Năm 2021 của tôi

Năm 2021 của tôi
Thích

Tổng kết một năm đã qua

Đây đã là những ngày cuối của năm 2021. Khi mà tình hình dịch bệnh ngoài kia vẫn đang diễn biến phức tạp, tôi lại ngồi trong căn phòng nhỏ và tự hỏi mình đã trải qua những gì trong suốt một năm vừa rồi.

Nói chung thì năm 2021 này, mọi thứ gần như là một bước trầm. Những dự định mới hầu hết đều phải hoãn lại do dịch bệnh. Chính tôi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ bởi nó.

Đợt đầu năm nay, có vẻ là khoảng thời gian tuyệt nhất. Tôi vẫn được về quê ăn Tết như thường lệ. Ra Tết thì tới trường gặp bè bạn ngồi hàn huyên. Hơn thế nữa, tôi còn có một chuyến đi dài đáng nhớ – một chuyến đi học quân sự kết hợp “nghỉ dưỡng”.

Trước khi đi vài ba ngày, tôi đã phải lo lắng đủ thứ. Đứng trước một điều mới mẻ sắp xảy đến là tâm trạng tôi lại hồi hộp. Đi đâu, làm gì cũng nghĩ tới nó. Chuyến đi ấy dài tận ba tuần nên đâm ra cũng lo, sợ mình khó hòa nhập với mọi người, lại còn khó ăn, khó ở, khó đủ đường. Tại tôi ít giao tiếp, khó bắt chuyện nên cũng chỉ quen thân được với một số người cùng lớp, nhưng đã thân rồi là cực thân luôn. Vậy nên, trước khi đi, tôi mong ngóng là sẽ được chọn phòng nhưng kết quả thì không đúng như mong đợi. Dù vậy, tôi vẫn được ở trong một phòng khá ổn. Mọi người đều vui tính và cởi mở nên cảm giác cũng đỡ bỡ ngỡ hơn.

Ngày đầu tiên đến với một môi trường mới mẻ, tôi thấy cực kỳ hào hứng. Nhưng ngay hôm đó lại là một buổi lao động “khổ sai” cực kỳ nặng nhọc. Đám con trai chúng tôi phải đi khuân đến vài chục chiếc ghế đá nặng trịch. Làm xong, thằng nào thằng nấy đều kêu giời lên đau lưng, đau gối, đau đủ thứ, trừ mấy anh thích thể hiện. Kể khổ vậy thôi, chứ làm việc cùng nhau như thế thì cũng vui ra trò. Một kỉ niệm đáng nhớ ngay ngày đầu tiên.

Những hôm sau đó, chúng tôi bắt đầu nhập cuộc nhẹ nhàng bằng những tiết học lý thuyết và những buổi sinh hoạt chung. Tôi dần quen với nếp sống tại đó. Sinh hoạt, ăn uống, ngủ nghỉ đều phải có giờ giấc. Tới cả việc gấp chăn gối hay sắp xếp đồ đạc cũng phải vuông vức và theo đúng quy trình. Sáng năm giờ dậy tập thể dục, sáu giờ ăn, bảy giờ học. Trưa lại đúng mười một giờ ăn, chiều một giờ học. Tối là sáu rưỡi và sau buổi sinh hoạt thì chín rưỡi là tất cả các phòng phải tắt đèn, đi ngủ. Dù khuôn phép là vậy nhưng cũng có vài lần được du di nhẹ. Mấy hôm vui vui thì lại được các thầy gọi xuống tập trung lúc nửa đêm “đi mò ếch” nên nhiều khi quần áo cứ phải chuẩn bị sẵn sàng. Tính ra, từ khi ở đó, chưa hôm nào tôi đi ngủ mà mặc quần đùi cả, toàn đóng sẵn cái quần thô xanh lơ.

Ở dưới khu học quân sự thì không gian thoáng đãng, xung quanh đều là những bãi đất trống hoặc cánh đồng lúa bát ngát. Thời tiết đợt ấy cũng thất thường. Hôm nóng hôm lạnh, lúc nắng lúc mưa, ẩm ương, chẳng biết thế nào mà lần. Đen nhất vẫn là mấy hôm học ngoài trời. Khi thì nắng gắt chói chang vỡ mặt. Mặc áo che kín tay, đội mũ che kín đầu rồi mà về vẫn thấy đen xì cả người. Hôm lại mưa rơi tầm tã đúng lúc học ngắm bắn. Nằm xuống bãi cỏ sũng nước và rồi quần áo thì… ai cũng hiểu rồi đấy. Nó chẳng những ướt đồ ngoài mà còn ướt cả… Nhưng mà như thế thì mới khiến mỗi ngày lại trở nên thú vị hơn.

