Chu Thần vốn có rất nhiều lý do, cũng có đầy đủ quyền hạn để không làm theo lời Tiểu Đậu, thậm chí còn có thể mắng hắn suy nghĩ nông cạn, đưa ra kế sách ngu ngốc như thế. Nhưng là… vừa nghe nam nhân nói xong câu kia, cậu chỉ biết cắn cắn môi nén nhịn lại tất cả.
Không, thực ra cũng không hẳn là nén nhịn, bởi bao lý do phản bác cậu đương định giãi bày, đều đã theo tiếng hít sâu đầy ẩn nhẫn kia mà tiêu thất. Cho dù có hé miệng, cũng chẳng thể thốt ra nổi một từ tiếp tục thách thức sự nhún nhường của nam nhân… Chu Thần biết, đây đã giới hạn cuối cùng của hắn.
“Tiểu Đậu, con… thật sự muốn như vậy?”
“Sư phụ…” Nam nhân khẽ gọi một câu, lại nặng hơn gấp trăm lần một lời khẳng định. Hắn, vẫn cảm thấy nhược điểm lớn nhất, cũng là thứ hắn căm ghét nhất ở mình, chính là không ngăn được bản thân quá nghe lời người nọ. Nếu không phải đối phương hết tiến hành ra lệnh rồi lại xoa dịu hắn, hắn đã sớm chạy đến Quy Dương, chạy đến bên người nọ, chứ không còn ngồi đây, thông qua thông tấn khí mà cùng người nọ mặc cả một điều kiện nhỏ thế này.
Chu Thần dường như cũng ý thức được điểm ấy, liền không hỏi tiếp nữa, cuối cùng chỉ đành thở dài:
“Thôi được, vậy theo ý con đi…”
Vốn tưởng rằng có thể tìm cách lấp liếm khiến nam nhân yên lòng, ai ngờ lại đã tự đào hố chôn thân. Hiện tại xem ra, ngoài đồng ý cậu đã không còn lựa chọn nào khác.
Nam nhân tuy tư duy đơn giản, nhưng cách để hắn tin tưởng vẫn luôn tiêu cực cùng cố chấp như vậy. Nếu không tìm được thứ gì làm căn cứ chắc chắn, hắn nhất định sẽ mặc kệ cậu khuyên nhủ mà chạy tới đây, rồi với tính cách kia, nhỡ chẳng may biết chuyện cậu bị tẩy chay, bị bắt nạt, nói không chừng còn đại náo một hồi, vậy mới càng hỏng bét!
Nam nhân ánh mắt lúc này mới thoáng chút nhu hòa xuống, nhưng thanh âm vẫn khắc nghiêm như cũ:
“Sư phụ, nhớ kỹ những lời người vừa hứa với con, phải bảo trọng thân thể, xong việc liền trả lại con một sư phụ vẹn vẹn toàn toàn.”
“Nhớ rồi.” Chu Thần cười khổ nói. Không biết còn tưởng cậu đã gọi nhầm tới nhà bảo mẫu nào đó, chứ không phải người đệ tử mình nuôi từ bé cho đến lớn khôn.
Đầu dây bên kia lưu luyến im lặng một chút, sau mới không tha mà cất lời:
“Được rồi. Vậy, sư phụ mau tiến hành đi.”
Rốt cuộc vẫn phải tìm đến cách này sao? Thiếu niên ở trong lòng khẽ thở dài thêm lần nữa, nhưng lúc này… cũng chỉ đành nhận mệnh.
Chậm rãi nhắm lại song đồng, Chu Thần bàn tay cầm búp bê đất hơi hơi sáng lên. Vật nhỏ kia chợt biến mông lung, dần nhuốm một màu vàng lấp lánh. Thế rồi, tựa như những ánh kim hạt bụi, dáng hình vốn nên là chân thực của nó theo một cơn gió thoảng liền nhẹ nhàng phiêu tán, tan biến trong không gian… chỉ độc lưu lại viên ngọc đỏ được gắn làm bên mắt phải.
