- Đặt Bút Vào Vết Cắt Thứ Sáu Của Đời Người
- Tác giả: YANNA
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K+] Không dành cho trẻ dưới 9 tuổi
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 62 · Số từ: 1410
- Bình luận: 0 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 1 j yến
Dưới ánh đèn điện tuýp trắng lạnh lẽo của căn phòng trọ, Hân nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, nơi dòng chữ “Vị trí của bạn đã bị cắt giảm” vẫn hiện ra. Nó không phải là một cú sốc, đó là một vết cắt sâu, sạch sẽ, lấy đi năm năm nhiệt huyết mà không một lời thốt ra. Tấm thiệp tạm biệt nằm chỏng chơ trên bàn, mạ vàng lấp lánh như một lời chế giễu xa xỉ.
Cái cảm giác mà Hân trải qua không phải là nỗi buồn đơn thuần, đó là sự phẫn nộ thầm lặng của một kẻ bị phản bội. Cô đã là một chiến binh trong môi trường khắc nghiệt này, đã tự huyễn hoặc mình bằng những giải thưởng hiệu suất, những đêm thức trắng. Giờ đây, cô bị ném ra khỏi cuộc chiến mà không có lấy một vết thương ngoài da. Cô là một con ốc vít bị tháo ra khỏi cỗ máy khổng lồ, vô dụng và trơ trọi.
Đêm đó, Hân không khóc. Cô đứng dậy, trút hết những thứ có thể trút khỏi chiếc bàn làm việc – giấy tờ, bút bi, cả chiếc cốc in logo công ty. Tất cả bay vào thùng rác với tiếng động khô khốc, sắc lạnh. Sự chênh vênh của Hân không phải là sự yếu đuối, mà là sự bùng nổ của một cá thể đang tìm kiếm ý nghĩa.
Cô xỏ giày, lao ra ngoài, chạy thục mạng qua những con hẻm lấp lánh ánh đèn xe cộ. Cô chạy như thể muốn cắt đứt sợi dây vô hình đang trói buộc mình với quá khứ. Thành phố về đêm quá ồn ào, quá bận rộn để nhận ra sự đổ vỡ của một tâm hồn. Cô dừng lại ở bờ sông, nơi gió lộng dữ dội. Cô hét lên, một tiếng thét bị gió và tiếng còi xe nuốt chửng, nhưng đủ để giải phóng một phần uất nghẹn.
Mấy ngày sau, Hân bắt đầu quá trình “Phản kháng Thầm Lặng”.
Cô không tìm việc. Cô khóa tất cả các tài khoản mạng xã hội liên quan đến công việc cũ. Thay vào đó, cô bắt đầu một hành trình khám phá lại chính mình. Cô nhận ra bàn tay mình đã quá quen với bàn phím mà quên mất cảm giác chạm vào đất, vào vật liệu thô.
Một buổi sáng, trong lúc đi tìm mua một cái khung ảnh cũ, Hân lạc vào một khu chợ đồ cũ nằm dưới gầm cầu sắt. Giữa bạt ngàn những món đồ cũ kỹ, cô bị thu hút bởi một gian hàng nhỏ, chỉ bày bán những mảnh gỗ mục, những sợi dây gai và những viên đá cuội vô danh. Chủ gian hàng là một ông lão tóc bạc phơ, tay run run nhưng ánh mắt lại sáng rực lửa đam mê.
Hân hỏi ông đang làm gì. Ông mỉm cười: “Tôi đang cho những thứ bị vứt bỏ này một cuộc đời thứ hai, cô bé ạ. Chúng là gỗ bỏ đi, nhưng qua bàn tay tôi, chúng sẽ trở thành chiếc chuông gió, thành giá nến. Chúng có vẻ ngoài thô ráp, nhưng lại mang trong mình câu chuyện chân thật.”
Lời nói ấy chạm mạnh vào Hân. Cô cũng là một “món đồ bị vứt bỏ” sau khi không còn phục vụ được mục đích của cỗ máy công ty. Cô chợt hiểu ra, giá trị của cô không nằm ở cái nhãn mác “Nhân viên cao cấp” hay “Thất nghiệp”, mà nằm ở “Khả năng Tái Tạo”.
Hân không mua khung ảnh. Cô mua một hộp đầy những mảnh gỗ vụn, vài cuộn dây gai thô và một gói keo dán.
Về nhà, cô trải chúng ra sàn. Cô bắt đầu đẽo gọt, mài nhẵn, ghép nối những mảnh gỗ tưởng chừng vô nghĩa ấy. Mùi gỗ, mùi bụi mạt cưa lấp đầy căn phòng, thay thế mùi của sự thất vọng. Khi mải mê với công việc thủ công, tâm trí cô được giải phóng hoàn toàn khỏi những bảng biểu, những deadline. Cô cảm nhận được sự kết nối giữa bàn tay và vật liệu, cảm nhận được hơi thở ấm áp của sự sáng tạo.