Không chỉ có những tiết học đáng nhớ mà giờ giải lao cũng thật thú vị. Đủ thứ trò được bày ra. Ai năng động, hoạt bát thì chơi thể thao. Ai vui vẻ, hài hước thì chơi mấy trò dân gian hay trò bắt trend (xu hướng). Ai thích “buôn thúng bán mẹt” thì đi nói chuyện tâm sự với nhau. Mà tính ra, nhiều người cũng bảo đi học quân sự, nam nữ ở cùng nhau thế này dễ kiếm mối lắm. Tôi cũng chả quan trọng là đi phải kiếm được bạn gái hay người yêu nhưng nghe thì khá thú vị đấy. Thực sự trong lòng muốn trải qua cảm giác có ai đó để mình thương nhưng xem ra khó đây.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ ba tuần là dài lắm. Nhưng qua rồi mới biết, nó thực sự ngắn ngủi. Tới những hôm cuối cùng ở tại đó, tôi mới thấy tiếc khi đã không tận hưởng và sống hết mình. Tôi thân thiết hơn với những người mình đã chơi cùng từ trước. Tôi biết thêm và nói chuyện nhiều hơn với những người bạn mới. Trước đó, tôi chắc còn chưa bao giờ nói với họ nửa lời. Tôi luôn nghĩ họ thuộc kiểu người khắc tính với mình. Nhưng tiếp xúc rồi mới biết họ cũng hài hước, cởi mở và thú vị ra trò. Đến khi ấy, tôi mới hiểu rào cản mình tự đặt ra cho chính bản thân là quá lớn. Nó khiến tôi trầm tính, kiệm lời và khó hòa nhập trong một tập thể. Nhưng sau chuyến đi ấy, mọi thứ đang dần tốt lên. Tôi thả bản thân mình một cách thoải mái hơn. Mạnh dạn mở lời, tự tin đưa ra những câu đùa châm biếm. Phải nói là những người bạn ấy đã giúp tôi rất nhiều. Lắm lúc, tôi nói luôn miệng không ngừng nghỉ.

Còn một điều nữa mà tôi nhận ra sau chuyến đi đó, tôi đã say nắng một cô bạn. Mặc dù, chúng tôi đã quen nhau từ trước và nói chuyện với nhau cũng tương đối rồi, nhưng lúc ấy, tôi cũng chỉ cho rằng chuyện của chúng tôi mới dừng lại ở mức tình bạn thôi. Tôi đối xử với bạn ấy như những bạn nữ khác mà tôi quen. Mà không, xem ra có chút đặc biệt hơn đối với tôi.

Những hôm cuối trong chuyến đi học quân sự, tôi cảm thấy tâm trí mình trao đảo. Cơ thể thì cứ run lên rần rần giống như rung động. Tôi muốn trông thấy bạn ấy, bước đi bên cạnh bạn ấy, che chút nắng gió, hơi sương đã làm bạn ấy mệt mỏi, rồi có khi đổ bệnh. Tôi luôn tìm cách để được gặp mặt, cùng nhau chuyện trò. Nhưng mọi thứ tôi làm đều không quá lộ liễu. Trước mặt bạn ấy, tôi luôn muốn gây ấn tượng nhưng vẫn cố giữ mình. Tôi chưa muốn mặt mình hiện hẳn lên dòng tâm trạng: “Tôi đã thích cậu lắm rồi”. Tôi giữ ý tứ và tiến những bước từ từ. Tôi quan tâm tới bạn ấy, muốn được là người chia sẻ, tâm sự cùng bạn ấy.

