Luân Hồi

Luân Hồi
Thích

LUÂN HỒI

Trong một khu rừng sồi, dưới chân dãy Carpath vĩ đại. Năm 912 sau công nguyên.
Trời mưa như trút nước. Không khí nặng nề ẩm ướt. Bầu trời cuối ngày u ám như gương mặt một gã say rượu suốt ba ngày. Một toán người đang lặng lẽ đi luồn qua khu rừng sồi. Những thân sồi khổng lồ đâm thẳng lên trời như những mũi giáo. Họ đi rất nhanh nhưng cố gắng không phát ra nhiều tiếng động. Gương mặt họ đầy râu ria và sự mệt mỏi hằn lên từng khóe mắt. Họ nắm chặt những cây cung tên trong tay và trên lưng mỗi người đều đeo một thanh kiếm dài. Trông họ như một đàn chuột nhớp nháp đang chui lủi tránh lũ mèo có thể đến bất ngờ từ những góc khuất. Nước mưa xối xả vẫn không rửa được vết máu loang lổ trên quần áo họ. Đó là những chiến binh đang rút chạy sau một trận đánh. Nếu may mắn, họ sẽ về được vùng đất an toàn trước buổi tối.
Một người gày gò vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm miếng thịt khô. Nước mưa chảy thành dòng trên gương mặt của ông ta, cuốn theo cả lớp mỡ dính trên mặt chui hết vào miệng. Ông ta nuốt ực một tiếng lớn, sau đó chùi luôn những ngón tay đầy mỡ vào áo. Liếc sang bên cạnh, ông ta thấy người đồng đội đi gần mình nhất, gương mặt nhăn nhúm đầy lo lắng. Đó là một người trẻ tuổi, dáng người rất to béo. Mái tóc hung đỏ quăn tít của anh ta bị nước mưa làm dính bết vào da đầu, xẹp xuống như lông đuôi con chồn. Thay vì cầm cung tên hoặc kiếm như mọi người, anh ta lại cầm một con dao cán sừng nhỏ xíu trên tay.
“Này Carl. Thoải mái đi. Chúng ta có thể chết, nhưng hãy chết với một gương mặt không sợ hãi. Và anh đang cầm cái quái gì trên tay thế? Kiếm lớn của anh đâu?”
Người trẻ tuổi to lớn quay sang nhìn ông già gày gò, đôi mắt anh ta lấp lánh như hai vì sao trên gương mặt đầy râu. Anh ta vẫn giữ chặt cây dao cán sừng:
“Nó dành cho con trai tôi. Hôm nay là ngày nó tròn năm tuổi. Lạy Chúa. Nó muốn một con dao có cán từ sừng hươu.”
“Ồ.”
Ông già gày gò thốt lên.
“Cầu Chúa ban phước cho thằng bé. Nhưng Carl này, anh sẽ không thể sống sót trở về nếu như anh còn cầm con dao chết tiệt đó trong tay. Con dao đó chỉ có tác dụng gây cười cho kẻ thù của chúng ta.”
“Tôi không biết thưa ngài. Liệu bọn chúng có thể đuổi kịp chúng ta hay không? Hết cánh rừng này là về đến đất của chúng ta.”
“Kẻ thù luôn đến vào lúc chúng ta chủ quan nhất. Carl.”
Ông già gày gò dừng bước, nhìn xoáy vào mắt Carl. Anh ta tỏ vẻ lúng túng, giắt con dao nhỏ cán sừng vào thắt lưng.
“Thưa ngài. Vâng.”
Một tia chớp rực sáng xé toạc bầu trời âm u. Sau đó là những tiếng ầm ầm không ngớt. Ông gìa gày gò ngước lên nhìn trời rồi nói:
“Ta thà chết trên chiến trường còn hơn chết vì cảm lạnh. Tốt lắm, Carl. Chúng ta phải đi nhanh hơn.”