Xích châu kia tuy màu sắc là tương tự, nhưng nhìn qua liền biết hoàn toàn khác với cái Chu Thần từng đeo ngày trước, hiện giờ còn như vừa được gột rửa qua, sáng trong suốt long lanh, tươi đẹp dị thường.
Thiếu niên nhìn nhìn vật nọ, ánh mắt ám trầm không rõ, cho dù kích cỡ nó là vô cùng nhỏ bé, cậu có thể tùy ý nắm cầm, lại vẫn cảm thấy tay mình như đeo nặng ngàn cân. Bởi vì… không phải viên ngọc đã bị mất ở Tuyệt Mệnh sâm lâm, đây, mới chính là Thiên Ma nhãn của Ngục hỏa ma thú, con mắt bên phải của đồ đệ cậu.
Còn nhớ năm xưa Tiểu Đậu một lần để ma tính cướp mất khống chế, biến trở về nguyên hình, sức mạnh quá lớn ngay cả Chu Thần dù có ngăn cản được, trên người cũng phải chịu vài vết thương. Nam nhân sau đó đã dồn tất cả tâm ma vào bên mắt phải, rồi tự tay móc nó ra, giao cho Chu Thần xử lý.
Thứ nọ chính mang đầy ma khí, vốn nên sớm tiêu hủy, nhưng dẫu sao vẫn là một nửa nguyên thần của Tiểu Đậu. Một người nếu khuyết thiếu nguyên thần, sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều lắm, Chu Thần đương nhiên hiểu rõ nhất, thế nên cậu chuyển qua phong ấn nó vào trong con búp bê đất kia, đợi khi nào chủ nhân nó đủ trưởng thành, đủ khả năng kiểm soát hết thảy, liền sẽ đem trả lại.
Dự định là như vậy, nhưng Chu Thần biết hiện giờ vẫn chưa phải lúc. Biến nó trở về dạng xích ngọc, cũng chính là lần nữa thách thức ma tính trỗi dậy trong tâm nam nhân, chỉ cần một tác động nhỏ thôi, đều có thể khiến ranh giới mong manh kia bị phá vỡ. Có lẽ Đại đồ đệ của cậu cũng hiểu được điều này, mới cố tình lấy nó ra để uy hiếp cậu.
Giờ thì đã chẳng còn lớp vỏ niêm phong của búp bê, Chu Thần không còn cách nào ngoài dùng chính ý chí của bản thân để khắc chế xích ngọc. Cũng đồng nghĩa với việc, nếu cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng hoặc lâm vào trạng thái không còn đủ sức kiểm soát được nó, Tiểu Đậu sẽ lập tức thức tỉnh. Chuyện sau đó ra sao, đã không phải khung cảnh mà Chu Thần có thể tưởng tượng.
Haiz… kể từ bây giờ, đành chỉ còn cách càng thêm cẩn thận mà thôi…
.
***
.
Sau vụ Tiểu Đậu hôm đó thì lại tới một người khiến Chu Thần cảm thấy lo lắng, không ai khác chính là Kai, người bạn cùng phòng của cậu. Cứ tưởng rằng người nọ chỉ là giận dỗi nhất thời, ra ngoài một lát sẽ trở về thôi, ai ngờ đã qua mấy tối, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Cho dù đối phương thường xuyên trắng đêm không ở nhà, nhưng cùng lắm đến gần sáng đều sẽ quay lại, trước khi đi học kịp lấy túi cơm hộp cậu chuẩn bị cho hắn mà…
Cơm hộp… Mấy bữa nay Chu Thần vẫn như mọi khi làm riêng một suất để dành, lại chẳng có người nhận. Cơm tối để gọn trên bàn, sáng sớm tỉnh dậy cũng vẫn còn nguyên…
Nhà không thấy về, lớp không thấy tới, rốt cuộc đứa nhỏ kia là đi đâu? Lại thêm một ngày Chu Thần ngồi thừ người trước bàn cơm, trong lòng dần dấy lên chút sốt ruột. Tuy rằng Kai rất mạnh, cũng rất tự lập, nhưng điều đó chẳng thể đảm bảo hắn ra đường không gặp phải chuyện gì. Từng là Tử Thần của Hắc Nguyệt, kẻ thù của hắn nghe nói cũng nhiều lắm, nhỡ chẳng may lần này vì cãi nhau với cậu, hắn ra ngoài gặp chuyện bất trắc, cậu nhất định sẽ hối hận cả đời.
