– Em cũng là bệnh nhân, em bị ung thư, Lyn à. Nếu bỏ qua thời điểm tốt nhất, em sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa!
– Em…
Những lời nói đó khiến trái tim Lyn run rẩy. Đôi mắt cô khẽ nhắm lại, rồi mở ra, đầy quyết tâm. Có lẽ lần này, cô sẽ để bản thân được ích kỷ một lần trong đời…
Lyn là một bác sĩ trẻ đầy tài năng, mang trong mình ý chí mạnh mẽ và một trái tim nhạy cảm. Năm cô mười tuổi, thế giới của cô bỗng chốc thay đổi khi cha mẹ ly hôn. Trong phiên tòa lạnh lẽo và những cuộc tranh cãi không hồi kết, Lyn được quyết định theo cha định cư ở nước ngoài, rời xa mảnh đất quê hương cùng người mẹ mà cô từng gắn bó nhất. Những năm tháng đầu nơi xứ người không dễ dàng gì với một cô bé mới lớn. Cô phải học cách thích nghi với một môi trường hoàn toàn mới, đối mặt với nỗi cô đơn và những câu hỏi không lời đáp về lý do gia đình mình tan vỡ. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó, Lyn đã tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời mình. Với sự thông minh bẩm sinh và sự chăm chỉ không ngừng nghỉ, Lyn thi đậu vào một trường y danh tiếng ở nơi xứ người, cô không chỉ đạt thành tích xuất sắc mà năm nào cũng nhận được học bổng của trường. Cô đã dành cả tuổi thanh xuân trong để nghiên cứu những vấn đề sức khỏe phức tạp mà phụ nữ phải đối mặt trong suốt thai kỳ, từ chứng tiền sản giật, tiểu đường thai kỳ đến những biến chứng hiếm gặp nhưng nguy hiểm. Lyn luôn cảm thấy rằng, trong mỗi trường hợp, cô không chỉ là bác sĩ mà còn là người bạn, là người đồng hành giúp các bà mẹ vượt qua những khó khăn không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Lyn không bao giờ ngừng tìm kiếm những phương pháp điều trị tiên tiến, những cách thức mới để bảo vệ sức khỏe của mẹ và thai nhi. Cô đã dành hàng năm trời trong các phòng thí nghiệm, theo dõi và phân tích các nghiên cứu mới nhất về những bệnh lý này, đồng thời cũng tham gia vào các dự án nghiên cứu giúp giảm thiểu rủi ro cho thai kỳ. Mỗi tiến bộ nhỏ trong công việc đều khiến cô cảm thấy như mình đang tiến gần hơn đến một ngày nào đó có thể mang lại hy vọng mới cho những bà mẹ đang trong cơn bão bầu bí đầy rủi ro. Cô đã đạt được không ít thành công và trở thành một trong những bác sĩ có uy tín trong lĩnh vực này, toàn bộ những ca mổ, sinh của cô chưa bao giờ thất bại, dù là những ca mổ chỉ có 5% thành công.
Nhưng cuối cùng, Lyn chọn quay lại quê hương để phục vụ đất nước khi đang đứng trên đỉnh vinh quang. Rất đơn giản, vì trong một khoảnh khắc nào đó, cô chợt nhận ra cô nhớ nhà rồi, và đất nước đang cần cô. Nhân lực trong nước đang rất thiếu thốn, đặc biệt là trong lĩnh vực sản khoa, nơi mà những ca bệnh phức tạp luôn đòi hỏi sự tận tâm và chuyên môn cao. Lần này cô quay về, không định sẽ trở lại nữa, vì cô đã có dự định mới. Lyn biết rằng quyết định này là bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình. Sau bao năm học tập và làm việc ở nước ngoài, cô đã có đủ kinh nghiệm và kiến thức để thay đổi nhiều thứ trong ngành y, đặc biệt là trong lĩnh vực sản khoa. Nhưng không chỉ đơn giản là trở về để tiếp tục sự nghiệp đã thành công, Lyn quay lại vì một mục đích cao cả hơn. Cô không chỉ muốn cứu chữa những bệnh nhân, mà còn muốn tạo ra một sự thay đổi toàn diện trong cách tiếp cận và điều trị các bệnh lý cho phụ nữ, đặc biệt là những người mang thai và sinh con. Lyn muốn xây dựng một trung tâm y tế với đội ngũ bác sĩ chuyên môn cao, nơi không chỉ có cơ sở vật chất hiện đại, mà còn là nơi cung cấp sự chăm sóc tận tâm và chu đáo cho bệnh nhân. Cô muốn nơi đó trở thành biểu tượng cho sự phát triển y học trong nước, nơi mà mọi người, đặc biệt là những sản phụ, có thể tìm thấy niềm tin và sự an tâm.
