- Bắt cóc
- Tác giả: phượng băng
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.230 · Số từ: 3694
- Bình luận: 5 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 4 Anh Nguyễn Minh Trà My Monk Saint Eguard
A a… Thế giới… thật sự là cái gì cũng có thể xảy ra, nhỉ?
Hoài Vỹ vươn người căng cơ, dựa lưng vào bức tường phía sau, chậm chạp đưa mắt quét quanh căn phòng. Thu vào cặp đồng tử của cô không có gì ngoài màu đen, tất cả như một.
Quét hết một lượt, Vỹ hướng mắt nhìn thẳng, lơ đãng trong không trung, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô nhắm mắt, bắt đầu nghĩ ngợi.
Lúc đó, cô đang say sưa bên bàn nhậu cùng chúng bạn… Tiệc tàn, người tan, cô cũng không ngoại lệ, một mình lướt thướt trên con đường hiu quạnh.
A a… Phải rồi, là do cô đã say bí tỉ, lại còn thích đi bộ một mình, cuối cùng mới bị người ta bắt cóc…
Hồi tưởng xong, Vỹ mở mắt mà không thấy sự khác biệt về ánh sáng.
Không rõ đã trôi qua bao lâu kể từ lúc đó, trong căn phòng này vốn cũng không có khái niệm thời gian. Vỹ cũng đã tỉnh lại được một lúc, nhưng chắc vẫn chưa trọn một ngày. Mà từ lúc có lại ý thức, cô vẫn chưa thấy tên bắt cóc đâu, người cũng không có dấu hiệu bị hành hạ thể xác, thậm chí còn không bị trói…
Vỹ cúp mắt xuống, hướng ánh nhìn tới đồ vật duy nhất cô có thể nhìn rõ trong căn phòng này. Một đĩa thức ăn đã nguội lạnh.
Vỹ cầm đĩa đựng thức ăn lên, nhìn chằm chằm chừng hai phút rồi xúc ăn một miếng, chậm rãi nhai rồi đến miếng thứ hai, miếng thứ ba.
Tiếng thìa sắt va chạm vào đĩa sứ leng ca leng keng, nhịp nhàng như có giai điệu, đồng vọng trong phòng.
Ăn xong, Vỹ đặt đĩa xuống, đứng dậy làm vài động tác thể dục cơ bản rồi mò mẫm đi dạo trong phòng.
Cửa ra vào bị khóa, cánh cửa gỗ có vẻ đã mủn, mục rữa mà lại chắc chắn hơn cô tưởng. Phòng không có đồ dùng thiết yếu, đúng ra, là không có gì, chỉ đơn giản: tối tăm, u ám, ẩm ướt.
Vỹ đứng trân trân tại chỗ cánh cửa, đầu cúi xuống, ánh mắt vô định…
A a… Quả nhiên là… phải ra khỏi đây nhỉ?
Vỹ quay đầu bước lại về phía góc của căn phòng, nơi có chiếc đĩa làm dấu.
Cô ngồi xuống, dáng vẻ cũ, hai chân duỗi thẳng, hai tay buông thõng, người tựa vào tường, đầu hơi nghiêng về một phía và… ánh mắt, không rõ phương hướng.
Hoài Vỹ giữ nguyên trạng thái như thế trong một khoảng thời gian rất lâu. Lâu tới nỗi không rõ cô còn sống hay đã chết, đang tỉnh hay mê.
…
Cạch.
Kẽo… kẹt.
Vỹ ngước mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
A a… Đến rồi sao?
Một thanh niên bước tới từ phía cửa, tay cầm đĩa thức ăn đã lạnh bốn phần, lại gần chỗ cô, đặt đĩa thức ăn đó xuống, lấy cái đĩa trống rồi quay người bước ra khỏi phòng, khóa lại cửa.
Suốt quá trình đó, gương mặt thanh niên không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt cũng không nhìn cô.
Ánh đèn hiu hắt ngoài hành lang le lói vào phòng, để lộ ra dáng người hơi gầy yếu của thanh niên.
Thanh niên đó khuất bóng, Hoài Vỹ ngồi trầm ngâm.
Không làm gì… sao?
Hay do không biết mình đã tỉnh? Nhưng nhốt trong căn phòng tối như này, anh ta phải có tính toán chứ?
Vỹ mân mê chiếc thìa, đầu tràn ngập thắc mắc, những câu hỏi cứ nối đuôi nhau thành vòng tròn, khiến cô không cách nào thoát khỏi.
