Đã bao giờ bạn đứng ở giữa đường và làm một điều gì đó ngớ ngẩn chưa? Cảm giác lúc đó sẽ ra sao? Chắc chắn là tự cảm thấy xấu hổ lắm. Có hàng ngàn con mắt đang nhìn bạn đúng không? Ít ra là bạn tự cảm thấy như vậy.
Đã bao giờ bạn đứng trước đám đông và phát biểu gì đó chưa? Cảm giác lúc đó sẽ ra sao? Chắc là bạn run lắm phải không? Bạn là trung tâm của cả hội trường phải không? Ít ra là bạn tự cảm thấy như vậy.
Đã bao giờ bạn làm điều gì đó mà bạn tự cảm thấy mình làm rất tốt chưa? Cảm giác lúc đó sẽ ra sao? Chắc là bạn tự hào lắm. Bạn có thấy mọi người nhìn bạn bằng con mắt khác không? Chắc sếp của bạn sẽ đánh giá rất cao bạn phải không? Ít ra là bạn tự cảm thấy như vậy?
Nếu bạn đã từng trải qua hết những cảm giác như vậy. Bạn đã hiểu bản thân mình chưa? Bạn sẽ không thất vọng khi nhận ra sự thật không giống như mình từng cảm thấy chứ.
Sự thật là hàng ngày hàng giờ, có rất nhiều người cố gắng đứng ở đường, làm đủ trò ngớ ngẩn, để mong được người khác chú ý. Kết quả là chỉ vài người nghía mắt qua rồi lại rảo bước đi. Chẳng ai để tâm xem bạn là ai? Bạn làm gì? Làm gì có hàng ngàn con mắt nhìn bạn cơ chứ. Bạn đang ảo tưởng rồi.
Sự thật là trong bất cứ một cuộc hội họp nào, phía dưới khán giả luôn là một thế giới khác, người nói chuyện công việc, người nói chuyện bạn bè, người lo chuyện con cái… Có rất nhiều diễn giả phải luyện tập trước gương hàng nghìn lần, sử dụng tất cả mọi mánh khoé, mọi kỹ năng, kinh nghiệm, mọi thứ có thể để mong người nghe chú tâm vào những gì họ nói. Còn bạn, bạn còn nghĩ bạn là trung tâm của cả hội trường nữa hay không? Hãy cố gắng nói điều gì đó hay ho, lôi cuốn để trở thành cái mà bạn nghĩ. Nếu không thì bạn lại rơi vào cái vòng ảo tưởng rồi.
Sự thật là cho dù bạn thể hiện tốt như thế nào đi chăng nữa. Thì cũng sẽ chẳng ai để ý đến những điều bạn làm được đâu. Nhưng thử làm hỏng điều gì đó xem. Lỗi lầm đó sẽ là của riêng bạn. Đóng dấu thương hiệu của bạn mãi mãi luôn. Bạn sẽ nghĩ là sếp đánh giá cao bạn cho đến ngày họp kiểm điểm, hoặc họp bổ nhiệm quy hoạch cán bộ, mà cái kết quả cho thấy là bạn cũng bình thường thôi so với tất cả mọi người. Điều đó có thể đúng, có thể sai, nhưng chắc chắn nó là sự thật. Bạn đang ảo tưởng vào vị thế của mình rồi.
Bạn đã hiểu bản thân mình chưa? Bản thân bạn luôn có một sự ảo tưởng nhất định. Bạn luôn có xu hướng coi mình là trung tâm của thế giới. Giống như ngày mông muội con người nghĩ trái đất là trung tâm của vũ trụ vậy.
Mọi người chỉ quan tâm đến những việc tạo ra lợi ích cho họ hoặc những việc gây xôn xao dư luận, những việc trà dư tửu hậu. Còn bạn nếu muốn trở thành một cái gì đó, hãy cố gắngtrở thành thứ có ích cho người khác, hơn là tự đánh giá mình giỏi hơn người và chờ đợi được họ đánh giá cao.
Vậy nên, có một số điều rút ra là:
1/Đừng ngại làm bất cứ việc gì ở chỗ đông người, thể hiện bản thân cũng được, thể hiện tình cảm cũng được, làm lố 1 chút cũng được và đừng lo lắng về việc mình trở thành trung tâm chú ý, vì điều đó khó chứ không dễ như bạn tưởng tượng đâu.