Nói rồi, ông ta nhanh chân rảo bước đuổi theo nhóm đi trước. Hơn chục con người lại tiếp tục lầm lũi băng rừng. Carl cẩn thận kiểm tra sợi dây ở thắt lưng, chắc chắn rằng con dao cán sừng không thể bị rơi. Rồi anh ta với tay cầm cây cung ở sau lưng, chạy theo ông già gày gò. Đêm qua, Carl tưởng rằng mình sẽ chết. Kẻ thù bao vây nhóm trinh sát của Carl. Những gã hung hãn và thiện chiến. Từng người bên Carl lần lượt bị giết. Chỉ còn một nhóm nhỏ bỏ chạy được ra khỏi khu chiến địa. Carl vốn không phải là một chiến binh. Anh ta là một thợ săn. Nhưng cuộc chiến giữa những lãnh địa ngày càng khốc liệt và mọi người đều phải ra trận. Vì rành từng gốc cây ở vùng này, Carl được giao cho vào đội trinh sát. Carl cao lớn và rất nhanh nhẹn. Tuy nhiên, Carl chưa từng giết người. Nhìn thấy những gã lăm lăm vung kiếm chém tới, anh ta chỉ tìm cách bỏ chạy. Về được tới đây, những người thoát chết hầu hết đều thương tích đầy mình, riêng Carl chỉ bị một phen hoảng hồn mà thôi.
“Felix sẽ rất thích món quà. Thằng bé luôn ao ước có một con dao của riêng mình. Lạy Chúa. Nó muốn có dao để cắt bẫy, cứu những con thú bị thương. Felix yêu động vật như mình yêu nó vậy. Nó giương đôi mắt trong veo hỏi mình, một thợ săn. Cha ơi. Con hươu này nó có gia đình phải không cha? Nó là hươu cha hay hươu mẹ? Nó bị thương rồi ai sẽ cho con nó ăn hả cha? Ôi, thằng bé hỏi như thế, mình làm sao có thể giết con hươu. Felix thật ngây thơ và nhân hậu. Mình phải sống sót trở về với nó thôi.”
Trong đầu Carl tràn ngập hình ảnh con trai Felix dễ thương. Tối nay, hai cha con sẽ lại ôm nhau ngủ. Chắc chắn là vậy con trai.
Một con suối lớn cắt ngang con đường. Trời mưa làm nước suối dâng cao, chảy cuồn cuộn. Ông già gày gò vẫy tay ra hiệu cho cả đám dừng lại rồi quay sang hỏi Carl.
“Carl. Có con đường nào khác vòng qua suối không? Nước chảy dữ dội, nếu vượt suối sẽ rất nguy hiểm.”
“Đi xuống hạ nguồn sẽ có một cây cầu gỗ. Nhưng chúng ta sẽ mất thêm rất nhiều thời gian, thưa ngài. Kẻ thù có thể đuổi kịp.”
Carl ngập ngừng. Anh ta chỉ muốn băng suối về ngay lúc này.
“Dẫn đường đi anh chàng thợ săn. Vượt suối trong cơn lũ lớn chưa bao giờ là hành động khôn ngoan.”
Ông già gày gò làu bàu. Carl tần ngần. Cây cầu gỗ ở hạ nguồn phải mất thêm nhiều giờ đi bộ. Nhưng ông già nói có lý. Dòng suối nhỏ lúc trước bây giờ đã sôi ùng ục như một chảo dầu đục ngầu.
Thêm hai giờ nữa, cả nhóm xuống tới hạ nguồn. Lúc này, trời đã sập tối. Cơn mưa vẫn ào ào đổ xuống, chưa hề có dấu hiệu là sẽ ngớt. Carl thấy phổi mình cũng đã lạnh ngắt như một con cá dưới mặt băng. Nếu không phải Carl rất quen đường, trong đêm tối, sẽ không thể tới được nơi đây. Anh ta run rẩy:
“Cầu đây thưa ngài. Qua bên kia là đất của chúng ta.”
Bàn tay Carl sờ tới con dao nhỏ cán sừng. Lúc này, chỉ có món quà cho Felix mới làm anh ta thấy ấm áp thêm một chút. Qua được cầu là về tới nhà. Là về với Felix thân thương. Thằng bé có lẽ đang ngồi ở cửa đợi ta. Cái miệng nhỏ xíu của nó luôn có sẵn hàng ngàn câu hỏi. Và đôi mắt của nó. Chao ôi đẹp. Lấp lánh.
Đột nhiên, từ trong rừng đen, những tiếng vun vút lao tới, át cả tiếng mưa rơi. Ông già gày gò gào lên một tiếng rồi gục ngã. Một mũi tên xuyên qua bụng ghim chặt ông ta xuống đất. Rồi lại thêm vài người nữa trúng tên. Kẻ thù đã đuổi kịp. Carl bừng tỉnh. Carl cuống quít bỏ chạy. Những người khác cũng chạy. Có người nhảy luôn xuống suối. Có người cố gắng chạy tới cây cầu. Và người đó lập tức bị biến thành một con nhím với cái lưng tua tủa mũi tên. Carl chạy ngược vào rừng. Mưa táp vào mặt anh ta rát bỏng.