Cô đã liên lạc với một người quen từ rất lâu của bố để xin ở nhờ. Gia đình họ rất vui khi nghe tin này, và họ vô tình nhắc tới Hian – con trai của mình. Cô nhớ, Hian là bạn thuở nhỏ của cô, người mà cô đã từng chơi đùa cùng những ngày hè oi ả, cùng nhau chạy nhảy dưới những tán cây trong khu vườn rộng của nhà ông bà. Cô nhớ Hian với nụ cười tươi tắn và tính cách hoạt bát, luôn là người dẫn đầu trong mọi trò chơi, luôn khiến những ngày thơ ấu của cô trở nên đáng nhớ. Còn nhớ lúc đó có một cậu bé khóc bù lu bù loa, nước mắt xen lẫn nước mũi chảy dài níu lấy tay cô không cho cô rời đi, nhớ lúc nhỏ hai đứa trẻ từng chơi trò gia đình, còn hứa sau này lớn lên sẽ lấy nhau. Không biết sau từng ấy năm, chàng trai kia có còn nhớ gì không.
Hian lớn lên rất đẹp trai, dáng vẻ chững chạc và cuốn hút khiến Lyn không thể không cảm thấy một chút bất ngờ. Anh chính là mẫu người lí tưởng mà cô từng mơ tưởng trong những năm tháng trưởng thành, với sự tự tin, vẻ ngoài điển trai và một nụ cười quyến rũ. Cô không thể phủ nhận rằng, trong một khoảnh khắc, trái tim cô cũng thổn thức nhớ lại những ngày xưa. Khi cô bước vào nhà Hian, mẹ của anh ấy tiếp đón cô một cách rất lễ phép, cười tươi khi nghe cô giới thiệu bản thân. Lyn cảm thấy có chút ấm áp từ sự chào đón của bà, nhưng lại nhận ra một điều lạ. Vẻ mặt của bà và Hian lại không hề giống như những người thân quen đã lâu không gặp. Hình như, có gì đó không ổn. Dù bà có tỏ ra thân thiện, nhưng ánh mắt của bà lại chứa đựng điều gì đó như đang suy nghĩ, e dè. Còn Hian, anh đứng một bên, vẻ mặt không thể nói là không vui, nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình như những người bạn lâu ngày gặp lại. Mẹ Hian lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. Bà cười hiền, nhìn vào Lyn và nói một câu như thể muốn làm rõ mọi thứ:
– Còn nhớ hồi nhỏ tụi con hay đi chơi với nhau, mới đây mà đã lớn thế này rồi. Thằng bé Hian này ấy, lớn lên thay đổi rồi. Có phải con quay về là muốn thực hiện hôn ước hồi nhỏ không? Nhưng mà…Hian hiện tại đã có vợ rồi, cũng sắp có con rồi, con xem…
Lyn ngừng lại một chút, những lời của bà như một cơn sóng vỗ vào trái tim cô. Cô nhìn Hian, anh đứng im lặng, không tỏ ra quá bất ngờ hay có bất kỳ phản ứng nào. Mắt cô dừng lại một chút trên khuôn mặt của anh, không thể không nhận ra sự trưởng thành, sự khác biệt mà thời gian đã mang lại. Hian không còn là cậu bé khóc lóc níu tay cô lúc nhỏ nữa. Anh giờ đây là một người đàn ông, có vợ, có gia đình riêng.