Hai tuần sau, Hân hoàn thành sản phẩm đầu tiên của mình: Một chiếc hộp gỗ nhỏ, thô mộc nhưng tinh xảo, dùng để đựng chiếc xương rồng cô mua từ quán nhỏ hôm trước. Cô chụp ảnh, đăng lên một diễn đàn thủ công với dòng caption ngắn gọn: “Tái sinh.”
Đêm đó, cô nhận được hàng chục tin nhắn hỏi mua và đặt hàng. Mọi người không mua chiếc hộp, họ mua câu chuyện về sự tái sinh của nó. Họ mua cảm giác thô mộc, chân thật mà thành phố đã đánh cắp khỏi họ.
Hân chợt nhận ra, cánh cửa công sở đóng sập lại không phải là chấm hết, mà là cánh cửa duy nhất để cô nhìn thấy khu vườn rộng lớn của chính mình. Cô đã từng là người viết các bản báo cáo kinh doanh, giờ cô là người viết lên số phận mới bằng gỗ, bằng tay, bằng tâm hồn đã được chữa lành.
Hân vẫn chưa giàu có, nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi gỗ mộc, cô biết mình đã tìm thấy thứ quý giá hơn mọi mức lương: Sự sống động của bản thân. Cô không còn là con chim lạc đàn nữa. Cô đã trở thành người kiến tạo, tạo nên một tổ ấm, một thế giới mới cho chính mình từ những thứ mà người khác đã vứt bỏ.
💌 Gửi Những Trái Tim Đang Vô Định Ngoài Kia
Gửi bạn, người đang cảm thấy chênh vênh giữa bộn bề thành phố.
Bạn có thể là Hân, là bất kỳ ai đã từng dốc hết tâm can cho một guồng quay, để rồi bỗng chốc nhận ra mình bị bỏ lại. Có lẽ lúc này, bạn đang cảm thấy như một con thuyền bị bão táp quăng quật, mất đi la bàn và bến bờ. Cảm giác ấy, sự trống rỗng, sự tự vấn, thậm chí là sự phẫn nộ thầm lặng, là hoàn toàn có thật và đáng được trân trọng.
Hãy cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Đừng vội vàng gắn mác thất bại cho chính mình. Sự thất nghiệp không phải là định nghĩa về giá trị của bạn. Nó chỉ đơn giản là một dòng chữ kết thúc của một chương sách, chứ không phải là dấu chấm hết của cả một cuốn tiểu thuyết cuộc đời.
Bạn không phải là một con ốc vít bị tháo ra khỏi cỗ máy. Bạn là một cá thể độc đáo, mang trong mình một khu vườn tài năng chưa được khai phá hết.
• Hãy nhớ lại điều mà bạn đã từng yêu thích trước khi công việc chiếm hết thời gian.
• Hãy dùng khoảng lặng bắt buộc này để lắng nghe tiếng nói bên trong, tiếng nói đã bị tiếng còi xe, tiếng điện thoại và tiếng deadline át đi bấy lâu nay.
Những vết cắt, những sự đổ vỡ này không phải để hạ gục bạn, mà để mài giũa lại tinh thần bạn. Nó buộc bạn phải dừng lại, phải ngẩng đầu lên để nhìn thấy những con đường khác, những cánh cửa khác mà trước đây bạn quá bận rộn để nhận ra.
Giống như Hân tìm thấy sự chữa lành từ những mảnh gỗ thô mộc bị vứt bỏ, bạn cũng sẽ tìm thấy sức mạnh và ý nghĩa cuộc đời từ những điều giản dị, chân thật nhất. Giá trị của bạn không nằm ở chức danh trên tấm danh thiếp, mà nằm ở khả năng tái tạo, khả năng vươn lên và nở hoa rực rỡ từ trong nghịch cảnh.
Hít thở sâu vào, người chiến binh ạ. Hãy để khoảng thời gian này là bệ phóng cho một phiên bản mạnh mẽ, chân thật và sống động hơn của chính bạn. Ngày mai, khi thức dậy, bạn sẽ không còn tìm kiếm công việc – bạn sẽ kiến tạo nên công việc.
Bạn kiên cường hơn bạn nghĩ rất nhiều. Hãy tin vào quá trình tái sinh này. Bạn sẽ ổn thôi, và rồi bạn sẽ thấy, sự đổ vỡ này lại chính là khởi đầu đẹp đẽ nhất.