Carl mặc kệ tất cả, chạy thục mạng vào trong rừng. Vòng qua một sườn dốc, sẽ có một vũng lầy. Carl biết rõ nơi đó. Vũng lầy có rất nhiều cây thủy sinh phủ kín. “Mình có thể trốn dưới đó.” Carl nghĩ và càng rảo chân chạy nhanh. Phía sau, tiếng bước chân, tiếng quát tháo mỗi lúc một gần. Đến nơi, Carl vội vàng trầm mình xuống dưới nước, một cách khéo léo nhất để cho đám thủy sinh nơi anh ta trườn xuống không bị xáo động.
Carl nghe thấy tiếng bước chân của những kẻ truy đuổi rầm rập gần đấy. “Lạy Chúa. Xin hãy che chở cho con. Con không thể chết vào ngày hôm nay khi mà Felix đang đợi con ở nhà. Món quà mà thằng bé khao khát đang ở đây. Con cần phải đưa cho nó.”
“Nó ở đây.”
Carl bị lôi lên khỏi vũng lầy. Một gã còn to lớn hơn cả anh ta đã tóm lấy tay Carl. Gã nhe răng nhăn nhở. “Thằng cá chết. Mày muốn về báo tin sao. Xuống địa ngục đi.”
Cả người Carl run lên cầm cập. Không phải vì lạnh. Không phải vì sợ chết. Carl run rẩy vì anh ta biết sẽ mãi mãi không gặp lại con trai Felix nữa. Carl chỉ còn cách con trai một quãng đường ngắn mà thôi. Hai gã giữ chặt Carl cho một gã to lớn cởi trần đâm lưỡi kiếm xuyên qua trái tim anh ta. Hình ảnh cuối cùng Carl nhìn thấy trước khi chìm vào màn đêm vĩnh viễn. Một vết chàm hình lá sồi trên bộ ngực đầy lông của gã cởi trần. Vết chàm nổi bật, nhẵn và bóng loáng một màu đỏ chết chóc.
“Vất xác con cá này xuống lầy. Chúng ta còn nhiều việc phải làm đêm nay.”
Gã cởi trần gầm gừ nói với đồng bọn. “Ùm”. Cái xác nặng nề của Carl tạo nên một âm thanh trầm đục khi bị ném xuống vũng lầy. Anh ta dập dềnh một chút rồi từ từ chìm dần xuống. Gã cởi trần lau lưỡi kiếm dính máu của Carl lên vết chàm trên bộ ngực đầy lông lá của gã, cẩn thận như một con gấu liếm bàn tay sau bữa ăn no.
*
* *
Thân thể như nát vụn. Nước lạnh cóng. Không khí trong phổi bỏng rát. Đau. Đau. Đau quá. Người đàn ông cố nhoài người lên khỏi mặt nước. Chới với. Bóng đêm bủa vây. Không biết đâu là mặt nước, đâu là đáy sâu.
“Cứu tôi. Ai cứu tôi. Cứu.”
Trong bóng tối đặc quánh, anh ta vùng vẫy, quẫy đạp như một con cá mắc lưới. Chỉ vài mươi giây trước, anh ta sẵn sàng từ bỏ cuộc sống. Băng mình từ trên cầu xuống dòng sông lạnh lẽo giữa một đêm mưa như trút nước. Nhưng bây giờ anh lại làm mọi cách để có thể được sống. Cú ngã đau làm cho anh như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội.
Anh ta cảm thấy phổi của mình đang co bóp dữ dội. Không còn gì để thở ra. Mỗi một lần như thế là một lần làn nước lạnh lẽo tràn vào. Cánh tay anh chới với vô vọng.
“Tôi không muốn chết.”
Trước khi mất hẳn ý thức, một bàn tay gầy guộc đã tóm lấy tay anh. Lôi trở lại trước cánh cửa tử thần.