Đúng, hiện giờ Chu Thần rốt cuộc đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì đã đuổi hắn, hối hận vì không chịu tìm hiểu một chút hắn mọi khi vẫn thường đi đâu? Làm gì? Nếu cậu biết được hắn có người thân hay bạn bè nào đó, nói không chừng cũng sẽ biết được hắn hiện đang ở đâu, liệu có gặp nguy hiểm gì không, thậm chí có thể tới tìm hắn, chứ không cần ngồi đây mà gặm nhấm nỗi lo như thế này.
Người thân ư? Hắn… có sao? Nghĩ đến điều ấy, Chu Thần lại nhớ tới trước khi dọn tới đây, Kai chính chỉ trú trong một cái thùng các tông vứt lăn lóc dọc đường. Đứa bé đó không cha, không mẹ, càng không có thân nhân, lại là một Nhẫn Giả, hẳn từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ cực, mới tôi rèn lên một thân trầm lãnh băng sương như thế ở một thanh niên mới mười bảy tuổi. Chỉ còn mỗi cậu hiện giờ là người thân thiết nhất của hắn, là Linh Chủ chú định cả cuộc đời hắn, vậy mà cậu lại…
Chu Thần càng nghĩ lòng càng trầm xuống, cơm cũng nuốt không nổi nữa, hai tay nặng nề buông hạ bát đũa. Đương thất thần, lại nghe có tiếng gõ cửa gấp gáp truyền vào bên tai.
Kai? Hắn trở về rồi?
Chu Thần đầu tiên nghĩ đến chính là vậy, tâm trạng đang từ dưới đáy cốc liền lóe lên một tia vui mừng, vội vàng chạy ra mở cửa:
“Kai…”
Thế nhưng đón đợi cậu, không phải gương mặt anh tuấn lạnh như băng ấy.
“Anh… anh Lâm? Sao anh lại ở đây?”
“Vịt Con, mau đi theo anh, Thiên cậu ấy không xong rồi!”
“Cái gì?”
.
***
.
“Anh nói anh Hai đang ở trong phòng này sao?” Chu Thần đây là lần đầu tiên tiến vào khu ký túc xá hạng A của ban Võ Thuật, cũng không có tâm trí để ý xem nó to đẹp nhường nào, liền quay sang thanh niên tóc hung lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, lúc nãy bọn anh đang ngồi trong phòng Chu Thiên thì cậu ấy đột nhiên phát bệnh, nổi điên đuổi hết bọn anh ra ngoài. Như em đã biết rồi đấy, trước đây tuy cũng xảy ra trường hợp tương tự, nhưng chưa lần nào lại lâu như lần này cả, đã vài tiếng rồi vẫn chưa thấy cậu ấy đi ra. Bọn anh lo lắng vốn cũng định tiến vào xem xét, nhưng bên trong dường như có một luồng tinh thần lực rất lớn, đè áp không cho bọn anh tiếp cận. Hơn nữa cánh cửa kia cũng là rất nóng, thủy thuật của anh vừa chạm vào liền lập tức bốc hơi.”
Chu Thần theo từng lời kể của Lâm mà mày càng nhíu chặt. Cậu trong lòng vốn đã có chuẩn bị, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như thế. Xem ra cuộc tương đấu giữa hai luồng sức mạnh trong cơ thể con trai cậu, cũng đã tới hồi kết của nó rồi.
“Anh đã thông báo chuyện này cho nhà trường chưa?”