– Dạ vừa hay, con về đây là để hủy hôn ước mà, chuyện hôn ước là chuyện lúc nhỏ xíu, đã bao lâu rồi chứ, tụi con vốn không có tình cảm với nhau, nhìn thấy anh Hian hạnh phúc là con thấy vui rồi…
Lyn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cô, trái tim lại nặng trĩu. Cô cười, nhưng đó không phải là nụ cười thật sự, mà là một nụ cười gượng gạo, che giấu những cảm xúc không thể nói ra. Cô nói dối, rõ ràng là rất buồn, nhưng lại cố tỏ ra như mọi thứ vẫn ổn.
– Vậy thì may quá! Nào Lyn, con tính ở lại quê luôn hay quay về với bố đây?
– Dạ con dự định sẽ ở lại một thời gian, có một số việc và một số người con cần gặp.
– Được được, vậy thì bác cháu mình cũng có thể trò chuyện nhiều hơn rồi.
– Dạ vâng! Vậy thì phiền gia đình mình rồi.
Lyn nhận được mail mời làm việc ở công ty X, đây là một công ty lớn, có tiếng trong ngành y, và công việc này hứa hẹn sẽ mang đến cho cô không chỉ những thử thách mới mà còn cơ hội phát triển sự nghiệp vượt bậc. Vì vậy, cô quyết định trở về, cô dự định sẽ ở tầm ba năm, nếu phát triển tốt thì sẽ ở lại trong nước luôn.
Dạo này Lyn không khỏe, cô thường xuyên cảm mạo, khó thở, và những cơn nôn kéo dài khiến cô không thể tập trung vào công việc hay bất kỳ điều gì khác. Khi nôn ra máu, một cảm giác sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng cô. Lyn đã là bác sĩ, cô hiểu rằng đây không phải là những triệu chứng bình thường. Một sự lo lắng mơ hồ bắt đầu xuất hiện, và không lâu sau, cô quyết định đi khám. Kết quả xét nghiệm là dương tính với ung thư máy, Lyn bị ung thư máu giai đoạn ba. Cô ngồi lặng lẽ trong phòng khám, những từ ngữ của bác sĩ cứ vang vọng trong đầu. Giai đoạn ba – không quá muộn, nhưng cũng không phải là không nghiêm trọng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngừng cảm giác choáng váng trong lòng. Là một bác sĩ, cô hiểu rõ bệnh tình của mình, nhưng bản thân lại không thể dễ dàng chấp nhận sự thật. “Không sao đâu, giai đoạn ba vẫn còn có thể chữa được.” Lyn tự trấn an bản thân, cố gắng nghĩ về những cơ hội điều trị, những liệu pháp có thể giúp cô vượt qua. Lyn quyết định sẽ không bỏ cuộc.
Lyn ngồi một mình trong phòng, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn chiếu lên những giấy tờ và hồ sơ y tế. Trong đầu cô, một cuộc đấu tranh nội tâm đang diễn ra dữ dội. Cô không muốn quay lại Mỹ. Đó là nơi đầy những ký ức đau buồn mà cô không muốn đối diện nữa. Nơi mà cô từng sống với những tổn thương từ gia đình, nơi những vết thương chưa bao giờ lành. Nhưng cô nhận ra rằng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa. Cô cần chữa trị, và chỉ có Mỹ với những phương pháp tiên tiến nhất, đội ngũ bác sĩ hàng đầu, mới có thể cho cô một cơ hội sống sót.
Khi Lyn đang chuẩn bị rời đi, quyết định quay lại Mỹ để tìm cách chữa trị cho căn bệnh của mình, thì một thông báo khẩn từ bệnh viện khiến cô dừng lại. Một ca bệnh vô cùng đặc biệt đã được đưa đến, và đây là một tình huống mà không ai trong bệnh viện dám can thiệp. Sản phụ này đang mang thai sáu tháng và bị phát hiện một khối u cổ tử cung lớn, đe dọa cả tính mạng của mẹ và thai nhi. Ca bệnh này rất phức tạp vì nếu phẫu thuật không đúng cách, cả hai sinh mạng đều có thể gặp nguy hiểm. Cả bệnh viện đều cảm thấy bất lực, không ai dám đứng ra mổ vì tay nghề vẫn chưa đủ vững để xử lý một ca nguy hiểm như vậy. Đó là lúc họ nghĩ đến Lyn – người duy nhất có thể đảm nhận ca phẫu thuật này.Cảm giác lo âu lẫn quyết tâm dâng lên trong lòng Lyn. Cô nhìn vào chiếc gương nhỏ trên bàn, đôi mắt mệt mỏi của mình phản chiếu trong đó. Nếu cô chấp nhận, đây có thể là lần cuối cùng cô đứng trên bàn mổ. Lyn hít một hơi thật sâu, kiểm tra thông tin bệnh nhân, sản phụ đó là Mie, như một sự trùng hợp có sắp đặt.