Sau đợt đi học quân sự là một tuần học tuyệt vời đối với tôi. Tôi đã đi ăn cùng cô bạn đó. Tôi tìm cách mở lời để được trò chuyện nhiều hơn. Dù vậy, tôi nghĩ với những hành động có phần mập mờ của mình thì bạn ấy chưa biết rằng tôi đã dành tình cảm cho bạn ấy đâu. Nhiều hôm, ngồi trên xe buýt đi về nhà mà trong lòng cứ cảm thấy nao nao lạ thường. Tim đập thình thịch như vừa chạy thi một nghìn năm trăm mét. Người tự nhiên lại thấy khó thở. Đầu thì cứ inh inh. Nhưng nó không giống như bị bệnh mà nó là cảm giác rung động của tình yêu lứa đôi mà tôi lần đầu được trải qua. Trước giờ, chưa bạn nữ nào khiến cho tôi có những cảm giác như thế. Nó thực sự mạnh và thôi thúc mình rằng cô bạn ấy chính là định mệnh của đời mày.

Tôi đã mơ tới viễn cảnh mình và bạn ấy trở thành một đôi. Nhưng tôi lại chẳng dám nói ra điều đó. Tôi muốn mình làm mọi thứ bằng hành động để dần dần bạn ấy nhận ra rằng sự quan tâm mà tôi dành trao chẳng phải từ một người bạn bình thường. Hơn nữa, tôi cũng muốn đó là thời gian để tôi tự cải thiện bản thân mình. Tôi biết mình còn rất nhiều điều thiếu sót, và thậm chí, tâm tính của tôi bây giờ còn chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Vì vậy, tôi luôn lo sợ mình sẽ làm khổ đối phương khi bước vào một mối quan hệ yêu đương. Tình cảm của tôi dành cho bạn ấy đủ mạnh để tôi có thể nhìn nhận ra được chính bản thân mình. Tôi không mơ tưởng rằng tôi là một con người tốt đẹp nữa. Tôi chấp nhận những khuyết điểm của mình và cố gắng thay đổi để tốt hơn.

Nhưng lại một lần nữa, bệnh dịch đeo bám khiến con người ta đau lòng. Chỉ một tuần học trên trường, mấy tháng còn lại thì liên tục giãn cách. Tôi ở trong nhà suốt, chỉ có thể nhắn tin trò chuyện, hỏi han bạn ấy. Nhưng dần dà, chuyện cũng chẳng còn nhiêu để nói. Tôi thực sự muốn trò chuyện với bạn ấy lắm nhưng lại chẳng nghĩ ra chủ đề gì mới. Hỏi đi hỏi lại mấy câu cũ rích thì xem ra cũng nhàm, có khi lại gây khó chịu. Tôi đã cầu mong cho dịch chóng qua để được quay trở lại trường và tiếp tục công cuộc chinh phục người con gái ấy nhưng xem ra lời cầu nguyện của tôi không được đáp lại. Thứ bệnh dịch ác ôn, phá phách ấy đã chen ngang một cách không thể nào điên đầu hơn.

Cho tới nay, đã hơn bảy tháng rồi, chúng tôi chưa gặp mặt nhau. Dù vẫn thấy nhau qua những buổi học trực tuyến nhưng như vậy thì có bõ bèn gì. Nói thế thôi, chứ tôi vẫn cứ ngắm bạn ấy đều đều. Rồi mong chờ tiếng tinh tinh vang lên, khi mở máy là tin nhắn của bạn ấy. Tôi biết cái chuyện tán tỉnh qua chiếc màn hình điện thoại bé tẹo teo này sẽ thật nhàm, chẳng thể đi tới đâu. Nên tôi không bao giờ cố gắng cho điều đó. Thứ tôi muốn làm vì tình yêu dành cho bạn ấy không phải chỉ là những lời nói suông mà nó xuất phát từ những cử chỉ, hành động chân thành. Nhưng có lẽ, bây giờ đã muộn rồi. Cánh cửa ấy gần như đã bị bịt kín. Tôi không biết phải làm sao cả. Cái cảm xúc có trong tôi cũng dần bị thời gian làm lu mờ.