Đến khi hơi ấm của đĩa thức ăn đã bay hoàn toàn, Vỹ mới thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó.
Cô cầm cái đĩa lên, ăn chậm. Xong rồi thì đặt xuống, không biết làm gì tiếp nên đi ngủ.
…
Lần tiếp theo Hoài Vỹ tỉnh dậy thì đã có một đĩa thức ăn khác ở đó, vẫn còn chút hơn ấm, có lẽ anh ta cũng vừa mới rời đi.
Vỹ không rõ một ngày anh ta định cho mình ăn bao nhiêu bữa, nhưng ở đây, vốn không có chỗ nào để loại bỏ chất thải trong người. Nếu cô bài tiết luôn, căn phòng sẽ sớm trở nên hôi hám và bẩn thỉu.
A a… Có lẽ, đây cũng là một biện pháp tra tấn chăng?
Vỹ nhìn đĩa thức ăn, trong người bắt đầu dâng lên cảm giác bồn chồn nhưng cô nén xuống, lắng nó lại.
Lần này, có lẽ không nên ăn vậy…
Vỹ đứng dậy, làm vài động tác căng xương cốt rồi đi xung quanh phòng lần nữa, đầu bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho việc bỏ trốn, mong rằng chỉ trong hai lần thức giấc nữa, cô sẽ hoàn thành.
…
Căn phòng tĩnh mịch tưởng như nghe được âm thanh của sự im lặng. Sự tồn tại như có như không của thời gian như biến nơi này thành một chiều không gian khác, không liên quan tới thế giới bên ngoài.
Có lẽ, cũng vì thế nên hành động của một bóng đen nhỏ bé đã chẳng thể động tới chúng.
Thời gian hững hờ trôi, Hoài Vỹ đã đi xung quanh phòng nhiều tới nỗi dần thấm mệt. Cô trở về vị trí cũ, ngồi gục xuống, dựa lưng vào tường, cố gắng điều chỉnh nhịp thở về với mức bình thường. Đôi mắt xa xăm dần nhìn về thực tế, không rõ vô tình hay cố ý mà lướt sang chiếc đĩa thức ăn.
A a… Đáng ra cô không nên vận động, giờ đói quá rồi…
Gương mặt vô cảm của cô dần quay đi, đôi mắt nhắm lại, tận hưởng sự im lặng trong căn phòng.
…
Lạch… cạch.
Tiếng đặt đĩa thức ăn chậm rãi vang lên, có vẻ như anh ta đã đến.
Lần này, thấy Hoài Vỹ đã ngủ say, anh ta mới đưa mắt nhìn cô. Trong bóng đêm, mọi thứ vốn mờ nhạt nhưng gương mặt của người con gái này lại hiện lên rõ nét trong đầu hắn.
Hắn nhìn cô, gương mặt không biểu hiện cảm xúc, nhìn chừng vài phút, hắn đứng dậy, quay người rời đi.
…
Tiếng đóng cửa vang lên, Hoài Vỹ chậm chạp mở mắt.
Thời gian đưa thức ăn lâu hơn lần trước, anh ta vừa làm gì đó sao?
Vỹ cầm đĩa thức ăn lên săm soi, lòng dấy lên nhiều hồ nghi. Thiết nghĩ, nếu định cho gì vào thức ăn thì anh ta có thể làm nó ở ngoài căn phòng này, không cần phải vào đây mới bỏ độc. Nhưng biết đâu, đó cũng là một cách tra tấn mới, không ăn cũng chết, ăn cũng chết?
Mối nghi hoặc không giải được, tiếng bụng đói vẫn đang kêu, Hoài Vỹ không buồn nghĩ thêm nữa mà đưa miếng cơm lên miệng.
…
Thời gian qua đi, bao quanh Vỹ vẫn vậy, nhắm mắt hay mở mắt đều không khác biệt. Những gì tên bắt cóc làm cũng không thay đổi, chỉ ngày ngày tới cho cô ăn. Thế nhưng, gương mặt cô đã dần lộ ra cảm xúc.
Nó dường như là một thứ gì đó buồn chán nhưng lại thỏa mãn, nghi hoặc mà lại lạnh nhạt…
…
Lần tỉnh dậy thứ mười, chưa có đĩa thức ăn nào được đặt ở đó, có vẻ giấc ngủ của cô ngày càng ngắn lại.
Thời gian qua, cô cũng không vận động gì nhiều, chỉ ngồi một chỗ, hướng mắt nhìn thẳng, không rõ điểm tới.