Cô đang cùng trò chuyện với Hian. Lyn ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe Hian kể về quá trình gặp và yêu Mie. Hian không nhìn cô, nhưng Lyn biết anh đang cố gắng mở lòng, chia sẻ những điều mà trước đây anh chưa bao giờ nói. Anh kể về Mie, về những khó khăn, giằng xé trong mối quan hệ của họ, về việc Mie cứu anh trong lúc anh tưởng chừng như mất tất cả, và về tình yêu mà anh đã nhận ra sau rất nhiều năm sống bên cạnh cô ấy.
– Ban đầu, anh không hiểu Mie. Anh nghĩ rằng tình cảm của cô ấy chỉ là sự gắn bó từ thời cấp ba, nhưng khi anh nhìn lại, anh mới nhận ra cô ấy đã ở bên anh suốt thời gian dài, không bỏ cuộc, không bao giờ từ bỏ. Mie đã cứu anh một mạng, và sau đó, cô ấy yêu anh với tất cả trái tim mình. Anh không thể từ chối tình yêu đó, Lyn à.
Cô nhìn Hian, đôi mắt anh đang đầy lo lắng, nhưng cũng mang theo sự cầu xin. Lyn có thể thấy rõ trong ánh mắt ấy sự tin tưởng và mong đợi.
Lyn cảm thấy một nỗi khó xử dâng lên trong lòng. Cô là bác sĩ, và trước mắt cô là một bệnh nhân cần sự giúp đỡ, một sinh mạng đang kêu cứu. Nhưng đồng thời, cô cũng là bệnh nhân, mang trong mình căn bệnh quái ác không ai muốn đối diện. Cả hai vai trò đó như đang kéo cô về hai hướng khác nhau, khiến lòng cô nặng trĩu.
Một tuần trôi qua, rồi hai tuần. Thời gian như chảy qua tay Lyn, khiến cô không kịp cảm nhận được. Trong suốt quãng thời gian ấy, Mie vẫn đang ổn định, nhưng cô thì không. Cô không muốn thừa nhận, nhưng càng ngày tình trạng của cô càng trở nên nghiêm trọng. Cảm giác mệt mỏi, khó thở và cơn đau dữ dội mỗi ngày làm cho cơ thể cô như bị giằng xé. Đôi khi cô không thể đứng vững, chỉ có thể ngồi xuống, cố gắng hít thở và tự trấn an mình rằng, chỉ còn chút nữa thôi, cô sẽ vượt qua được, sẽ hoàn thành công việc của mình trước khi phải đối diện với số phận. Cô không thể nhập viện, nếu nhập viện bây giờ, cô sẽ không có tư cách bước vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ của cô đã khuyên cô nên về Mỹ, tình trạng của Mie cho đến hiện tại rất khả quan, nếu sinh đúng ngày thì có thể sẽ dễ dàng hơn, sau đó làm liền phẫu thuật cắt khối u thì các bác sĩ trong bệnh viện vẫn có thể làm được.
Lyn ngồi một mình trong phòng, đôi mắt mờ đục nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời đang dần khuất bóng. Cô cảm nhận được cơ thể mình đang dần trở nên yếu ớt hơn từng ngày. Những cơn ho ra máu ngày một nhiều hơn, và sự mệt mỏi không bao giờ rời bỏ cô, mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều trở thành một thử thách. Thực tế, cô không còn đủ sức để tiếp tục trì hoãn nữa. Cô nhìn vào chiếc điện thoại, ngón tay run run di chuyển trên màn hình, đặt vé máy bay sang Mỹ. Lyn nhìn tấm vé máy bay, cảm giác như thời gian đang trôi qua nhanh chóng, và cô không biết mình sẽ còn bao lâu để có thể đứng vững.
