- Thất Tịch cuối cùng
- Tác giả: Linh
- Thể loại:
- Nguồn: tự viết
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 2.436 · Số từ: 2226
- Bình luận: 4 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 1 Thiên Hàn
– “Chắc gì cái bào thai đó là của tôi? Loại con gái làm ở quán bar như cô không khác gì làm gái. Không biết cô đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi mới đến lượt tôi. Bây giờ bắt tôi chịu trách nhiệm. Nực cười. Cô mau cút khỏi mắt tôi.”
—————————————————————————————————————————————————-
Hạ Tử Nhiên bước từng bước nặng nề trên phố, ánh mắt vô hồn nhìn vào một khoảng không vô định, chân cứ bước đi, bước đi mãi không biết đích đến là đâu. Trong đầu cô cứ vang đi vang lại lời nói khi nãy của anh.
Cô làm ở quán bar thì đã sao? Cô không giống như những người con gái mà anh nói, cô không lấy thân mình để làm vật trao đổi, cô luôn biết cách giữ mình, không cho người khác chạm vào, cô luôn để giữ sự trong trắng ấy cho người mình yêu thương và người đó không ai khác chính là anh.
Cô cứ tưởng anh yêu cô thật lòng hóa ra không phải như vậy, là do cô tưởng tượng ra mà thôi, tình cảm từ trước đến nay anh dành cho cô đều là giả tạo, anh quen cô không phải là vì tình yêu, anh quen cô là vì thân thể của cô, anh quen cô chỉ để muốn lên giường với cô, anh không hề yêu cô, một chút cũng không. Bây giờ đạt được mục đích rồi thì anh lại vội vàng rời bỏ cô.
Hạ Tử Nhiên cắn chặt khóe môi để cố kìm nén không cho nước mắt rơi nhưng vô dụng, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống ướt đẫm đôi gò má vốn không còn chút sắc hồng nào của cô.
Mối tình đầu của cô là anh, người đã dạy cho cô cách để yêu một người là thế nào và cũng chính là anh là người đã dạy cho cô cách hận một người là ra sao. Cô yêu anh đậm sâu yêu anh hơn cả bản thân mình, để rồi đây cô nhận lại được gì? Một lời sĩ nhục, lăng mạ từ anh? Một sự khinh bỉ, kinh tởm cùng ánh mắt chán ghét của anh?
Cô đúng là một đứa ngu ngốc nhất trên đời. Ngu ngốc vì yêu anh. Ngu ngốc vì tin thứ tình cảm anh trao là thật. Và ngu ngốc nhất là cô đã trót lầm lỡ trao thân mình, trao đi lần đầu tiên của mình cho anh.
Đúng vậy. Lần đầu của cô là trao cho anh, không lẽ anh không nhận ra, vết máu trên giường sau khi bọn họ ân ái xong, hay anh cho rằng lần đầu đó của cô là “giả” .
Cô đã làm gì sai sao? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Cô cắn chặt khóe môi đến bật máu, từ khóe mắt nước mắt không ngừng tuôn ra. Con của cô chưa được sinh ra đã không có cha. Không có nỗi bất hạnh nào bằng nỗi bất hạnh khi cha của mình lại ruồng bỏ không chấp nhận sự hiện của mình trên cõi đời này. Có nhiều lúc cô muốn phá bỏ cái thai đó đi vì không muốn sau khi nó sinh ra lại bị sự xa lánh, ghẻ lạnh của mọi người vì nó là một đứa không có cha. Nhưng cô không đành lòng phá bỏ đi, nó vốn là một đứa trẻ vô tội, không liên quan đến nó.
Đó là con của anh, tại sao anh lại chối bỏ nó như vậy? Anh không chấp nhận cô cũng không sao nhưng anh không thể không chấp nhận đứa trẻ vì nó là con của anh, thật sự là con của anh.
Dòng người qua lại đông đúc, ai ai đi ngang qua cô cũng nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Hôm nay là ngày Thất Tịch, mọi người tay trong tay cùng nhau nói chuyện, cười đùa vui vẻ, họ còn ôm nhau, trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng, họ còn tặng hoa hồng, socola qua lại. Còn cô, hôm nay được anh tặng là những sự đau đớn, tổn thương.