“Chưa. Liên quan đến căn bệnh kỳ lạ này, Chu Thiên đã dặn bọn anh tuyệt đối không để người khác biết. Thế nên anh mới phải nhờ đến em, Vịt Con, giờ chỉ có em mới cứu được cậu ấy thôi.” Lâm còn nhớ rõ, lần trước thiếu niên đã thần kỳ giúp Lão Đại hắn tỉnh lại như thế nào! Cho dù không hiểu được cách thức ra sao, vốn là nhờ huyết thống, hay bí quyết gì đó trong gia tộc? Nhưng có một sự thật hiển nhiên mà hắn không thể phủ nhận, chính là vượt trên cả những bác sĩ giỏi nhất, người có thể kéo Chu Thiên ra khỏi tình trạng này, chỉ có mình thiếu niên đang đứng ở trước mặt hắn mà thôi.
Mặc kệ chính bản thân khổ chủ là cự tuyệt thiếu niên giúp đỡ, mặc kệ sau đó khả năng sẽ bị Chu Thiên tức giận tuyệt giao, hắn và Mặc cũng phải làm điều này: tìm đến nhờ cậy thiếu niên, một lần nữa. Và hắn cũng biết chắc chắn, đứa nhỏ hiền lành kia nhất định sẽ không chối từ.
“Vậy được rồi, anh Lâm, em cũng nghĩ chuyện này không nên để thêm ai biết thì tốt hơn.” Dẫu đã điều tra ra kẻ đứng sau chính là Chu Đại Hành, nhưng Chu Thần hiện giờ bận rộn vẫn chưa thể trực tiếp ra tay xử lý lão, thế nên cậu cũng nghĩ giống con trai, từ giờ cho đến lúc đó, bọn họ vẫn nên tránh đánh rắn động cỏ.
Nói rồi, cũng không dám tiếp tục trì hoãn nữa, thiếu niên xoay người đương định tiến tới cánh cửa kia, lại bị Lâm nắm tay ngăn lại:
“Vịt Con, em… cứ như vậy mà định tiến vào sao?” Lâm đưa thiếu niên tới đây là để giúp Chu Thiên, cũng không phải muốn đứa nhỏ kia bị chính anh trai mình giết chết. “Để anh và Mặc đi vào trước che chắn cho em.” Dù với sức mạnh hiện giờ của Chu Thiên, hai bọn hắn hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ. Đây cũng là điều khiến Lâm cảm thấy khó giải nhất, Lão Đại hắn xưa nay chưa từng có chút tư chất của một ma pháp sư, sao tự dưng có thể bộc phát lượng tinh thần lực lớn như vậy?
Thấy cả Lâm cùng Mặc hai thanh niên kia sắc mặt đeo đầy nghiêm trọng cùng lo âu, Chu Thần ngược lại khẽ mỉm cười nói:
“Không sao đâu, không phải lần trước em đã nói rồi sao? Chuyện này chỉ khi ở một mình với anh ấy, em mới có thể giải quyết được. Các anh cứ đứng đợi ở ngoài chờ tin tốt của em. Bởi vì lần này, em sẽ trị khỏi cho anh ấy, vĩnh viễn.”
Chu Thần trong suốt khoảng thời gian kể từ đó tới giờ, vốn vẫn luôn nhiều lần định ra tay kết thúc, chỉ là đều gặp phải trở ngại, thêm nữa bức tường bao quanh con trai quá mức nghiêm mật, cậu căn bản không có cơ hội tiếp cận hắn.
Nhưng xem ra hôm nay, chú ấn kia, cũng đã đến lúc cần được giải trừ rồi.
Lê Anh Quân Phạm (1 năm trước.)
Level: 2
Số Xu: 220
sao hết truyện rồi ạ?? ra tiếp đi mà =(((
LÃNG BÌNH (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 4
Hãy ra chương tiếp đi bạn
LÃNG BÌNH (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 4
Hãy ra chương tiếp đi bạn