Chuyện bên lề: Ngọt ngào
Sau khi đến ăn chực chục bát cơm như thường lệ, cậu (cực kì bất thường) rất yên lặng tủm tỉm ngồi một chỗ. Ran cảm thấy vô lực.
“Cậu lại bắt Phó Đội Trưởng tăng ca sao?”
“Lâu lâu mới rảnh đến Trái Đất mà!” (^-^)
“Không ghé thăm Kagura?”
“Tủ lạnh nhà nó còn gì ăn được đã hết sạch rồi.” (^-^)
Cô thành tâm cầu phúc cho Yorozuya, cam chịu đứng dậy kiếm việc để làm thay vì ngại ngùng ngồi một chỗ cùng người đối diện. Bỗng cậu đột nhiên kéo cô quay lại, giữ chặt lấy gáy cô và hôn xuống. Khóe miệng cậu còn thoảng mùi cơm. Người cô cứng đờ. Nắm tay cô xiết lại. Nhưng cô còn chưa kịp đẩy đối phương ra, cậu đã dừng động tác, hơi bất mãn nói.
“Những lúc thế này không phải nên đáp trả một chút sao?”
Đáp trả cái quái gì cơ? Biểu cảm trên mặt cô lại vặn vẹo triệt để chọc cậu cười. Ánh mắt cậu ghim chặt lấy cô. Môi cậu hé mở.
“Đừng trốn tránh.”
Tim cô đập mạnh một nhịp khiến lồng ngực đau nhói. Kamui đưa tay ôm chặt lấy cô, lặp lại câu cũ bằng âm giọng trầm trầm.
“Đừng trốn tránh.”
Cánh tay cô buông thõng, ngập ngừng nâng lên rồi nhẹ vòng quanh người cậu, thả lỏng. Cô tựa đầu vào bờ vai rộng, thì thầm.
“Tôi không trốn tránh.”
*
Ran hạ miếng bánh trên tay Kagura xuống.
“Có mùi rượu. Em đừng nên ăn vẫn tốt hơn.”
Bà Otose vẫy tay gọi cô.
“Ran cũng lại đây làm một chén đi!”
“Thôi ạ, cháu không uống rượu.”
“Hôm chị gặp tụi em hình như có uống mà-aru.”
Cô uể oải lầm bầm.
“Cái đó có phải chị đâu…”
Một cái đầu bạc bù xù tựa lên vai cô. Người bên cạnh rõ đã say bét nhè liên tục vỗ vỗ tay lên chân ghế nhưng vẫn chuẩn xác đặt xuống trước mặt cô một cốc nước lọc.
“Được rồi, tha cho con bé đi. Uống nước nè con gái.”
“Gin-san, cốc đó là rượu mạnh!!!!!!!!!!!!!”
Rời khỏi quán Snack Otose với cái đầu hơi choáng váng do lỡ uống cốc rượu Gintoki đưa, cô nhận thấy mặt mình hơi nóng bừng. Một bóng người quen mắt xuất hiện trong tầm mắt cô. Cậu hơi cau mày nói.
“Ai da, mùi rượu…”
“Kamui?”
“Về nhà đã được không? Lạnh quá!”
Vừa dứt lời, cậu bỗng bị ôm chặt. Mùi thảo dược phả vào chóp mũi. Cô mơ hồ hỏi.
“Ấm hơn chưa?”
Kamui nhìn cô phì cười.
“Thì ra cậu là kiểu thành thật khi say.”
Mặt cô không biểu cảm.
“Cõng đi.”
Khóe miệng khẽ nhếch, cậu đỡ cô lên lưng.
“Được thôi. Nhưng giá dịch vụ không rẻ đâu nha!”
Hai tay cô vắt chéo trước cổ cậu. Cằm cô gác lên vai cậu. Hơi thở nóng ấm thổi bên tai đều đều. Cậu nghe thấy cô nhỏ giọng.
“Nè.”
“Gì vậy?”
“Tại sao cậu chọn tôi?”
“Câu hỏi này nghe quen quen.”
Giọng cô đanh lại.
“Trả lời giùm.”
“Vì Agami là Agami. Ai biết.”
Má cô áp lên cổ cậu. Ran im lặng một lúc mới nói.
“Tôi không tin hạnh phúc mãi mãi về sau gì đó tồn tại.”
Kamui không khỏi hưởng ứng gật đầu lắng nghe cô tiếp tục thì thầm.
“Vì vậy, hứa hẹn đi. Nếu một ngày nào đó cậu rời bỏ, mọi chuyện sẽ chấm dứt…”
Cậu khẽ mỉm cười.
“Hừm, tóm lại là Agami sẽ không buông tay trước sao… Nhưng mà quả nhiên ta đến chết có lẽ cũng như vậy không buông tay đâu…”
*
Cơn gió se lạnh của mùa thu nhẹ thổi vào phòng qua cánh cửa mở hờ. Ran kéo chăn lên che kín bờ vai trần, dường như có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài. Cô chạm vào cổ, sau đó trượt tay xuống dưới, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Cơn gió se lạnh của mùa thu nhẹ thổi vào phòng qua cánh cửa mở hờ. Ran kéo chăn lên che kín bờ vai trần, dường như có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài. Cô chạm vào cổ, sau đó trượt tay xuống dưới, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Quần áo của cô đâu?