Trên con thuyền nhỏ có mái che, Vũ ngồi co ro, run rẩy. Con thuyền như một chiếc lá dập dềnh nổi trên dòng sông đen kịt. Khoang thuyền lợp tôn mỏng, nhỏ xíu được chiếu sáng bởi một ngọn đèn pin loại tích điện. Nó vừa là nơi để lưới, vừa là nhà của người đàn ông đánh cá. Một đứa nhỏ đang lúi húi nấu mì tôm trên bếp ở giữa khoang. Mưa rào rào trên mái tôn. Ngoài trời, sấm chớp ì ùng.
Người đàn ông đánh cá ngồi ở phía đối diện, ông ta gày, khắc khổ. Hai mắt trũng sâu, dấu hiệu của việc nhiều đêm không ngủ. Ông lấy trong thùng đựng mì tôm ra một cái chăn mỏng, đưa cho Vũ:
“Anh quấn tạm cho đỡ lạnh. Đợi một chút có mì tôm, ăn vào sẽ ấm người ngay thôi.”
Rồi quay sang đứa nhỏ, ông ta nói:
“Sắp xong chưa con. Nhớ đập hai quả trứng vào cho chú.”
“Dạ. Xong liền đây cha ơi.”
Đứa nhỏ thoăn thoắt múc mì ra ba cái bát. Nó mang cho Vũ một bát to, một đôi đũa vót bằng tre, cái to, cái nhỏ.
“Chú ăn đi ạ.”
Đứa nhỏ nói rồi đặt bát mì thơm phức trước mặt Vũ. Thấy anh vẫn thất thần, đứa nhỏ chẳng nói chẳng rằng, cầm ngay bát mì lên, khoắng một gắp lớn rồi đút cho anh. Nó làm rất khéo. Vũ vô thức há miệng ra cho đứa nhỏ đút. “Ngon quá.”
Anh ăn xoàn xoạt. Mì vào tới đâu, người anh tỉnh táo tới đấy. Được ba miếng, anh giằng lấy bát mì từ tay đứa nhỏ, và lấy và để vào miệng. Bàn tay trái có sáu ngón rất lạ của Vũ bấu chặt vào bát mì, như sợ nó bị giằng đi mất.
Đứa nhỏ cười toe toét. Nó quay lại múc hai bát mì nữa rồi đưa cho người đàn ông khắc khổ một bát. Nó cũng cầm một bát, lại cạnh Vũ ngồi ăn. Mưa vẫn thốc tháo ngoài trời. Trong khoang thuyền nhỏ bé, ba con người ngồi ăn mì lặng lẽ.
“Cám ơn anh.”
Hồi lâu, Vũ hướng về phía người đàn ông khắc khổ lên tiếng. Giọng anh đã hết run rẩy. Người đàn ông khắc khổ mỉm cười không nói. Đứa nhỏ hỏi:
“Chú ăn thêm một bát nữa nhen?”
Vũ gật đầu. Đứa nhỏ mừng rỡ múc đầy một bát mì nữa cho Vũ. Anh ăn luôn. Rồi lại ăn thêm một bát nữa. Bát mì lúc này đã nguội ngắt nhưng ngon hơn rất nhiều những bàn tiệc thịnh soạn Vũ thường ăn uống với đối tác. Vũ nói:
“Con nấu ngon quá.”
“Dạ. Con thường nấu ăn khi đi đánh cá đêm với cha.”
“Chú là Vũ. Con tên là gì?”
“Con tên Sắt.”
“Sắt. Tên lạ thế?”
“Dạ.”
Đứa nhỏ cười hinh hích vẻ thích thú. Nó vui vẻ vì ai cũng ngạc nhiên khi nghe thấy tên của nó. Như mọi lần.
“Thằng nhỏ lạ lắm. Nó sinh ra đã cầm một mảnh sắt nhỏ trong tay. Tôi đặt cho nó là Sắt luôn.”
“Ồ.”
“Mẹ nó mất sau đó. Hai cha con tôi cứ lênh đênh. Nó khóc ngằn ngặt. Nhưng cứ đặt mảnh sắt đó vào tay là ngừng. Sau tôi mài nhẵn rồi đục lỗ làm dây chuyền cho nó đeo. Từ đó nó đặt đâu nằm đó chứ gà trống nuôi con mà nó khóc quá chịu sao nổi. Hà hà.”