Cô cũng đã quan sát tên bắt cóc, hình ảnh của hắn dần hiện rõ trong mắt cô, ngày một in sâu trong tâm trí. Một thanh niên có nước da nhợt nhạt, dáng người cao ráo nhưng hơi gầy, gương mặt thờ ơ, vô cảm chưa từng có cảm xúc gì khác và đặc biệt, là đôi mắt. Đôi mắt vừa đục vừa trong, tưởng như rất dễ để nhìn thấu nhưng lại như là không thể. Trong đôi mắt ấy, có lẽ chứa rất nhiều điều, hoặc cũng có lẽ, là không chứa gì cả.
…
Tiếng mở cửa quen thuộc lại vang lên kẽo kẹt, kế tiếp là tiếng bước chân từ tốn, nhịp nhàng.
Lần này, cô mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta không chút giấu diếm nhưng lại khó đoán tâm tư.
Anh ta vẫn vậy, đặt đĩa thức ăn xuống rồi đứng dậy, quay người bước đi.
Lần này, cũng không có gì khác… Bỗng.
– Này, anh tên gì? – Âm thanh nhỏ nhẹ hơi khàn vang lên, ánh mắt Hoài Vỹ dừng lại trên đầu tên bắt cóc.
Tên bắt cóc hơi quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy một bóng đen lờ mờ không rõ mặt vẫn đang ngồi phía góc căn phòng, dáng vẻ không có gì là muốn động đậy. Đôi mắt cô sáng mờ như sao đêm, nghe qua giọng nói thì không rõ cô đang muốn làm gì. Hắn im lặng, hồi lâu sau đáp:
– Evan.
Hoài Vỹ dừng lại giây lát, sau đó chầm chậm hỏi:
– Anh không định làm gì tôi sao?
– Tôi không biết. – Evan chầm chậm đáp.
– Anh thả tôi ra được không?
– Tôi không biết.
Sau đó, căn phòng trở về với sự yên lặng vốn có.
Thấy cô có vẻ đã hỏi xong, Evan liền bước tiếp. Vỹ cũng không nói gì, lặng lẽ nhìn anh ta rời đi.
…
Lần đưa cơm tiếp theo, Evan có cảm giác là Hoài Vỹ đang chờ mình, cô có vẻ chưa ngủ từ sau lúc đó.
Ngay sau khi anh ta vừa đặt đĩa xuống, Hoài Vỹ đã cất tiếng hỏi, giọng điệu vẫn chậm rãi như trước, đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta:
– Đây là ngày thứ bao nhiêu tôi ở đây rồi?
– Mười lăm… – Evan cũng vẫn trả lời một cách chậm chạp, hắn cũng không né ánh mắt cô mà nhìn thẳng vào đó.
– Có thông tin tìm kiếm về tôi không?
– Không có.
– Người thân, bạn bè?
Evan im lặng, nhưng sau đó đáp:
– Không có.
– Anh sống một mình à?
– Ừm.
– Anh sẽ nhốt tôi ở đây mãi mãi sao?
– Tôi không biết.
…
Lần tỉnh dậy thứ mười một, Hoài Vỹ vẫn còn trong cơn mơ, đó là giấc mơ về cuộc sống bên ngoài, cũng là giấc mơ đầu tiên của cô sau khi bị bắt cóc.
Trong giấc mơ đó, các hình ảnh tươi sáng cứ lần lượt hiện ra, tiếng cười nói râm ran, ríu rít lần lượt vang lên khắp nơi. Một khung cảnh tràn ngập ánh sáng, đầy ắp niềm vui, sự ấm áp…
Thoát ra khỏi giấc mơ, không biết vô tình hay cố ý mà nhãn cầu trong hốc mắt cô chợt di chuyển. Hiện thực trước mắt cũng không khác ngủ mơ là bao, một màu đen bao trùm đến nỗi hoài nghi con mắt, không rõ đã tỉnh hay chưa.
Vỹ nhìn đĩa thức ăn. Đầu lại hiện lên hình dáng của người con trai ấy, anh ta hẳn đã đi được một lúc nên thức ăn mới mất đi hơi ấm thế này.
Evan… Đó là một cái tên giả. Cô đã nhận ra điều đó từ cuộc nói chuyện đầu tiên, nhưng cô không biết mục đích của cái tên này. Chỉ biết, nó có lẽ không phải vì che giấu danh tính, bởi cách che giấu tốt nhất, không phải là chọn ra một cái tên thuần Việt sao…
A a… Nếu bây giờ cô ra ngoài thì sao nhỉ?