Chuyện tình yêu tình báo thì như vậy, còn về chuyện bạn bè. Năm nay, tôi kết nạp được thêm một người bạn thân nữa. Là nữ hẳn hoi, nhưng mà bạn thân thôi, không đi xa hơn được. Dù tôi cũng định đưa đẩy vài câu chuyện ý tứ đấy nhưng chỉ để trêu đùa cho vui. Công nhận, nói chuyện với nó thấy thoải mái đến lạ. Tôi được tự tin chia sẻ đủ thứ chuyện trên trời dưới biển mà luôn có đứa lắng nghe và hồi đáp lại. Tự nhiên, quen nó rồi, tôi thấy mình nhiều lời hơn hẳn. Nó cũng chia sẻ nhiều thứ để kẻ trên mây như tôi biết thêm về mùi đời. Nói chung là một đứa bạn tuyệt vời, dù nhiều khi, nó hay cau có nhưng mấy chuyện vặt vãnh ấy cho qua được hết. Chắc vì tôi bao dung đó, bạn tôi ạ! Đùa vậy thôi, chứ bạn bè là không tính toán chi li. Chơi được với nhau như vậy là quá tâm đầu ý hợp rồi.

Về nhóm bạn thân của tôi từ hồi cấp ba thì cũng chỉ tụ tập được với chúng nó hai, ba đợt trong năm nay. Mỗi người một công một việc, còn tình hình dịch thì ghê quá mà. Sao thoải mái ngồi với nhau ăn uống cho nổi. Dù vậy, bọn tôi vẫn tận dụng thời gian để có vài buổi gặp gỡ, chơi bời, ăn uống với nhau thế là tốt rồi. Chúng nó giờ đều có những công việc riêng, những định hướng riêng cho mai này khi sắp ra trường và bươn chải với đời.

Tôi cũng chợt nhìn lại bản thân mình. Năm nay đã năm bốn đại học rồi mà tôi vẫn chẳng có trong đầu nổi một cái định hướng gì rõ ràng. Tôi chỉ biết rằng mình không thích cái ngành mà mình đã vất vả theo học những bốn năm. Mình thích sáng tác, thích viết lách và vẫn luôn mơ mộng một ngày nào đó, mình sẽ kiếm sống bằng chính cái đam mê này. Tôi hiện thực hóa giấc mơ đó bằng cách viết lên những câu chuyện từ chính mắt nhìn cùng trí tưởng tượng của mình. Tôi đăng đứa con tinh thần của mình lên những trang truyện đầu tiên. Tôi làm thế chẳng phải vì mục đích muốn có lợi nhuận. Tôi biết trình độ của mình tới đâu và bản thân mình đang ở vị trí nào. Nhưng không vì vậy mà tôi chấp nhận mình chỉ dừng lại tại đó. Mỗi lần viết lại là một lần tôi học hỏi thêm được nhiều thứ. Mỗi lần đăng một tập truyện mới lên trang lại là một lần tôi tự ghi nhận những cố gắng của bản thân mình. Tôi không phải một người quá giỏi giang nhưng tôi kiên trì, và sự kiên trì ấy sẽ giúp tôi học hỏi thêm nhiều thứ để trở nên tốt hơn.

Không những chính bản thân tự ghi nhận những cố gắng ấy mà còn nhiều độc giả hay “đồng nghiệp” cũng ghi nhận sự tiến bộ đó của tôi. Họ trao cho tôi lời khen, lời động viên, lời góp ý chân tình. Điều đó khiến tôi thấy tự tin hơn và nhận ra rằng mọi sự cố gắng của mình đều không trở nên vô nghĩa. Tôi muốn cảm ơn tất cả những con người ấy, những con người đã cho tôi thêm động lực để vững tin bước tiếp trên con đường này. Dù chưa thể chắc chắn năm sau, khi ra trường, tôi sẽ kiếm sống bằng công việc gì nhưng đam mê sáng tác, viết lách vẫn sẽ còn mãi trong tôi.