Ran giật mình bật dậy, ôm đầu cố hồi tưởng lại xem mình đã làm gì. Được rồi. Hôm qua cô đến quán bà Otose chơi, nhờ ơn Gintoki mà uống nhầm một cốc rượu nên phải về sớm rồi gặp Kamui ở gần nhà. Cậu ta cõng cô vào phòng rồi ngồi bên cạnh nệm vừa đùa nghịch tóc cô vừa làu bàu:
“Nếu không phải vì Agami vẫn sợ, thật muốn có một đứa trẻ…”
“Tôi cũng vậy.” Ran đột ngột đáp lại.
“Hả?” Kamui nghệt mặt ra.
Không hiểu sao lúc ấy cô như bị ma nhập đưa tay nhéo má cậu ta một cái, thành thực phun ra ý tưởng ngu ngốc nhất từng xuất hiện trong đầu mình vài năm trước:
“Tôi cũng muốn có một đứa trẻ với gương mặt tuyệt đẹp như cậu vậy.”
Dường như Kamui đã im lặng rất lâu, hoặc cũng có thể chỉ là một thoáng, nhưng rồi cậu phá lên cười:
“Agami nên thường xuyên uống rượu đi. Đáng yêu quá!” Nói rồi, cậu hôn cô.
Và sau đó… Ran im lặng vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Tối qua cô rốt cuộc đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy?
Giọng nói vui vẻ của Kamui bỗng vang lên ngoài cửa:
“Agami! Dậy rồi thì ra ăn sáng đi!” Suốt đêm hình như người này liên tục kiên nhẫn thì thầm bên tai cô. Ran giật mình đỏ mặt, liên tục đánh vào vào đầu, cố gắng xua tan toàn bộ những hình ảnh vẩn vơ, bỗng nghe thấy Kamui hỏi. Cô có thể tưởng tượng ra được cái bản mặt cười cười đáng đánh đòn của cậu ta khi nói. “Mệt mỏi sao? Có cần cõng nữa không?”
Có lẽ do cảm thấy trong phòng rất yên lặng nên cậu đang tiến về phía cửa phòng. Bước chân cậu nghe càng lúc càng gần.
“Không cần.” Ran lớn tiếng đáp, hoảng hốt khoác vội tấm áo đơn giản, thắt sơ đai áo rồi đẩy cửa.
Dụi mắt một lúc lâu, Ran sững sờ nhìn bàn cơm trước mặt rồi lại nhìn người đối diện. Kamui lười biếng tựa cằm vào tay, mỉm cười đắc ý.
“Bị ta hút hồn rồi sao?”
“Không ngờ cậu cũng biết nấu ăn.”
Vẻ mặt cậu có đôi chút tưởng niệm.
“Ta đã lâu lắm rồi không làm.”
Cô không biết nên tỏ ra thế nào mới ổn.
“Ồ.”
“Tò mò?”
Từ “không” chỉ chực nói ra khỏi miệng nhưng không hiểu sao cô vẫn im lặng. Kamui tươi cười tiếp tục.
“Bởi vì lúc nhỏ…”
*
“Abuto, 3 giây, giải thích lý do phá đám khi đang đến đúng đoạn hay đi!” Gân xanh trên trán Kamui trông như thể sắp đứt tung khi cậu cười rạng rỡ trả lời bộ đàm.
Ran muốn đánh người. Đang đến đúng đoạn hay hả? Đoạn hay nào? Hai người chúng ta đang làm gì mờ ám sao? Rõ ràng cô đang yên lặng nấu cơm trưa thôi được không?
Không rõ đầu dây bên kia Abuto nói gì đó, Kamui bình tĩnh lại và tươi cười quay đầu nói:
“Có công chuyện rồi. Tiếc thật.”
“Ừm.” Ran ậm ừ gật đầu, không buồn ngẩng lên, thầm nghĩ chí ít thì cậu ta cũng chăm chỉ làm việc. Nhưng tay cậu bỗng luồn qua eo và kéo cô đứng dậy.
“Lần sau gặp.” Kamui thì thầm và chạm môi cô thật khẽ.
Ran hóa đá. Cái gì vừa xảy ra thế? Ngay lúc cô bình tĩnh lại thì cậu đã cẩn thận đóng kín cửa đi rồi. Cô đấm bùm bụp vào lồng ngực đang đập loạn, cố gắng rót một cốc trà và nhấp một hớp nhỏ.
Cánh cửa giấy lại đột nhiên bị kéo mạnh. Một đầu tóc đỏ son hào hứng thò vào.
“Agami, đám cưới nên tổ chức khi nào nhỉ?”
Ngụm trà trong miệng cô dốc ngược khiến Ran sặc nước ho khù khụ. Tay cô run lên. Cô cảm tưởng như mình vừa nghe nhầm thông báo về một chuyện rất kinh khủng gì đó.
“Gì cơ?”
“Không phải cũng nên đến lúc công nhận Agami là cô gái của ta sao?” Kamui khó hiểu hỏi “Hay chúng ta cần một đứa trẻ trước? Nếu ta nhớ không lầm thì ngày xưa lão hói cũng ăn cơm trước kẻng.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó! Chờ đến khi nào cậu trở thành Hải Tặc Vương hẵng nói.”
Tốt nhất học hỏi đàn anh Luffy đi một lần biền biệt 20 năm vẫn chưa thành công luôn đi.