2/Đừng ngại phát biểu trước đám đông. Đám đông sẽ chỉ quan tâm đến bạn, khi bạn nói điều gì đó thật sự có ích với họ. Còn không thì bạn sẽ nhanh chóng bị đám đông bỏ qua mà thôi. Thảm hoạ không phải là bạn phát biểu trước đám đông, mà là đứng trước đám đông và nói những câu lắp bắp với điệu bộ ngớ ngẩn.
3/Đừng bao giờ nghĩ người khác sẽ đánh giá bạn cao. Nếu việc có bạn hay không, chẳng ảnh hưởng gì đến nồi cơm của họ. Nếu ai đó nêu ra khuyết điểm của bạn thì hãy cố khắc phục nó thay vì phản bác vì chắc chắn là người nói đã phải kỳ công tìm hiểu để có được kết quả đáng tin cậy và báo cáo điều đó cho bạn. Hãy cảm ơn người đó thật nhiều
Tôi là Đại Hồng Thuỷ.
Tôi không bao giờ thất vọng vì tôi ít khi hi vọng vào bất cứ điều gì. Cuộc đời luôn là những bài toán xác xuất, vì vậy hãy cố chọn vào ô có xác xuất cao nhất và chờ đợi vận may của mình. Hãy cho vận may có cơ hội đến với mình chứ đừng trông chờ nó tự giác.
Câu nói này của bạn khiến tôi cười ngất ngưởng luôn "Nếu ai đó nêu ra khuyết điểm của bạn thì hãy cố khắc phục nó thay vì phản bác vì chắc chắn là người nói đã phải kì công tìm hiểu để có được kết quả đáng tin cậy và báo cáo điều đó cho bạn". THẬT TUYỆT VỜI ^^
Có lẽ mình đã học được sau khi đọc bài viết của bạn rằng, làm bất kì điều gì để thu hút sự chú ý. Mọi việc làm suy cho cùng cũng chỉ là để thỏa mãn lòng tham muốn gây được sự chú ý. Nhưng bạn nói cũng khá đúng. Như hồi trước mình đọc một bài viết, nội dung là: "Ví dụ như bạn của bạn ngất xỉu ở trên đường và bạn chẳng biết phải làm gì. Đột nhiên có một người lao đến và nói 'Tôi đẹp trai, tôi biết hát và đánh đàn piano' và bạn sẽ hét toáng lên 'Nhưng anh có thể cứu được bạn của tôi không!?'. Chàng trai bá lấy bả vai của bạn và nói "Tôi không cứu được, nhưng tôi giàu có, tôi đối xử tốt với bạn gái của mình và tôi là một công dân tốt bụng. Như vậy không được sao?' và bạn cáu tiết đến nỗi muốn cầm dao phang chết chàng trai ấy "Nhưng tôi cần một bác sĩ! Họ mới có thể cứu bạn của tôi!'" Hầu hết người ta chỉ chú ý đến việc bạn có ích cho người ta hay không, chứ không phải là bạn tốt đẹp thế nào. Như một cuộc khảo sát một lớp học, hơn 80% học sinh đều trả lời là "có ích' khi được hỏi là "Điểm gì ở bạn của bạn khiến bạn cảm thấy vui lòng?".
Mình cũng nhớ có một lần mình lắp bắp nói tiếng Anh trước lớp và bị nhìn đến quê mặt, một số người khác thì cúi đầu để khiến mình bớt bối rối nhưng dĩ nhiên không có một tiếng động nào vang lên như mọi khi người khác vẫn hay nhắc đến cả. Mình nghĩ rằng điều đó thật tệ và mặt mình nóng lên trông thấy. Đến bây giờ mình vẫn nhớ được những cảm giác đó, nhưng không sao cả. Mình không ngại khi nói trước người khác, và mình không nghĩ đến mức cho rằng đó là thảm họa. Có thể trong một vài lần đầu có thể khiến bạn cảm thấy ngại ngùng, bối rối và lắp bắp, nhưng chính điều đó sẽ khiến bạn làm quen với hai loại ánh mắt: trước khi bạn lên bục phát biểu và sau khi bạn nói lắp bắp. Tập làm quen với hai loại ánh mắt đó sẽ khiến cho bạn biết cách để làm nên sự chú ý.