Những kỷ niệm có phần đẹp đẽ, đáng nhớ trong suốt một năm qua, tôi cũng đã kể được kha khá. Giờ, tôi sẽ kết lại bằng một câu chuyện khá buồn đã xảy tới với tôi. Đợt dịch vừa qua, tôi cũng đi tiêm vắc xin như bao người khác. Nhưng chẳng may lại bị sốc phản vệ. Khi ấy, vừa tiêm xong, tôi thấy cơ thể mình hoàn toàn bình thường, chỉ là bắp tay có hơi tê cứng nhẹ. Sau đó, chừng gần năm phút, tôi bắt đầu thấy mắt mình mờ dần, tay chân gần như chẳng còn cảm giác gì nữa. Nhưng tôi vẫn cố gắng gượng. Tôi bám chặt tay vào chiếc ghế phía trước, mắt cố mở thật to. Dù vậy, tôi chẳng thấy khá hơn là bao. Mắt tôi đang tối dần, nhìn mọi thứ lập lòe, chỉ còn nhìn thấy những tia sáng mờ ảo trước khi nó tắt lịm đi. Tôi không thể cứ để mình ngã xuống như vậy. Tôi gắng gượng đi ra phía chiếc giường y tế được đặt sẵn. Chân tôi bắt đầu loạng choạng. Tôi kịp nằm lên giường. Lúc ấy, mắt đã nhuốm một màu đen kịt, tai thì ù đặc, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Trông một chốc, tôi đã nghĩ rằng thế là mình đi rồi. Nhưng ngay lập tức, tôi mở mắt ra và dần dần nhìn thấy lại mọi thứ như bình thường. Chân tay tôi cứng đờ, không thể nhấc lên nổi nhưng thật may, tôi không gặp phải điều gì đó quá tệ, cái điều mà tôi đã thoáng nghĩ tới trong vài giây trước.

Vụ việc lần đó làm tôi thực sự thót tim. Lần đầu tiên, tôi rơi vào tình cảnh như thế. Tôi cố gắng gồng hết sức mình để tỉnh táo nhưng lại hoàn toàn vô ích. Cơ thể không nghe theo những gì tâm trí tôi muốn, dù trước khi lịm hẳn đi, tôi vẫn nghĩ được rằng: “Thôi, xong rồi”. Nhưng may quá, không xong, chậm tí nữa thì đúng là không biết thế nào.

Một năm của tôi đã trôi qua với nhiều sự kiện đáng nhớ. Dù nó bị ảnh hưởng không nhỏ bởi dịch bệnh nhưng đây vẫn là một năm khá ổn đối với tôi. Những năm trước mọi thứ trôi qua nhạt nhẽo lắm nhưng năm nay bỗng có nhiều thi vị hơn một chút. Có thể coi như là một bước ngoặt để chính bản thân mình trở nên trưởng thành.

Năm sau là 2022, năm mà tôi tự mình bước vào cuộc sống hối hả ngoài kia cùng nhiều nỗi lo về cơm áo gạo tiền. Nhưng tôi vẫn mong đó sẽ là một năm tuyệt vời. Đầu tiên là mong cho bệnh dịch quái ác qua đi. Thứ hai, tôi quyết rằng sẽ ra trường đúng hạn và kiếm được một công việc ổn định. Thứ ba, tôi tự hứa với bản thân mình sẽ trở nên mạnh dạn và tự tin hơn trong cả công việc, những mối quan hệ hàng ngày lẫn chuyện tình cảm. Chứ chẳng thể lúc nào cũng mặt thì cúi gằm, miệng thì câm như hến mãi được. Cuối cùng, tôi mong tất cả mọi người đều sẽ có một năm hạnh phúc phía trước!

Tạm biệt những kỷ niệm cũ, giờ là lúc để chuẩn bị xây đắp những điều mới mẻ!

Bài cùng chuyên mục

Tiểu Từ Hi

Tiểu Từ Hi (3 năm trước.)

Level: 10

92%

Số Xu: 7678

Ơ? Mới đó đã hết năm rồi à! Nhanh quá đi... Còn bao nhiêu thứ chưa thực hiện được nữa... hic


Hoàng Hiệp

Hoàng Hiệp (3 năm trước.)

Level: 8

95%

Số Xu: 5328

Huỳnh Mai Đặng

Năm nay đúng thật là một năm đáng nhớ! Đã có khá nhiều điều thú vị mà ta đã bỏ lỡ chỉ vì cái quỷ dịch đáng ghét này. Mong...

Mong dịch bệnh sẽ sớm qua. 2022, tôi đã quyết tâm là không để bản thân thụ động mãi nữa. Dịch nên ru rú trong nhà suốt, xem ra cũng cuồng chân cuồng tay.


Huỳnh Mai Đặng

Huỳnh Mai Đặng (3 năm trước.)

Level: 8

77%

Số Xu: 7760

Năm nay đúng thật là một năm đáng nhớ! Đã có khá nhiều điều thú vị mà ta đã bỏ lỡ chỉ vì cái quỷ dịch đáng ghét này. Mong sang năm 2022 dịch bệnh sẽ nhanh chóng được chấm dứt.


Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương