- [HRT – 03.2020] Hạnh Phúc Của Chị
- Tác giả: Đông Tàn
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.954 · Số từ: 2448
- Bình luận: 19 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 12 Thích Bao Đồng Điền Bách Diệp Phong Tranh Vivian Vong Alice Cecillia Đông Tàn Trần Hồng Đan Hoa Tuyền Nhi Tái Thụy Nhất Hạ Táo Ngọt Tử Nguyệt Rika
Ngày ấy, anh đưa chị về ra mắt gia đình. Ai trong nhà cũng phản đối, cũng chê bai. Chị không xinh, quê mùa, không dịu dàng, rất trẻ con, có chút gì đó không hiểu chuyện. Anh bày trăm phương ngàn kế cho chị lấy lòng bà nội, ba, mẹ và tôi. Chị cũng kiên trì chịu đựng, cố giành lấy từng chút tình thương một.
Ngày ngày anh đưa chị đến chơi với bà nội, chị mua mấy đĩa cải lương nội thích, cùng nội xem. Hai bà cháu vừa xem vừa khóc. Chị rất nhạy cảm, rất dễ khóc, những giọt nước mắt chị rơi là vì thương xót cho cuộc đời của nhân vật.
Chị chẳng biết đánh cờ cũng tập tành học, ngồi tiếp ba mấy ván cờ. Chị cũng chẳng hiểu cái thế sự cao thâm mà ba nói lúc trà dư tửu hậu.
Chị không biết nấu ăn nhưng vẫn hào hứng làm tên sai vặt cho mẹ, chạy ngược chạy xuôi tìm mua thứ mẹ thích, tìm món ngon mới lạ.
Chị chẳng hiểu tí gì về thời trang. Chị chỉ đơn giản với quần jean và áo thun, khiến tôi lúc nào cũng phải tư vấn, mà mỗi lần thế là mất cả tiếng đồng hồ. Chị vẫn cố ngồi nghe dù tôi biết chị chẳng tiếp thu được gì. Tôi bắt chị đi qua hết con phố này đến con phố khác để thỏa sức mua sắm của tôi mà đến người yêu của tôi cũng phải chạy.
Người ta bảo có công mài sắt có ngày nên kim. Tấm lòng của chị cuối cùng cũng làm cảm động gia đình tôi. Chúng tôi đón nhận chị, xem chị như một thành viên trong gia đình dù chị không hoàn hảo như ý mẹ từng muốn.
Sự nghiệp anh càng ngày càng phát triển, anh không siêng năng đón chị qua nhà tôi chơi thường như trước. Nhưng mỗi lần qua là chị lại đem một đĩa cải lương mới cho bà, có ít thời gian thế nào cũng ngồi tiếp ba đôi ba ván cờ, nấu cho mẹ món ăn mới vừa học, khoe với tôi chiếc váy mới mua. Chị trông nữ tính hơn, dịu dàng hơn, giống một người vợ hơn.
Rồi ngày trông đợi của hai họ cũng đến, đám cưới. Chị là con gái duy nhất, anh tôi là cháu đích tôn, nên đám cưới được chuẩn bị linh đình, mỗi bên mời hơn trăm cỗ. Tôi tư vấn cho chị không biết bao nhiêu là áo cưới, soiree đẹp, nhưng chị vẫn chọn áo dài, nội rất ưng.
Hạnh phúc tưởng chừng như trước mắt, chị chỉ cần bước qua cánh cửa ấy là cuộc sống của chị viên mãn. Nhưng cánh cửa đã đóng sập lại trước mắt chị, anh hủy hôn.
Anh hủy hôn ngay khi mà mọi thứ đã sẵn sàng, tiệc đã đặt, khách đã mời, áo cưới đã may. Chị đứng chết lặng giữa nhà, cả giọt nước mắt cũng không thể rơi. Anh nói anh không thể lấy chị, anh nợ cô ấy, anh phải lấy cô ấy để bù đắp cho những lỗi lầm anh gây ra, cho những tổn thương mà cô ấy phải chịu. Chị lặng lẽ cười, cười đời bạc bẽo. Tôi tự hỏi, vậy nỗi đau của chị ai bù đắp đây, tổn thương chị phải chịu lúc này ai xoa dịu.
Chị chẳng níu kéo anh, cầu xin anh bởi trong chị giờ đây chỉ còn sót lại chút tự tôn này. Chị chúc anh hạnh phúc bên cô ấy.
Anh bỏ đi, để lại sau lưng là người con gái yêu anh hết mực, là cả núi hậu quả cần giải quyết. Mẹ chị khóc, mẹ tôi khóc, nội khóc. Chị an ủi họ, động viên họ. Chị giúp gia đình hai bên giải quyết mọi chuyện, nào là hủy tiệc cưới, nào là báo với họ hàng không còn đám cưới… Chị vẫn mạnh mẽ chống chọi với cơn bão dư luận.
Trong bóng tối mịt mờ của đau khổ, tôi thấy chị lầm lũi đi về phòng, căn phòng mà tôi đã dày công sắp đặt cho đêm tân hôn của hai người. Tôi đi theo chị bởi tôi biết chị không hề ổn. Chị nhìn chiếc áo cưới trên giường, chiếc áo màu đỏ thắm. Chị khuỵu xuống khóc nức nở, khóc ướt cả vai tôi, ướt cả mảnh tình của chị.
Sau ngày ấy, chị vẫn lui tới nhà tôi bởi ba mẹ và bà nội thương chị rất nhiều. Bà nội bảo, chị thương ai, hay ưng ai nội đứng ra gả, nội lo đám cưới, lo của hồi môn. Chị chỉ cười. Nội lại bảo con gái có thì, qua thì chẳng ai thương nên tìm nhà nào tốt làm mai cho chị. Nội làm mai bao nhiêu đám chị trốn bấy nhiêu đám. Chị còn bảo nếu nội ép, chị chẳng cùng nội xem cải lương nữa. Nội chẳng còn cách nào khác nên đành thôi.
Anh tôi từ hôm hủy hôn chẳng về nhà lấy một lần, chẳng gọi cho mẹ hỏi thăm một câu vậy mà đùng một cái anh gửi thiệp mời đám cưới anh với cô ấy. Ba giận lắm, xé cả thiệp, bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại, cả bữa tối cũng chẳng ra ăn. Bà nội với mẹ cũng giận lắm, ngó lơ xem như chẳng có chuyện gì. Tôi cũng chẳng muốn đi dự đám cưới của người bội bạc như anh.
Tôi không hiểu chị nghĩ gì mà lại thủ thỉ với mẹ:
“Phận gái mỏng manh, hơn nhau không phải nhan sắc hay địa vị cao sang mà là lấy được người chồng tốt. Giờ cô ấy lấy chồng mà ngày cưới nhà chồng chẳng có một ai, tủi nào hơn.”
Chị lại khuyên ba:
“Ba giận đến đâu thì anh ấy vẫn là con ba, con chẳng qua chỉ là người dưng với anh, có duyên gặp gỡ nhưng không có phận vợ chồng, được cả nhà thương con mừng lắm. Nhưng, nói thế nào cô ấy cũng mới là con dâu của ba, là mẹ của cháu nội ba sau này, ba không thương cũng tới nhìn mặt cho cô ấy có danh có phận.”
Tôi chẳng biết chị nói gì với nội, mà nội ôm chị khóc, miệng lẩm bẩm:
“Con bé ngốc, sao lại nói giúp cho kẻ khác thế con?”
Chị tính khuyên tôi, tôi chẳng nghe, tui nắm lấy tay chị, xoa xoa đôi bàn tay mềm mại của chị. Tôi không hiểu sao chị làm bao nhiêu là việc mà bàn tay chị vẫn mềm đến thế.
“Chị sẽ ổn chứ, ổn trong ngày cưới của anh chứ?”
Chị gật đầu, nhưng tôi không yên tâm nên tôi quyết đi cùng chị.
Ngày cưới của anh, chị dịu dàng trong chiếc váy màu hồng nhạt, hòa lẫn trong mọi người. Cô dâu của anh thật xinh đẹp, giàu sang, quý phái nhưng tôi vẫn muốn người mặc áo cưới khoác tay anh là chị chứ không phải cô gái xa lạ kia.
Trong dòng người đông đúc đang chúc mừng cô dâu chú rể, tôi vẫn nhìn thấy nụ cười của chị, tôi nghe rõ ràng lời chúc của chị. Tôi không biết rằng anh và cô ấy nghĩ gì khi có thể vui vẻ nhận lời chúc đó.
Chị rời bỏ đám đông, bước ra lề của buổi tiệc, trên tay mân mê ly rượu tây. Tôi theo bước chân của chị, đến bên cạnh chị. Tôi chỉ mong có thể xoa dịu một chút nỗi lòng của chị hay chí ít sẽ làm cho chị cảm thấy không quá đơn độc ở nơi đầy đau thương này.
Chị nhấp từng ngụm rượu một, khó khăn nuốt. Chị im lặng, im lặng, im lặng… Tôi nghe rõ những tiếng thở của chị trải dài cả khoảng không gian, nghe cả tiếng nấc khẽ khàng của chị. Ly rượu hết, chị đi vào bên trong tiệc để lấy thêm. Chị đi được hai bước thì dừng lại, thì thầm với tôi, giọng chị đầy chua chát:
“Anh ấy chưa bao giờ yêu chị. Chị chỉ là người thay thế, là kẻ dự bị trong cuộc tình của anh ấy mà thôi.”
Trái tim tôi đau nhói, cả người tôi như chết lặng. Tôi nhìn dáng chị chen lấn trong đám người, tự hỏi sao chị lại nhỏ bé đến thế, nhỏ đến mức đang bị người ta chèn ép, đè bẹp. Chị đã biết có ngày hôm nay sao chị vẫn dấn thân vào, tại vì tình yêu là mù quáng hay chị là kẻ ngu ngốc?
Thời gian thấm thoát trôi qua, có bao lâu đâu mà hơn ba năm. Cuộc sống của chị vẫn lặng lẽ trôi qua từng ngày.
Tôi chợt nhớ nụ cười của chị ngày chị mới đặt chân đến nhà tôi, nụ cười hồn nhiên rộn rã giờ là xa xỉ. Hồi đó, mẹ tôi bảo con gái con lứa gì cười chẳng ý tứ gì hết. Giờ thì chị cười ý tứ lắm, nụ cười duyên chẳng bao giờ để hở hàm răng trắng. Tôi chẳng còn biết được nụ cười ấy ẩn chứa ý gì. Giờ đây con người chị cũng khó nắm bắt như nụ cười của chị vậy. Chị nay đã là cô con dâu đúng mực trong lòng mẹ tôi, nhưng tôi lại muốn nhìn thấy chị như ngày xưa, nhìn chị bây giờ tôi đau lòng quá.
Hôm nay chị đến, không mang theo đĩa cải lương cho nội, ít trà cho ba, món ngon cho mẹ hay váy cho tôi, chị đến với một người con trai lạ. Tôi nhìn thấy chị đang thật sự hạnh phúc. Anh ấy không có gì cho chị, chỉ có tình yêu nhẹ nhàng mà nồng nàn hong khô trái tim của chị, mang chị ra khỏi quá khứ đi đến tương lai hạnh phúc. Anh ấy đã vượt qua mọi rào cản từ gia đình đến dư luận để được ở bên chị. Anh ấy còn phải vượt qua cả hình bóng của anh tôi trong trái tim chị, người từng là tất cả đối với chị.
Khi ba tôi hỏi chuyện tương lai, anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay chị:
“Con chỉ mong đi cùng cô ấy đến hết con đường đời, hạnh phúc cũng được, đau khổ cũng được, buồn hay vui cũng chẳng sao, miễn là cô ấy không buông tay con, con sẽ không buông tay cô ấy.”
Ánh mắt anh chợt long lanh một niềm hạnh phúc vô tận:
“Dù cô ấy có buông tay con cũng sẽ giữ tay cô ấy thật chặt.”
Chị hạnh phúc đến rơi nước mắt, chị khẽ cười:
“Hi vọng đây không chỉ là lời nói gió bay.”
Anh không trả lời chị, anh quay qua nhìn ba:
“Ba tin con nhé! Ba gả con dâu ba cho con nhé?”
Trong một giây nào của phút, không gian như bất động, thời gian như đứng lại. Có một cái gì đó nhói lên trong tim chúng tôi, đau buốt rồi vỡ òa theo nhịp quay của trái đất, hạnh phúc. Ba tôi gật đầu mãn nguyện.
Câu chuyện đang vui chợt đôi mắt chị chùng xuống, môi mỉm cười một nụ cười gượng. Tôi thấy bàn tay anh ấy siết chặt lấy bàn tay chị động viên chị. Chị hít sâu lấy đầy không khí trong lồng ngực rồi thở ra nhẹ nhàng:
“Con giờ đã hạnh phúc rồi, hay là cả nhà tha thứ cho anh ấy có được không ạ?”
Cánh tay anh choàng qua vai chị ôm chị vào lòng. Anh ấy biết rằng chị đã cố gắng đến chừng nào khi nói ra những lời ấy, bởi dẫu sao anh tôi cũng từng là người chị yêu rất nhiều, cũng là người làm chị đau biết bao nhiêu.
Ba tôi không trả lời chỉ lẳng lặng gật đầu.
Sự tổn thương trong lòng chị chúng tôi chẳng thể nào bù đắp nổi. Những gì chúng tôi nợ chị là quá nhiều không thể trả hết. Thôi thì nhờ người đàn ông bên cạnh giúp chúng tôi xoa dịu sự áy náy này.