Bỗng trời đỗ mưa, ông trời như nhìn thấu nỗi đau trong lòng của cô, đồng cảm với cô, mưa mỗi lúc một to như khóc thay cho nỗi lòng của cô . Nước mưa tạt thẳng vào mặt cô, đau rát, nhưng cô không cảm thấy đau, nỗi đau đó làm sao có thể đau bằng nỗi đau trong lòng của cô lúc này. Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau lòng và cũng không có loại tình cảm nào mà đau bằng tình yêu. Trong tình yêu, ai cũng mong mình được hạnh phúc, được người mình yêu thương quan tâm, chăm sóc, lo lắng nhưng họ đâu biết rằng thứ tình yêu mà họ ao ước đó thật sự thì không có, nếu có thì chỉ có trong truyện hoặc do họ tưởng tượng ra mà thôi.
Trong tình yêu không ai có thể đánh vần trọn vẹn được chữ “yêu” mà không một lần mình vấp. Không ai có thể đi qua một cuộc tình mà không một lần lệ rơi. Một cơn gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá úa tàn muốn lưu luyến ở lại trên cây nhưng buộc phải rơi xuống. Con người cũng vậy, một khi đã buông tay thì dù có cố níu kéo, nắm giữ thì vẫn không thể nào quay trở lại như phút ban đầu.
Mưa ngày một lớn, mọi người chạy đi tìm chổ trú còn cô thì vẫn lặng lẽ bước từng bước dưới mưa. Nước mắt hòa cùng nước mưa cộng thêm thân hình nhỏ nhắn của cô bị ướt đẫm trông cô yếu đuối, đáng thương vô cùng.
Cô cứ bước đi, bước đi mãi nhưng không biết mình đã đi ra đến giữa lộ. Cùng lúc đó có một chiếc xe ô tô bị mất thắng, bóp còi inh ỏi, đang lao thẳng về phía cô, Hạ Tử Nhiên đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình nên không nghe tiếng còi cùng sự kêu la của mọi người.
Chiếc xe mỗi lúc một gần, tiếng còi mỗi lúc một lớn dần vang lên bên tai cô. Cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi nghe bên tai có một tiếng kêu vang lớn không ngừng, cô quay sang thì thấy một chiếc ô tô đang lao nhanh về phía mình chỉ cách cô đúng 10m, đèn pha xe ô tô rọi thẳng vào mặt cô làm cô chói mắt khó chịu, theo phản xạ cô giơ tay lên che trước mặt mình. giữa hai chân của cô bỗng xuất hiện một dòng máu đỏ tươi chảy dài xuống, bụng cô đau quá, đầu cô nhức kinh khủng, sao cô cảm thấy buồn ngủ quá.
—————————————————————————————————————————————————-
Sau khi Hàn Thuần nói ra những lời đó trong lòng anh cảm thấy không được thoải mái, vô cùng khó chịu. Lúc đầu anh quen cô chỉ để muốn lên giường với cô, nhưng không hiểu vì sao khi ở bên cạnh cô anh không còn những ý nghĩ như thế, thay vào đó là anh không muốn làm cô buồn, chỉ muốn nhìn thấy cô cười vì mỗi lần cô cười thì anh cảm thấy trong lòng mình vui vẻ hẵn lên, những muộn phiền đều tan biến. Dần dần anh nhận ra là mình đã yêu cô mất rồi.
Nhớ đến khuôn mặt cố gắng kìm nén nước mắt khi nãy của cô làm tim anh quặn thắt, anh không muốn làm cô tổn thương, thật sự không muốn, anh không thể hiểu nổi tại sao lúc nãy anh lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn đó.
Bây giờ, anh muốn gặp cô, anh muốn xin lỗi cô xin cô tha thứ. Anh quay lại chổ khi nãy bọn họ nói chuyện thì thấy phía trước có một đám người đứng thành một vòng tròn đang chỉ chỏ, bàn tán gì đó.
Anh hiếu kì, tiến lại gần xem sao, trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ không yên lành, cơ thể anh bất giác rùng mình, anh lắc đầu, nghĩ thầm chắc không phải đâu.
Anh từng bước tiến lại gần, xuất hiện dần dần trước mắt anh là một thân thể nhỏ bé của một cô gái đang nằm trên nền đất lạnh, thân thể ấy được bao trùm bởi một màu đỏ thẫm của máu, không ngừng run rẩy, máu cùng với nước mưa làm lan tỏa một màu đỏ thẫm xung quanh cô trông đến rợn người.
Anh chạy vội đến quỳ xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng nước mắt không ngừng rơi xuống trên người cô:
– “Hạ Tử Nhiên! Em đúng là ngốc mà!”
– “Hàn Thuần! Sao anh lại ở đây?”
