- Đợi hoàng hôn tắt nắng
- Tác giả: Gió lạ
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 4.276 · Số từ: 485
- Bình luận: 5 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 3 Phạm Chi Linh Diệp Mặc Gấm Nguyễn
Chiều tà buông xuống, những cô bác nông dân lần lượt ra về, ánh nắng chiều cuối cùng còn đọng lại trên vai áo họ. Họ tất bật và vội vàng, chẳng mấy chốc trên những nẻo đường đã vắng tanh. Tôi chợt thấy buồn, một ngày đã kết thúc, cuộc sống cứ trôi đi, không ngưng nghỉ, nếu tôi không tiến về phía trước, chẳng mấy chốc, tôi sẽ bị bỏ lại. Tôi đã từng căm ghét làng, căm ghét cái sự bình yên và lặng lẽ của nó. Tôi muốn rời đi, muốn biến khỏi đây càng nhanh càng tốt, muốn rời xa căn nhà in đầy dấu chân tôi. Thế rồi, tôi cũng được thỏa ước nguyện. Tôi đỗ trường số một của tỉnh, ra thành phố học, trọ luôn ở đấy, chỉ cuối tuần mới về nhà. Những bạn ở cùng tôi khóc thút thít nhớ nhà, còn tôi thì tỉnh bơ, thậm chí cười rất vui vẻ.
Không phải tự nhiên mà tôi ghét căn nhà tôi đã sống một khoảng thời gian dài. Ở trong căn nhà ấy, tôi luôn phải nghe những tiếng mắng chửi của bố tôi khi ông say rượu, rồi sáng hôm sau ông lại quên hết như chẳng có chuyện gì. Ông cứ say, chửi rồi lại quên. Vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp lại trong cuộc đời tôi; à, đôi khi tôi cũng bị ăn tát dù chẳng làm gì. Những lúc ấy, tôi hận ông thấu xương, nhưng rồi lại bình thường trở lại.
Xa nhà được gần một tuần, tôi bỗng thấy buồn, tôi… nhớ nhà. Những cảm xúc này, tôi không ngờ chúng sẽ xuất hiện, tôi lúc trước luôn chỉ muốn cuốn gói đi thật nhanh. Tôi chợt nhận ra ở căn nhà ấy có người mẹ đáng thương của tôi, có người bố khi bình thường rất hiền lành. Tôi nhớ những bữa cơm bình yên đến lạ dù nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cuối tuần, tôi về nhà. Bố tôi vẫn uống rượu, nhưng ông uống ít hơn, trong bữa cơm cũng chỉ lè nhè vài câu rồi thôi. Rửa bát xong, tôi ra phía trước sân, nhìn ra những cánh đồng vẫn đang xanh tràn đầy sức sống, hoàng hôn bao phủ, những tia nắng cuối cùng đã tắt. Một ngày khép lại nhưng rồi ngày mai sẽ lại đến, cuộc sống một lần nữa lại nhộn nhịp trở lại. Tôi chợt không thấy ghét làng như trước nữa, giờ lại thấy nó thân thương đến lạ.
Dù căn nhà ấy chứa những kỉ niệm vui hay buồn, dù cuộc sống hạnh phúc hay đau thương, dù cho bạn có hận nó đến tận xương tủy, nhưng khi xa nó lại nhớ đến nó, lại muốn quay trở về. Đó chính là nhà – nơi bạn đã sống và trưởng thành.
pham jen (7 tháng trước.)
Level: 7
Số Xu: 569
Cảm ơn b, tui nghĩ là do bài này tui thêm nhiều yếu tố nhiều cảm xúc và hoàn cảnh của tui vào
Trần Quán (7 tháng trước.)
Level: 1
Số Xu: 22
Ấn tượng nhất vs truyện này của tác. Tuy ngắn nhưng có thể cảm nhận được cái hồn trong truyện
Phạm Chi Linh (5 năm trước.)
Level: 3
Số Xu: 549
Hì k có gì đâu ^^, mình cảm nhận đc tình yêu thương gia đình trong tác phẩm của cậu
pham jen (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 569
Cảm ơn bạn nhé, có người đồng cảm với những bài mình viết về gia đình thực sự rắt vui 2âgpjgjgjgjm
Phạm Chi Linh (5 năm trước.)
Level: 3
Số Xu: 549