Người đàn ông khắc khổ cười lớn. Nhìn ông ta có lẽ chỉ ngang tuổi Vũ, nhưng trông già hơn Vũ tới chục tuổi. Đứa nhỏ móc mảnh sắt đeo trên cổ ra khoe. Vũ cầm lấy thấy mảnh sắt nhỏ nhưng nặng trịch. Một đầu nhọn đã được mài nhẵn. Đầu kia trông như bị gẫy ra từ một lưỡi dao hay kiếm gì đó. Được đục lỗ và luồn vào một sợi dây da chắc chắn. Đứa nhỏ nói:
“Nó là bùa hộ mệnh của con. Nó sẽ luôn bảo vệ con. Nó theo con từ kiếp trước. Cha bảo thế.”
“Cha con nói đúng đấy. Con hãy luôn mang nó bên mình.”
Vũ cười, xoa đầu đứa nhỏ. Anh cảm thấy một niềm tươi mới trong ánh mắt. Công ty phá sản, anh đánh mất tất cả, thậm chí suýt nữa là mất cả mạng sống. Thật may mắn là hai cha con người đánh cá đã có mặt đúng lúc. Có lẽ, họ cũng là những thiên thần hộ mệnh của anh chăng? Người đàn ông khắc khổ nói:
“Anh cứ ở trên thuyền. Mai tôi xuống bến rồi anh hãy về.”
Ông ta tuyệt nhiên không hỏi về lý do mà Vũ tự tử. Một người tìm tới cái chết là lúc mà họ tuyệt vọng đến tột cùng. Lý do có thể là gì cũng vậy. Nhưng nếu họ muốn sống, họ sẽ có tia nắng trong ánh mắt.
Sáu tháng sau, Vũ tới nhà Sắt theo địa chỉ được cha đứa nhỏ cho. Thời gian qua, anh ta đã có những thay đổi lớn trong suy nghĩ. Cuộc sống vẫn bộn bề khó khăn, song trải qua lần chết hụt, ý chí cầu sống đã giúp anh ta bền gan vững chí. Công việc bộn bề, mãi đến hôm nay, Vũ mới tới thăm lại được cha con Sắt.
Ngôi nhà tuềnh toàng ở rìa làng, sát với dòng sông Vũ được cứu sống. Cổng cũng không khóa, Vũ cứ thế đi vào trong. Nhà không có ai, chỉ có độc nhất một cái giường ọp ẹp và vài ba cái nồi niêu trống trơn. Vũ xách túi thức ăn đi xuống bếp, nấu một bữa ngon để đợi hai cha con Sắt về. Đến chiều tối vẫn chưa thấy hai cha con về, anh ta liền ra ngoài đi bộ loanh quanh, muốn tìm một người hàng xóm để hỏi han. Vào tận trong làng, Vũ mới gặp hai bà đang ngồi hóng gió. Anh hỏi về gia cảnh của cha con Sắt. Một bà bỏm bẻm nhai trầu nói:
“Thằng cha nó phải sáng mai mới về. Nó hay đánh cá đêm, ban ngày thì bán ở chợ huyện. Còn thằng Sắt thì đang gấp hộp bên nhà tôi.”
“Sắt nó làm gì ạ?”
Vũ nghe không rõ lời bà cụ.
“Nó gấp hộp. Hộp đựng bánh ấy. Nó xin làm cho xưởng của thằng con nhà tôi. Để tôi dẫn chú sang.”
Rồi Vũ theo bà lão đi về nhà. Một xưởng lớn sản xuất bánh thủ công. Hàng chục người vẫn đang chăm chú làm, mỗi người mỗi việc. Một góc xưởng, Vũ nhận ra ngay đứa nhỏ tên Sắt hôm nào. Nó đang ngồi trên một cái bàn lớn, một bên là hàng xấp giấy bìa cắt sẵn theo khuôn, một bên là hàng trăm cái hộp có lẽ là thằng nhỏ đã xếp xong, để la liệt dưới đất. Sắt lọt thỏm trong đống bìa đó, nó miệt mài gấp, với một vẻ chăm chú đến mức xuất thần.
Vũ lặng yên ngắm nhìn. Anh thấy trong lòng một tình thương xót dâng trào. Thằng bé còn nhỏ xíu. Da đen nhẻm, mồ hôi chảy từng giọt. Trong xưởng hàng, nóng đến mức những tấm bìa cong queo, xong chỗ nó ngồi thi thoảng mới có một chút gió từ cái quạt công nghiệp ở phía xa thổi tới. Mà cái gió đó cũng hôi hổi nóng.