Bà tôi từng đùa rằng: Không lấy được anh tôi là phúc mà chị tu được từ kiếp trước. Tôi nghĩ có khi lời bà tôi không chừng lại đúng. Chị lấy ai không quan trọng, quan trọng là người đó mang lại hạnh phúc cho chị. Tôi cầu mong chị thật sự hạnh phúc, hạnh phúc dài lâu.
– Hết –
Đông Tàn (5 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 1958
Cảm ơn bạn đã đọc và góp ý cho Tàn nha. Thật ra truyện này Tàn cũng đã sửa lại vài lần mới có thể được như thế. Tàn cũng biết nó vẫn còn nhiều thiếu sót. Tàn sẽ cố gắng khắc phục cho nó hoàn chỉnh hơn. Cảm ơn nhiều nhé!
Đông Tàn (5 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 1958
HIhi chắc đủ rồi á Đồng. Hôm qua không có on, sáng nay on thấy thông báo bất ngờ quá đi. Cảm ơn đồng nhé.
Lão Yêu Vạn Năm (5 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1655
Có một bé trên nhóm khá ưng bài của Tàn nên nay tui cũng qua đây góp vui vài lời.
Hm... Nói sao nhỉ. Tui thích cái cách dẫn của bạn. Rõ ràng là dùng ngôi thứ nhất, nhưng từ đầu tới cuối, tui lại không hề cảm giác được điều đó, không nổi bật, cũng chẳng đánh mạnh vào cái tôi cá nhân. Cứ như thể vai dẫn truyện là của người chị chứ đâu phải 'tôi'. Cảm giác rất là chuyên nghiệp.
Thứ nữa, tui cũng ưng giọng văn của bạn, nhẹ nhàng man mác rất phù hợp với cốt truyện này. Đọc lên mà cảm giác trong lòng cũng ảm đạm mất vài phần. Cái bầu không khí buồn buồn cứ như thể đang nhìn xuống buổi chiều tàn trong buổi chợ chiều nào đó vậy. (Xin lỗi cảm xúc lúc này cũng không ổn, nên tui cũng hơi phiêu quá đà). Nhưng theo một cách nào đó, sự bình bình, đạm đạm từ đầu tới cuối, khiến tui cảm giác thiêu thiếu, chưa đạt được đến ngưỡng của cảm xúc. Nó giống như một ly nước chưa đầy. Dù đây chẳng phải điểm trừ, nhưng sẽ thật tốt hơn nếu Tàn đẩy cao lên được chút nữa.
Nếu sơ qua trong cuộc thi này, tui cảm thấy Tàn nằm ở một ngưỡng hoàn toàn khác. Từ cốt truyện, hình thức, cho tới văn phong. Tất cả đều đã được đầu tư cả công và sức.
Mới đọc thôi, tui đã cảm thấy như nó nằm trong một khuôn khổ nào đó, được mài rũa, được chỉ dạy và trải qua nhiều lần cầm bút.
Câu cú trôi chảy, văn phong linh hoạt, cách dùng từ vô cùng chuẩn xác, không hoa mỹ nhưng vẫn cảm nhận được sự gần gũi. Hẳn đây là kinh nghiệm của mấy năm cầm bút? Về cốt truyện và xây dựng kết cấu, cảm giác cứ như kiểu bạn đã từng được dạy qua trường lớp vậy.
Tui đánh giá khá cao bài viết này, hơn hẳn cô em gái thiện lành trong nhóm không người ngó tới rồi T__T
Cơ mà có vài điểm tui chưa ưng cái bụng lắm đâu. Nhưng chỗ ấy thì để cô em gái trong nhóm tự tìm tòi và học hỏi thôi, chứ cái gì cũng chỉ ra thì còn lâu nó mới lên được.
Nếu là viết truyện ngắn, hãy cố gắng nâng cao tính cảm xúc hơn nhé!
Cố lên!
Thích Bao Đồng (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 1086
Bạn kiểm tra lại tin nhắn xem đủ chưa nhé!
Thích Bao Đồng (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 1086
Mình biết đây là một sự cồng kềnh nhưng mình cũng bất lực ^^
Thích Bao Đồng (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 1086
Vì web chỉ cho tặng 500 xu một lần, vì vậy thưởng của bạn chia làm 6 lượt tặng!
Thích Bao Đồng (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 1086
Chúc bạn có thêm nhiều tác phẩm hay hơn nữa trong tương lai!
Thích Bao Đồng (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 1086
Cảm ơn bạn đã quan tâm và tham gia Mini game của Hội review truyện!
Thích Bao Đồng (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 1086
Chào Đông! Mình ghé qua để gửi xu thưởng!
Hoa Kim (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 15
Đã đọc lần thứ 3 <3