Có lẽ mình đã học được sau khi đọc bài viết của bạn rằng, làm bất kì điều gì để thu hút sự chú ý. Mọi việc làm suy cho cùng cũng chỉ là để thỏa mãn lòng tham muốn gây được sự chú ý. Nhưng bạn nói cũng khá đúng. Như hồi trước mình đọc một bài viết, nội dung là: "Ví dụ như bạn của bạn ngất xỉu ở trên đường và bạn chẳng biết phải làm gì. Đột nhiên có một người lao đến và nói 'Tôi đẹp trai, tôi biết hát và đánh đàn piano' và bạn sẽ hét toáng lên 'Nhưng anh có thể cứu được bạn của tôi không!?'. Chàng trai bá lấy bả vai của bạn và nói "Tôi không cứu được, nhưng tôi giàu có, tôi đối xử tốt với bạn gái của mình và tôi là một công dân tốt bụng. Như vậy không được sao?' và bạn cáu tiết đến nỗi muốn cầm dao phang chết chàng trai ấy "Nhưng tôi cần một bác sĩ! Họ mới có thể cứu bạn của tôi!'" Hầu hết người ta chỉ chú ý đến việc bạn có ích cho người ta hay không, chứ không phải là bạn tốt đẹp thế nào. Như một cuộc khảo sát một lớp học, hơn 80% học sinh đều trả lời là "có ích' khi được hỏi là "Điểm gì ở bạn của bạn khiến bạn cảm thấy vui lòng?".
Mình cũng nhớ có một lần mình lắp bắp nói tiếng Anh trước lớp và bị nhìn đến quê mặt, một số người khác thì cúi đầu để khiến mình bớt bối rối nhưng dĩ nhiên không có một tiếng động nào vang lên như mọi khi người khác vẫn hay nhắc đến cả. Mình nghĩ rằng điều đó thật tệ và mặt mình nóng lên trông thấy. Đến bây giờ mình vẫn nhớ được những cảm giác đó, nhưng không sao cả. Mình không ngại khi nói trước người khác, và mình không nghĩ đến mức cho rằng đó là thảm họa. Có thể trong một vài lần đầu có thể khiến bạn cảm thấy ngại ngùng, bối rối và lắp bắp, nhưn chính điều đó sẽ khiến bạn làm quen với hai loại ánh mắt: trước khi bạn lên buc và sau khi bạn nói lắp bắp. Tập làm quen với hai loại ánh mắt đó sẽ khiến cho bạn biết cách để làm nên sự chú ý.
Gấm Nguyễn (5 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 467
Bài viết thật khách quan, tôi gật gù đó
Câu nói này của bạn khiến tôi cười ngất ngưởng luôn "Nếu ai đó nêu ra khuyết điểm của bạn thì hãy cố khắc phục nó thay vì phản bác vì chắc chắn là người nói đã phải kì công tìm hiểu để có được kết quả đáng tin cậy và báo cáo điều đó cho bạn". THẬT TUYỆT VỜI ^^
Thanh Thảo (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 64
Cảm ơn, bài viết rất ý nghĩa
Tường Vi (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 10177
Con người ta sống và làm đủ mọi cách, dùng mọi phương tiện để thỏa mãn cái gọi là " Thị dục huyễn ngã".
Quỷ (5 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 11512
Viết rất hay.
Akabane1701 (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 545
Có lẽ mình đã học được sau khi đọc bài viết của bạn rằng, làm bất kì điều gì để thu hút sự chú ý. Mọi việc làm suy cho cùng cũng chỉ là để thỏa mãn lòng tham muốn gây được sự chú ý. Nhưng bạn nói cũng khá đúng. Như hồi trước mình đọc một bài viết, nội dung là: "Ví dụ như bạn của bạn ngất xỉu ở trên đường và bạn chẳng biết phải làm gì. Đột nhiên có một người lao đến và nói 'Tôi đẹp trai, tôi biết hát và đánh đàn piano' và bạn sẽ hét toáng lên 'Nhưng anh có thể cứu được bạn của tôi không!?'. Chàng trai bá lấy bả vai của bạn và nói "Tôi không cứu được, nhưng tôi giàu có, tôi đối xử tốt với bạn gái của mình và tôi là một công dân tốt bụng. Như vậy không được sao?' và bạn cáu tiết đến nỗi muốn cầm dao phang chết chàng trai ấy "Nhưng tôi cần một bác sĩ! Họ mới có thể cứu bạn của tôi!'" Hầu hết người ta chỉ chú ý đến việc bạn có ích cho người ta hay không, chứ không phải là bạn tốt đẹp thế nào. Như một cuộc khảo sát một lớp học, hơn 80% học sinh đều trả lời là "có ích' khi được hỏi là "Điểm gì ở bạn của bạn khiến bạn cảm thấy vui lòng?".