– “Anh xin lỗi! Anh không nên nói những lời làm tổn thương em, anh đúng là một thằng đàn ông tồi, một thằng đàn ông khốn nạn mà.” – Anh đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu đang chờ đợi thần chết đến để dẫn cô đi mà mình vẫn không thể làm gì. Anh cảm thấy mình vô dụng ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ ngược lại càng làm cho cô đau lòng, anh không ngừng tự trách bản thân mình là do anh đã hại chết cô, anh không chỉ hại chết một mình cô mà còn hại chết đứa con trong bụng của cô – cũng chính là con của anh.
– “Anh đừng khóc. Cũng đừng tự trách mình. Anh không có lỗi, có lẽ em và con chỉ có duyên gặp anh nhưng không có nợ để ở bên nhau. Gặp được anh là niềm hạnh phúc nhất của cuộc đời em, cảm ơn anh vì đã đến bên cuộc đời em, khoảng thời gian ở bên anh em rất vui và hạnh phúc. Em chỉ có thể đi cùng anh đến đây, đoạn đường phía sau anh phải cố gắng bước tiếp em tin rằng đoạn đường phía trước sẽ có một người hi sinh vì anh nhiều hơn em, quan tâm anh nhiều hơn em và yêu anh nhiều hơn em.”
– “Em đừng nói nữa, không ai có thể thay thế được em trong trái tim anh. Em hãy cố gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi.”
– “Không kịp nữa rồi. Hàn Thuần, em chỉ muốn hỏi anh một câu. Anh có yêu em không?”
– “Anh yêu em! Anh yêu em rất nhiều vì vậy em phải sống để đáp lại tình cảm của anh, em còn nợ anh rất nhiều thứ, em nợ anh một đám cưới, em nợ anh một đứa con, em nợ anh một trái tim, em nợ anh cả một đời người, vì vậy em phải sống để trả hết nợ cho anh, em nghe rõ không hả?”
– “Em xin lỗi! Hàn Thuần, anh có thể hôn em được không?”
Hàn Thuần cuối xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, cô mĩm cười hạnh phúc, hóa ra không phải như cô nghĩ, hóa ra anh yêu cô thật lòng, khoảng thời gian cùng anh trước đây cô vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, cô đã lên kế hoạch tương lai sau này cho hai đứa, nhưng chưa kịp thực hiện thì cô đã ra đi. Cô cảm thấy hôm nay mình là người hạnh phúc nhất trên đời, cô còn nhớ lần đầu gặp anh cô sơ ý bị trược chân ngã, cũng may lúc đó anh có ở đó anh đã chạy lại đỡ cô, cô nằm trọn trong vòng tay anh. Hôm nay cũng vậy, ngày cuối cùng của cô cô cũng lại được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện vô cùng. Cô cảm thấy buồn ngủ khủng khiếp, cô không chống lại nỗi cơn buuồn ngủ đó, cô từ từ nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
– “KHÔNG! HẠ TỬ NHIÊN! EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT. EM MAU TĨNH LẠI CHO ANH!”
Nước mắt anh không ngừng rơi, anh ôm chặt thân thể của cô như muốn hòa vào làm một. Giá như anh nói yêu cô sớm hơn, giá như anh không nói ra những lời đó, giá như anh không làm cô đau đớn, tổn thương thì có lẽ giờ đây anh và cô đã hạnh phúc rồi, chứ không phải như bây giờ một người ra đi mãi mãi một nười ở lại ôm trọn nỗi đau. Đứa con chưa được sinh ra cứ như thế mà lẳng lặng ra đi.
Mọi người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết mím môi lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác, họ không thể nào nhìn nỗi một cảnh tượng đau lòng này. Một người con trai ôm chặt một người con gái như muốn cho hai người hòa tan vào là một đang ở dưới mưa thân thể cả hai ước đẫm, chiếc áo sơ mi trắng của người con trai đã bị nhuộm một phần màu đỏ của máu từ người con gái, nhìn bóng lưng của anh trông cô đơn, lạnh lẽo, đáng thương vô cùng
Mưa mỗi lúc một lớn. Năm nay, Thất Tịch mưa rồi…
Gia Linh (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 107
Cảm mơn bạn.
Triều Triệt (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 212
Hay
Gia Linh (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 107
Cảm mơn bạn đã góp ý, tôi đã chỉnh sửa xong rồi ạ.
Tiến Lực (7 năm trước.)
Level: 19
Số Xu: 18390
Chào bạn, bài viết hiện tại còn khá nhiều lỗi dấu câu, bạn sửa các phần hệ thống bôi màu cam để BQT xét duyệt nhé.