…
Lần cho ăn thứ mười bảy, Evan đã thu đĩa cũ, đứng dậy đi được một nửa đường mà vẫn chưa có câu hỏi nào được đặt ra cho anh.
Lúc chân chạm tới mép cửa, Hoài Vỹ mới cất tiếng:
– Này, anh biết tôi à?
– Tôi không biết.
– Anh không biết tôi, thế tại sao lại bắt cóc tôi thế?
– Tôi không biết.
– Anh sẽ không thả tôi ra?
– Tôi không biết.
– Thế nếu giờ tôi trốn khỏi đây, thoát ra khỏi đây, thì anh sẽ làm gì? – Hoài Vỹ nói, người hơi động đậy.
Evan đứng quay lưng lại với cô, người không chút đề phòng. Hắn im lặng, hồi lâu sau quay người lại, mặt đối mặt với cô, giọng nói vẫn chậm rãi như thế, nhưng thay vì vô cảm như trước, lần này, hình như có một chút kiên định:
– Cô sẽ không trốn.
Nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, Vỹ hơi sững người lại, đáy mắt thấp thoáng một tia ngạc nhiên, vẻ mặt cũng có vẻ bị lời nói kia lay động mà ẩn hiện một nét thích thú. Lúc sau, cô lên tiếng:
– Vì sao?
– Vì cô cô đơn.
Không gian tối tăm bao trùm, cặp mắt sắc sảo của Hoài Vỹ sáng lên một cách lạ thường, giọng nói cô chêm phần mỉa mai:
– Anh không biết tôi, tôi không quen anh, sao anh nghĩ là tôi cô đơn?
– Vì cô đã không thoát khỏi đây.
Hoài Vỹ im lặng, có vẻ như cô chưa thỏa mãn với câu trả lời này. Evan thấy vậy tiếp tục nói:
– Cô đã có thể đánh ngất tôi và thoát ra khỏi đây, cô biết tôi sẽ không chống cự được. Nhưng cô không làm thế. Chính bản thân cô cũng rõ điều đó, nên mới có cuộc trò chuyện này. Cô muốn tìm một thứ gì đó để giữ cô ở lại nơi này, giữ cô thành “một người bị bắt cóc”. Cô cũng rõ, cô không hề say. Lúc tôi tấp xe vào chỗ cô, cô rất tỉnh táo và tự ý thức được… Không, nói chính xác, là cô tự lên xe, tự để mình bị bắt cóc. Cô tìm kiếm… một sự kích thích. Một thứ có thể giúp cô xua đi sự cô đơn.
– Tôi không cô đơn.
– Cô cô đơn. Cô đơn vì cuộc sống tẻ nhạt, cô đơn vì ngày ngày chỉ có một cung đường đi làm rồi về nhà, cô đơn vì không ai có thể thỏa mãn nhu cầu của cô, cô đơn vì không ai có thể hiểu cô, cô đơn vì cô lạc lõng, cô đơn vì thế giới xung quanh cô thật nhàm chán.
Evan nói xong, Hoài Vỹ vẫn chưa lên tiếng, hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Một hồi lâu, rất lâu sau đó, Evan quay người rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, không có âm thanh vặn chốt. Có vẻ như anh ta đang cười nhạo cô vì sự tự lừa mình dối người của bản thân.
Hoài Vỹ bật lên một tiếng cười nhạt, vốn nghĩ anh ta chỉ hơi lập dị nhưng ai ngờ lại khác người đến thế.
Giờ cô cũng rõ, đôi mắt anh ta, vừa đục vừa trong, tưởng như rất dễ để nhìn thấu nhưng lại như là không thể. Trong đôi mắt ấy, không chứa gì cả.
Trống rỗng. Như cô.
Vốn dĩ, cô cũng không hề lừa mình dối người, đúng như anh ta nói, cô hiểu rất rõ. Rất rõ vì sao bản thân cô đơn, rất rõ vì sao cô bị bắt cóc, rất rõ vì sao kế hoạch trốn thoát đã hoàn thành từ lâu mà chưa thực hiện. Chỉ là, sống trên đời thì ai chả làm “diễn viên”, diễn một tí cũng đâu hại gì, huống hồ cô còn rất thích nó, thích vai diễn mà mình chọn.