“Sắt.”
Thằng bé ngơ ngác nhìn lên, nó càng ngạc nhiên khi thấy một người lạ đang gọi. Nó dừng tay, hỏi:
“Chú gọi cháu à?”
“Quên chú rồi sao? Chú Vũ đây.”
Thằng bé nghĩ một lát rồi “À” lên. Nó nhoẻn cười, rất tươi:
“Cháu nhớ rồi ạ.”
Nhưng Sắt vẫn ngồi yên. Vũ để ý thấy cái bàn rất cao, thằng nhỏ đã ngồi lên đó là không thể tự xuống được. Có lẽ lúc nào nó gấp hết đống bìa đó người ta mới chạy tới nhấc nó xuống. Vũ cũng bước tới, dang tay ôm chặt thằng bé vào lòng. Xoa xoa mái tóc xoăn cứng của nó. Vũ nói:
“Chú xin cho cháu nghỉ sớm nhé. Về ăn cơm thôi.”
Sắt tỏ vẻ vừa vui sướng lại vừa do dự. Nó nói:
“Cháu thường ăn ở đây. Nhưng phải sau tám giờ cơ chú Vũ. Bây giờ mới chưa đến sáu giờ.”
Rồi nó chỉ tay vào cái đồng hồ treo trên góc tường. Vũ cười:
“Hôm nay có đồ ngon. Chú xin cho cháu về sớm.”
Hai chú cháu sau đó xuống dưới bến sông tắm táp một lúc rồi về nhà Sắt. Vũ lấy ra gà quay, gà hấp, cá nướng… và cả nước ngọt có ga. Mắt Sắt sáng lên. Nó vào nhà lấy ra một cái nồi lớn rồi nói:
“Cháu phần cho cha nhé. Cha sáng mai mới về. Có đồ ăn ngon như thế này cha cháu sẽ thích lắm.”
Vũ ngớ người. Thằng bé chu đáo quá. Sau khi phần thức ăn cho cha, hai chú cháu ngồi xếp bằng bắt đầu ăn. Nhìn đứa nhỏ ăn uống ngon miệng, Vũ rất vui. Lâu lắm rồi Vũ mới có lại niềm vui đơn giản mà thuần phác như thế này. Vũ nói:
“Cha có hay đi dài ngày thế này không Sắt?”
“Dạ, cha con đi luôn mà chú Vũ. Cha đi khi thì ba ngày, khi thì năm ngày. Con ăn ở luôn bên nhà chủ, khi nào cha con về thì con về. Hoặc là cha kéo con đi đánh lưới đêm thì con theo.”
Thằng nhỏ vừa gặm một cái cánh gà chiên bột, món khoái khẩu của mọi đứa nhóc, vừa trả lời Vũ.
“Thế con không đi học à? Sao lại đi làm ở xưởng?”
“Dạ. Nhà con nghèo mà chú. Con phải đi làm kiếm tiền phụ cho cha.”
Sắt trả lời tỉnh bơ như đó là một điều tất nhiên. Vũ ngậm ngùi. So với tuổi lên sáu, Sắt trông như chỉ mới lên ba. Nó nhỏ xíu xíu và đen đúa. Nhưng đôi mắt lấp lánh.
“Nhỏ như này con có làm được việc không?”
“Dạ con làm được. Con làm nhanh và gấp rất đẹp. Chủ xưởng còn khen con mà. Mọi việc rất tốt, chỉ là cái bàn cao quá. Con ở đó là không xuống được. Có lần đến giờ ăn, mọi người đi ăn hết quên con lại. Thế là con tự trèo xuống bị ngã rách cả trán.”
Sắt hồn nhiên. Nó giơ tay đẩy tóc lên cho Vũ thấy một vết sẹo lồi trên góc trán. Vũ đưa tay xoa nắn như muốn làm cho vết sẹo lành hẳn lại. Anh bỗng cảm thấy phải có trách nhiệm với cậu bé này. Muốn lo lắng cho nó và giúp nó được học hành đầy đủ. Nghĩ thế, Vũ quyết định ngủ lại với Sắt và ngày mai sẽ nói chuyện với cha nó.
*
* *
Kyoto – Nhật Bản. Năm 1970.
Ông Daisuke giận run người. Không ngớt đi đi lại lại trong phòng làm việc. Là một người thuộc giới tinh anh, ông không dễ gì để lộ sự giận giữ ra ngoài. Nhưng lúc này, ông lại muốn cho mọi người biết, nếu cần, ông sẽ giết thằng nhóc ấy.
