau sao Dozaemon-san?”
Bó tay trước nụ cười hiền dịu của chị cả nhà Shimura, Ran liên tục khóc ròng trong tâm tưởng. Bỗng giọng thì thào của sinh vật kia lọt vào tai cô.
“Chỉ là… đột nhiên cảm thấy mình hình như từng rất muốn bảo vệ ai đó. Kagami…”
Ran bất giác ngẩng đầu, tự cảm thấy xấu hổ khi bắt gặp ánh mắt trong suốt của đối phương, nở nụ cười thân thiện.
“Hãy bảo vệ người bên cạnh cậu là đủ rồi.”
Mãi về sau cô mới biết chuyện chú mèo kia sống lại là nhờ nửa linh hồn của người đó. Thỉnh thoảng, cô sẽ ghé qua nhà Shimura thắp cho Dozaemon một nén nhang. Cậu nhóc ấy đã dũng cảm bảo vệ Otae đến giây phút cuối cùng, khiến cô có chút ghen tị. Ran thở dài mở điện thoại liên hệ Mutsu. Có tiếng hoan hô ầm ĩ càng lúc càng bé truyền tới từ đầu dây bên kia. Mutsu có vẻ đang đi đến nơi vắng người hơn.
“Agami? Lại muốn mua gì sao?”
“À, đúng, tôi đang tìm hiểu về loại thuốc có thể tác động vào cân bằng hóc môn của giáo phái Deko gì đó?”
“Dekobokko?”
“Đúng rồi.”
Thêm một giọng cười đáng đánh đòn vang lên.
“Là ân nhân Azami sao?”
Azami là ai? Hôm trước tôi rõ ràng xưng tên là Agami mà. Khả năng đọc sai tên người khác của anh luyện đến level 7 rồi. Chữa đi.
“Ran á?”
Giọng nói này thì không thể nhẫm lẫn được. Cô ngạc nhiên.
“Sakata-san sao?”
“Ừm, có chút chuyện. Tóm lại, cô muốn… mua thuốc chuyển giới?”
Giọng nam trầm vừa nãy hét lên.
“Mua cái gì cơ?”
“Ahahahaha, hình như chúng ta vẫn còn một lọ trong kho đúng không?.”
“Ngu ngốc, kho của các người ở chỗ nào?”
Ran im lặng một lúc trước loạt tiếng rầm rập loảng xoảng bên tai mới nói tiếp.
“Có người phá hủy hàng tôi định đặt rồi hả?”
“Nhờ thuyền trưởng ngốc nhà tôi mới thế. Đừng lo, tôi sẽ liên hệ lại cho cô.”
“Không sao. Bỏ đi. Tôi tò mò thôi.”
*
“A, Hanako-chan, lâu lắm rồi mới gặp. Hình như tôi còn nợ tiểu thư một bát mì soba đúng không?”
Nếu Ran không hoa mắt, người con trai tóc đen dài đang mặc bộ đồng phục Shinsengumi te tua trước mặt là thủ lĩnh Nhương Di Katsura Koutaro. Cơ mà Hanako lại là ai? Nhầm người cũng đừng đương nhiên kéo người ta đi như vậy chứ Katsura-san. Hình tượng của ngài trong lòng tôi đang sụp đổ đó.
“Mặc dù ngài nhầm nhưng tôi sẵn tiện có thuốc chữa thương đây.”
Katsura cười ha ha, cực kì tự nhiên đưa tay xoa đầu cô.
“A, cảm ơn. Hanako-chan quả nhiên là người tốt nhỉ. Hôm nay đánh hòa Đội Trưởng đội 3 của Shinsengumi và thành công kích bom nổ luôn. May mắn ghê! Để tôi đãi tiểu thư bát mì đi.”
Mồ hôi lạnh túa đầy trán cô. Cô hoàn toàn không muốn biết mớ thông tin đó. Vả lại, anh đừng kiên trì Hanako này Hanako nọ nữa có được không?
Nhét thuốc và bông băng vào tay áo người đối diện, Ran giãy cánh tay mình ra khỏi tay người kia, đùng đùng bỏ đi. Dõi theo bóng lưng cô gái đi xa dần, người con trai đứng yên tại chỗ, trìu mến thì thầm rất khẽ.
“Đứa trẻ cậu nhờ tớ chăm sóc cũng đáng yêu lắm.”
Dưới bầu trời xanh thẳm, chiếc trâm cài cô từng đưa tặng Rin đang lấp lánh trên búi tóc đen. Đó là điều mà cô vẫn chưa nhận ra.
KhaLyn (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2855
Ê! Ran là tuýp ngồi xem nha.
Thuyvansataka (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 595
Nàng muốn truyện nhanh hết sao mà cho qua vù vù vậy =.=!
Chưa kịp vui vụ chuyển giới thì ầm cái qua vụ đổi xác cho nhau luôn rồi!!! *Nhai, cắn*