Đã có lúc cô từng nghĩ rằng sẽ chẳng thể gặp ai có thể nói chính xác những gì về cô như thế… Không trốn ra khỏi đây sao… Evan, chính anh cũng là một “diễn viên” đó thôi.
…
Lần đưa cơm tiếp theo là một sự im lặng, chỉ có tiếng đĩa sứ đặt xuống sàn vang lên lạch cạch.
Cả Evan và Hoài Vỹ đều chăm chú làm việc của mình. Vỹ mải mê theo đuổi những thứ ở vô định, cặp mắt hướng tới góc đối diện căn phòng mà không rõ dừng lại ở đâu. Evan cũng chỉ đặt đĩa thức ăn xuống rồi đứng dậy đi luôn, ánh mắt hai người không giao nhau lần nào.
Đang đi về phía cửa, chợt đằng sau có tiếng động. Evan quay nửa đầu về phía Hoài Vỹ, thấy cô đang chống gối đứng dậy, làm động tác vươn người căng cơ.
Evan dừng lại, không tiếp tục đi mà cũng không lùi, không quay hẳn đầu lại mà cũng không quay đi. Cả người anh như bất động trong tư thế đó.
Hoài Vỹ căng cơ xong, đứng dựa vào tường, hai tay để sau, mắt nhìn về phía Evan, trò chuyện:
– Tôi cô đơn. Tôi tìm kiếm kích thích. Tôi để mình bị bắt cóc, không, là tôi tự bắt cóc mình.
Một câu không đầu không đuôi, không vấn không hỏi, không một mục đích như thế đã khiến Evan phải đứng mặt đối mặt với cô. Chỉ chờ có thế, Vỹ hơi nhếch môi nhưng chỉ trong phút chốc đã biến mất. Cô tiếp tục, giọng điệu vẫn không rõ tâm tình như trước:
– Nhưng tôi muốn ra khỏi đây. Sự kích thích của vụ bắt cóc này không còn khiến tôi hứng thú nữa. Tôi muốn tìm kích thích mới.
Evan vẫn im lặng, anh đang không rõ cô muốn làm gì.
– Ngay bây giờ, việc trốn ra khỏi đây thật dễ dàng. Sau đó trình chiếu với cảnh sát và anh sẽ bị bắt…
– Cô sẽ không làm thế. – Evan đột nhiên ngắt lời cô. Cô im lặng, anh nói tiếp:
– Trình chiếu với cảnh sát không giúp cô tìm kích thích mới, nó giúp cô chuốc phiền phức. Thêm vào đó, cô không biết là bên ngoài căn phòng này có những gì, hay vị trí hiện tại của cô là ở đâu. Tôi nói tôi sống một mình nhưng không có nghĩa đây là nhà tôi, cũng chưa chắc lời tôi nói là sự thật. Thoát ra khỏi đây là một cuộc đánh cược. Cô sẽ không làm thế.
Hoài Vỹ im lặng, bóng đen che phủ gương mặt cô. Nhưng đột nhiên cô phát ra tiếng cười. Cô cười, cười rất lâu, cười rất nhiều, cười rất sảng khoái.
– Evan, anh có biết, người có thể hiểu tôi đến thế, người có thể phân biệt được “kích thích” và “phiền phức” rõ ràng đến vậy, là người như nào không? – Cười xong, cô tuôn ra câu hỏi, ánh mắt chăm chú về bóng đen trước mặt, đôi chân chậm rãi bước tới.
Gương mặt của Evan vẫn không biểu lộ sắc thái cảm xúc, anh biết cô đang đến gần anh, cũng biết là mình đã lọt bẫy.
– Trả lời đi? – Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, không giấu nổi sự thích thú.
Evan thở dài một hơi nhẹ, giữ cho tâm trí bình tĩnh xong mới cất tiếng:
– Một người cô đơn. Như cô.
– Chính xác! – Hoài Vỹ đáp, gương mặt lộ ra vẻ ma mãnh từ bao giờ.
– Evan, suy cho cùng, chính anh cũng là người bắt cóc tôi. Biết tôi không say mà cố tình chuốc tôi say, biết tôi muốn bỏ trốn nhưng giữ tôi ở lại, biết tôi đặt bẫy mà cố tình lọt vào… Evan, anh cũng cô đơn, như tôi thôi.
Evan vẫn im lặng, mặc cho gương mặt của cô đã cạnh kề mặt anh, cái miệng nhỏ xinh cứ phả từng lời vào tai anh.