Nhưng cái đêm đó, Mie trở dạ sinh non, đúng vào thời gian Lyn chuẩn bị đến sân bay. Cô đã muốn từ chối, bởi vì nếu lỡ chuyến bay này thì phải đợi đến tháng sau mới có vé lại. Nhưng đến khi đó, không biết cô có còn sống để bay hay không…
Hian quỳ xuống trước mặt Lyn, đôi tay anh run rẩy, giọng nói nghẹn lại vì xúc động. Anh không thể kìm nổi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, một nỗi đau mà anh chưa từng cảm nhận đến thế.
– Lyn, đừng đi, em không thể bỏ đi lúc này. Mie cần em, anh cầu xin em, hãy cứu Mie.
Lyn nhìn Hian, kiềm nén nước mắt vào trong, đỡ Hian dậy, bước vào phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng cấp cứu, không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng bước chân của Hian vang lên đều đặn, không ngừng đi qua đi lại. Mỗi bước đi của anh như thể đang đè nặng thêm lên tâm trạng căng thẳng, lo lắng. Mẹ anh ngồi im lặng trên ghế dài, ánh mắt dõi theo từng động tác của con trai, nhưng không dám lên tiếng.
Bên trong phòng cấp cứu,
Lyn nắm dao không vững nữa, tiếng dao rơi xuống đất kêu thành tiếng, tiếng thở gấp của Lyn hòa cùng không khí căng thẳng, khiến không gian trở nên ngột ngạt. Một cảm giác chóng mặt, mệt mỏi ập đến khiến cô không thể đứng vững, và cuối cùng, đôi chân cô quỵ xuống, các hộ lý bên cạnh vội đỡ lấy cô, một trong số họ lau mồ hôi trên trán Lyn,… Lyn cố gắng trấn tĩnh, nhưng cảm giác kiệt sức và đau đớn đang chiếm lĩnh cơ thể cô.
– Không sao… tiếp tục.
Tám tiếng sau, Lyn đứng tựa vào người một hộ lý, mệt mỏi, đôi mắt mờ dần. Nhưng khi cơn đau cường độ cao dần buông lơi, cô cố gắng nhấc cơ thể kiệt sức của mình lên. Cảm giác như từng bước chân nặng trĩu, nhưng Lyn không cho phép mình dừng lại. Cô hít một hơi thật sâu, gạt bỏ hết mọi đau đớn, mở cửa phòng cấp cứu.
– 5 giờ 28 phút sáng ngày x tháng y, phẫu thuật thành công, là con trai, chúc mừng…
Lyn ngất xỉu rồi, mọi người xung quanh vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng gọi bác sĩ, nhưng mọi thứ dường như đã quá muộn. Lyn đã làm tất cả những gì có thể để đổi lấy hai mạng người, còn cuộc đời của Lyn, kết thúc tại đây.
Lyn từ từ mở mắt, cảm giác đầu óc choáng váng, như thể cô vừa rời khỏi một cơn ác mộng dài. Những ánh sáng chói chang trên trần nhà khiến mắt cô nhức nhối. Cô nghe thấy tiếng beep đều đặn của máy monitor, và cảm giác thở không dễ dàng, như thể có gì đó đang ngăn cản từng hơi thở của cô. Cơ thể nặng trĩu, không thể cử động dễ dàng như trước, và khi nhìn xuống, cô thấy mình chằng chịt dây và ống thở.
Mọi thứ xung quanh mờ ảo, nhưng một cơn đau nhói trên ngực khiến cô tỉnh táo hơn. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng cơn đau khiến cô phải thở hổn hển. Bên cạnh cô, một người y tá vội vã bước đến, khuôn mặt lo lắng.
– Lyn, em tỉnh rồi à? Em cảm thấy như thế nào rồi?
Y tá nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo âu. Lyn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rát, cô chỉ có thể khẽ gật đầu, miệng mở nhưng không phát ra được âm thanh. Không lâu sau, Hian bước vào phòng bệnh, anh nhìn cô với ánh mắt pha lẫn sự lo lắng và cảm xúc khó tả. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt anh đầy đau đớn khi nhìn cô. Rồi anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp nhưng run rẩy.