Mình cũng nhớ có một lần mình lắp bắp nói tiếng Anh trước lớp và bị nhìn đến quê mặt, một số người khác thì cúi đầu để khiến mình bớt bối rối nhưng dĩ nhiên không có một tiếng động nào vang lên như mọi khi người khác vẫn hay nhắc đến cả. Mình nghĩ rằng điều đó thật tệ và mặt mình nóng lên trông thấy. Đến bây giờ mình vẫn nhớ được những cảm giác đó, nhưng không sao cả. Mình không ngại khi nói trước người khác, và mình không nghĩ đến mức cho rằng đó là thảm họa. Có thể trong một vài lần đầu có thể khiến bạn cảm thấy ngại ngùng, bối rối và lắp bắp, nhưng chính điều đó sẽ khiến bạn làm quen với hai loại ánh mắt: trước khi bạn lên bục phát biểu và sau khi bạn nói lắp bắp. Tập làm quen với hai loại ánh mắt đó sẽ khiến cho bạn biết cách để làm nên sự chú ý.
Cảm ơn vì bài viết của bạn.
Có lẽ mình đã học được sau khi đọc bài viết của bạn rằng, làm bất kì điều gì để thu hút sự chú ý. Mọi việc làm suy cho cùng cũng chỉ là để thỏa mãn lòng tham muốn gây được sự chú ý. Nhưng bạn nói cũng khá đúng. Như hồi trước mình đọc một bài viết, nội dung là: "Ví dụ như bạn của bạn ngất xỉu ở trên đường và bạn chẳng biết phải làm gì. Đột nhiên có một người lao đến và nói 'Tôi đẹp trai, tôi biết hát và đánh đàn piano' và bạn sẽ hét toáng lên 'Nhưng anh có thể cứu được bạn của tôi không!?'. Chàng trai bá lấy bả vai của bạn và nói "Tôi không cứu được, nhưng tôi giàu có, tôi đối xử tốt với bạn gái của mình và tôi là một công dân tốt bụng. Như vậy không được sao?' và bạn cáu tiết đến nỗi muốn cầm dao phang chết chàng trai ấy "Nhưng tôi cần một bác sĩ! Họ mới có thể cứu bạn của tôi!'" Hầu hết người ta chỉ chú ý đến việc bạn có ích cho người ta hay không, chứ không phải là bạn tốt đẹp thế nào. Như một cuộc khảo sát một lớp học, hơn 80% học sinh đều trả lời là "có ích' khi được hỏi là "Điểm gì ở bạn của bạn khiến bạn cảm thấy vui lòng?".
Mình cũng nhớ có một lần mình lắp bắp nói tiếng Anh trước lớp và bị nhìn đến quê mặt, một số người khác thì cúi đầu để khiến mình bớt bối rối nhưng dĩ nhiên không có một tiếng động nào vang lên như mọi khi người khác vẫn hay nhắc đến cả. Mình nghĩ rằng điều đó thật tệ và mặt mình nóng lên trông thấy. Đến bây giờ mình vẫn nhớ được những cảm giác đó, nhưng không sao cả. Mình không ngại khi nói trước người khác, và mình không nghĩ đến mức cho rằng đó là thảm họa. Có thể trong một vài lần đầu có thể khiến bạn cảm thấy ngại ngùng, bối rối và lắp bắp, nhưn chính điều đó sẽ khiến bạn làm quen với hai loại ánh mắt: trước khi bạn lên buc và sau khi bạn nói lắp bắp. Tập làm quen với hai loại ánh mắt đó sẽ khiến cho bạn biết cách để làm nên sự chú ý.
Cảm ơn vì bài viết của bạn.