Đùa với lửa
Tâm tình như nước gợn châu xa,
Đâu đâu cũng gợi cảnh tương tàn.
Thân nàng nếu đi không trở lại,
Nhìn xem ta đang ở nơi đâu.
♦♦♦
Bạch Liên ta một thời cô độc,
Nay Bạch Nhi trên dưới vạn người.
Tuy không còn uy như lúc trước,
Nhưng đủ tỏ vẻ luận anh tài.
♦♦♦
Thấp thoáng người từ xa đi đến,
Kiệu khiêng quạt lụa trãi thảm hồng.
Dù chưa rõ được mặt thân thể,
Nhưng rõ không phải người vô danh.
♦♦♦
Mắt xanh môi đỏ má tô son,
Dáng đi ngang dọc chẵng thẳng hàng.
Còn trưng ánh mắt như nuốt sống,
Muốn ăn sống ai đừng ăn ta.
♦♦♦
Nghe nói ngươi từ xa uy dũng,
Trở về cung trên dưới vạn người.
Nhưng đâu cần bày ra khoát lác,
Dù gì cũng chỉ là tử nhân.
♦♦♦
Ta là gì ngươi còn không rõ,
Nợ năm xưa đã tỏ như sao.
Tuy ngươi là thân vàng ngọc,
Nhưng không thoát khỏi ở thị cung.
♦♦♦
Thị cung cũng là nơi khuê các,
Do đích thân hoàng thượng trị ban.
Chỉ có ngươi là cử ti tiện,
Dám vênh mặt hung hăng chốn này.
♦♦♦
Ta nay Bạch Nhi nữ tướng lĩnh,
Cũng là công chúa của một phương.
Nếu nói ta là cử ti tiện,
Hậu quả không tránh khỏi rơi đầu.
♦♦♦
Từ xa vương thượng đang bước tới,
Khuôn mặt sát khí toả khắp nơi.
Ả ta ngã xuống ngay trước mắt,
“Quân vương cô ta hành thiếp cơ.”
♦♦♦
Bạch Nhi tự khắc lại mỉm cười,
Thoắt cái lại tổ chức trò vui.
Xem như tôi là người nhân nghĩa,
Cùng cô diễn hết kịch hay này.
♦♦♦
Bạch Nhi liền thẳng tay hướng đến,
Khuôn mặt bỗng ửng đỏ một bên.
Khuỵ chân Bạch Nhi cười nói khẻ,
“Như vậy mới giống kịch mới hay.”
♦♦♦
Tay sờ lên mặt rác cả da,
Cô ta thật quả không dễ dàng.
Nước mắt rơi toàn là giả dối,
Nhìn xem thương cảm đến mức nào.
♦♦♦
Bạch Nhi vui sướng khẻ mỉm cười,
Trong lòng hả dạ hả con ngươi.
Trên trời dưới đất còn nhi nữ,
Bao giờ tới lược ngươi diễn trò.
♦♦♦
Tưởng chừng hoàn thượng sẽ im lặng,
Người bị xử phạt chính Bạch Nhi.
Không sợ không nóng không hối tiếc,
Không nhúng nhường nhục nhã năm xưa.
♦♦♦
Nàng từ đâu cút về nơi ấy,
Đừng ở đây gây rối không đâu.
Nếu còn thấy tiếc thương mạng sống,
Còn không mau nhanh chống rời đi.
♦♦♦
Mặt hoàn thượng hằn tia sát khí,
Có ai đủ dũng khí chọc vào.
Mắt cô ta tràn đầy câm phẫn,
Nhìn người đã phũ phàng nói ra.
♦♦♦
Cảnh tượng ai từng bước rời đi,
Bạch nhi bỗng tự dưng xúc cảm.
Hình ảnh in tận ngay trước mắt,
Cũng đã từng trãi nỗi sầu thương.
♦♦♦
Bi thương đau đớn thân gánh vác,
Nỗi buồn tràn lẫn nỗi sầu bi.
Tan nát tâm can đâu ai thấu,
Vẫn cô đơn cô độc ở nơi đâu?
Thi Kachu
(10–4–2020)