– Cảm ơn em, Lyn…
Cô cảm nhận được đôi tay ấm áp của anh, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ. Cô khẽ cười, chỉ một nụ cười nhẹ thôi nhưng dường như lấy đi hết sức lực còn lại của mình.
– Anh đừng tự trách mình, ở lại hay đi, vốn là lựa chọn của em. Em cũng không muốn phải trở lại đó, ngày ngày nhìn mẹ cùng người đàn ông khác hạnh phúc, nhìn bố chìm đắm trong men rượu, luôn miệng gọi mẹ cùng với lời xin lỗi, cuộc sống của em vốn đã kết thúc từ rất lâu, từ cái ngày mà bố mẹ em ly hôn. Lyn không cảm thấy hối hận, anh chị cũng không cần phải thấy có lỗi, hãy sống thật tốt, sống luôn phần của em là được rồi. Anh về đi, em muốn ở một mình…
Khoảnh khắc Hian bước ra khỏi phòng, mọi thứ dường như chậm lại, không gian bao quanh trở nên im ắng và lạnh lẽo. Cánh cửa phòng bệnh khép lại sau lưng anh, và ánh sáng từ hành lang hắt vào, chiếu lên những dây và ống thở đang gắn chặt vào cơ thể Lyn. Bên ngoài, tiếng bước chân anh dần mờ đi, chỉ còn lại một không gian vắng lặng, đầy nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ có tiếng bíp đều đặn từ máy monitor còn vang vọng trong không gian, như một lời nhắc nhở về sự sống đang dần rời xa. Nhưng rồi, sau vài giây, tiếng bíp ấy đột ngột im bặt, không còn nhịp đập nào nữa. Trên màn hình, một đường thẳng dài xuất hiện, đại diện cho sự tĩnh lặng của trái tim đã ngừng đập. Lyn đã đến một nơi rất xa.
Lyn, người luôn mạnh mẽ và kiên cường, giờ đây đã rời bỏ thế giới này. Những gì cô đã cống hiến, những hy sinh không lời, tất cả dường như đã kết thúc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hian đứng bên ngoài phòng, đôi mắt anh mờ đi, cảm giác đau đớn và hụt hẫng bao trùm lấy anh. Anh quay lại, nhưng chỉ còn lại những bức tường lạnh lẽo và sự im lặng không thể bù đắp. Cô đã ra đi, để lại sau lưng những lời chưa kịp nói, những điều chưa hoàn thành. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc nhớ về cô, về những năm tháng cùng nhau lớn lên, về tình yêu giản dị mà đầy hi sinh mà cô dành cho những người xung quanh. Mất mát này sẽ mãi đọng lại trong lòng anh, như một vết thương không thể lành. Nhưng trong sâu thẳm, Hian hiểu rằng Lyn đã ra đi với một tâm hồn thanh thản, vì cô đã làm tất cả những gì có thể, đã cho đi tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Yêu một người, là như thế nào?
Là sẵn sàng hy sinh mà không một lời đắn đo, là cho đi không mong nhận lại, là chấp nhận những đau đớn, mất mát mà vẫn mỉm cười khi nhìn thấy người ấy hạnh phúc.
Hay là cố gắng hy sinh, trong khi trái tim đôi khi tự hỏi liệu sự hy sinh ấy có được trân trọng, có xứng đáng với những gì mình đã trao đi?
Niềm hạnh phúc trong tình yêu chính là có thể dâng hiến cả cuộc đời cho người mình yêu, là một sự lựa chọn đầy can đảm và chân thành. Nhưng đôi khi, giữa hai con người, có những khoảng cách không thể lấp đầy. Dù có yêu đến thế nào, vẫn có những giới hạn mà mỗi người phải chấp nhận. Người ta có thể ở cùng một thế giới, cùng chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, còn chúng ta, dẫu yêu đến thế nào, lại luôn cảm thấy như đang sống trong hai thế giới cách biệt, với những lý do và hoàn cảnh mà không thể nào xóa nhòa.
Tình yêu không phải lúc nào cũng là sự hoàn hảo, không phải lúc nào cũng là một kết thúc có hậu. Nhưng nó luôn là một hành trình, một quá trình trọn vẹn mà mỗi người có thể nhìn lại, dù buồn hay vui, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.