– Anh cũng chán cái kích thích này rồi. Nhưng lại không thể tìm ra kích thích mới, chưa kể nếu để tôi đi ra ngoài, ai biết tôi sẽ làm gì? Vì thế anh muốn giữ tôi ở lại, muốn giữ cái quan hệ “kẻ bắt cóc – người bị bắt cóc” này.
Evan vẫn không lên tiếng, mặc cho từng lời cô nói đều trúng tim đen.
– Nếu đã chán, nếu đã không thích cô đơn, nếu ngại vì chỉ có một mình thì Evan… Sao chúng ta không tìm kích thích cùng nhau nhỉ? À không, sao chúng ta không tạo ra kích thích cho nhau nhỉ?
Evan không đáp ngay, chỉ đợi tới khi không khí dần biến đổi anh mới nói:
– Cô muốn làm gì?
Hoài Vỹ nghe được câu hỏi từ anh, thấy ưng ý liền lui ra, mặt đối mặt với Evan.
– Đơn giản thôi, tôi muốn tạo một mối quan hệ khác, không phải “kẻ bắt cóc – người bị bắt cóc” nữa. Làm thứ gì đó thú vị hơn.
– Cụ thể?
Vỹ vân cằm, cúi mặt đăm chiêu. Không lâu sau đó ngẩng mặt lên, đáy mắt lại lộ vẻ ma mãnh.
– Người yêu?
Evan nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt vô cảm không suy chuyển đáp:
– Cái đó không thú vị.
– Anh thử rồi?
– Cô cũng thử rồi. Đó là điều đơn giản nhất mà chúng ta có thể nghĩ tới.
“Chúng ta” sao… Hoài Vỹ cười, không để cho Evan nhìn thấy.
– Tôi chưa thử. Chưa thử với “một người cô đơn” như mình.
Vỹ nói xong im lặng, chờ xem phản ứng của Evan. Đúng như cô nghĩ, anh lắc đầu, nói:
– Chúng ta không hợp, không hợp với chuyện yêu đương.
– Ừm, anh nói đúng. – Hẳn Evan cũng biết vì sao cô hỏi mấy câu như này, thôi thì đã không có ích thì vào thẳng chủ đề luôn vậy:
– Tôi muốn làm “bạn đồng hành”.
Evan không đáp lại, anh vẫn chưa hiểu, “bạn đồng hành”, có nghĩa gì?
Không đợi Evan nghĩ xong, Vỹ tiếp tục nói:
– Anh bỏ việc đi, cùng tôi đi phượt. Tại mỗi điểm dừng chân, lần lượt trong mỗi chúng ta sẽ là người tạo kích thích cho người còn lại, dựa vào đặc tính từng vùng. Không những là “bạn đồng hành”, còn được thử nhiều loại quan hệ khác. Ví dụ như “anh hùng cứu mĩ nhân”, “thợ săn và con mồi” hay “sát thủ và mục tiêu”… Thấy sao?
Evan im lặng, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc.
Anh và cô đều hiểu, việc này là điên rồ. Anh và cô đều biết, một khi quan hệ “bạn đồng hành” được thiết lập sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức. Nhưng cả hai người đều rõ, họ đã… chờ đợi khoảnh khắc này, từ rất lâu rồi.
– Được.
Anh Nguyễn Minh (3 năm trước.)
Level: 10
Số Xu: 3263
rất đáng để suy nghĩ nha. Good job tác giả.
Seroin (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 3837
Chào Ther nhé. Cám ơn Ther vì đã chỉ ra lỗi giúp mình nha. Mình đã sửa lại theo như Ther nói rồi, hi hi, mong bài sớm được duyệt! Chúc Ther một ngày tốt lành nhé!
Seroin (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 3837
Cám ơn bạn đã dành lời khen. Sau này có dịp ra tác phẩm mới, mong bạn sẽ đón đọc và để lại bình luận tiếp nhé!
Buổi tối vui vẻ nhé, Thyy!
Hồ Ly Lão Lão (3 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 2909
Chào bạn nha! Ther xin chúc bạn có một nagyf thật là tốt lành nhé!
Tác phẩm của bạn thú vị lắm! Còn có lỗi nho nhỏ nè bạn, bạn xem giúp Ther nha!
+ mò mẫn - mò mẫm
+ đưa ăn - đưa thức ăn (hoặc đưa đồ ăn)
Chúc bài của bạn sớm được duyệt nha!
Thyy Nguỹn (3 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 3
Hay dữ thần nghennn