Cơn mưa mùa hè không làm cho không khí dịu mát. Trái lại, nó đẩy cái nóng hầm hập lan tỏa khắp nơi. Ông Daisuke nghiến răng, bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn. Tiếng động mạnh đến mức người thư ký của ông ở bên ngoài phải gõ cửa để hỏi.
“Thưa ngài Daisuke. Mọi việc vẫn ổn chứ ạ?”
“Gọi Genji chuẩn bị xe cho tôi.”
Phải mất tới mấy phút, ông Daisuke mới có thể trả lời người thư ký. Trong lúc thư ký đang gọi người lái xe Genji, ông Daisuke nhớ lại cuộc điện thoại vừa mới đây của ông hiệu trưởng Đại Học Tiến Bộ ToKyo, một người bạn thân của ông.
“Daisuke. Ông hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Con gái ông Akiko nó đã chuyển ra ngoài kí túc xá. Nó sống với thằng Hatake đã một tháng nay.”
“Khốn kiếp. Tại sao ông không thể làm được gì hả Kane? Tôi đã tin tưởng ông biết bao? Mà ông để cho con Akiko bỏ trốn dễ dàng đến thế?”
Gằn giọng, ông Daisuke giận giữ nói tiếp:
“Ông và trường đại học khốn kiếp của ông sẽ không nhận được bất cứ một khoản tài trợ nào nữa từ tôi. Ông Kane.”
Trong điện thoại, giọng của ông Kane run rẩy:
“Tôi xin lỗi bạn của tôi. Nhưng con bé … con bé nó đã giả thư tay của ông. Nó nói ông gọi nó về để chuẩn bị đi sang Mỹ. Tôi đã liên lạc với ông nhưng lúc đó ông đang trong thời gian công du. Quả thực…”
Hít một hơi như để bình tĩnh lại, ông Kane nói tiếp:
“Ông biết mà Daisuke. Tôi luôn làm mọi việc ông yêu cầu. Nên con bé biết điều đó.”
“Hai đứa nó đang ở đâu?”
“Tôi đã cho người điều tra. Akiko đang ở phòng 139 khu nhà M, gần tháp truyền hình.”
Ông Daisuke đập mạnh chiếc điện thoại kiểu cổ nạm vàng xuống mặt bàn. “Đúng là đồ vô dụng.”
Con Akiko là một đứa con gái lém lỉnh từ bé. Nó rất ngoan ngoãn và yêu thương ông cho đến khi quen thằng cặn bã Hatake. Một đứa dưới đáy của xã hội. Thằng Hatake là con trai giám đốc một phân xưởng của tập đoàn Daisuke. Nó dám tán tỉnh con gái ông, cũng là cô chủ của nó với một mớ tranh rách nát mà nó vẽ. Càng nghĩ ông Daisuke càng bừng bừng tức giận. Một sinh viên mỹ thuật đầu tóc bù xù và bốc mùi cà chua thối lại dám làm cho con gái ông si mê. Ông Daisuke đã sa thải cha của nó ngay lập tức và cho con gái tới Tokyo học nội trú trường của ông Kane với hy vọng hai đứa nó không bao giờ gặp được nhau nữa. Thế mà ông hiệu trưởng già đời lại bị một con bé con mười chín tuổi qua mặt một cách dễ dàng đến thế.
Tiếng gõ cửa của Thư ký cắt đứt mạch suy nghĩ của ông Daisuke. Cô ta thông báo Genji đã chuẩn bị sẵn sàng và đang đợi ông ở sảnh. Mấy phút sau, chiếc xe đen bóng lăn bánh ra khỏi tòa nhà trụ sở tập đoàn Daisuke, tiến về phía thành phố.
Trời mưa nặng hạt. Từng dòng nước chảy không ngớt trên cửa kính. Trên xe, Genji thấy vẻ mặt của ông chủ, anh ta biết lúc này không nên hỏi gì cả. Chỉ điều khiển chiếc xe vận hành hoàn hảo đến địa chỉ mà ông Daisuke vừa nói. Ngoài trời, những chớp sáng nhì nhằng trên bầu trời đầy mây đen, cũng âm u như vẻ mặt của ông Daisuke lúc này.
Chiếc xe rẽ qua vài khúc quanh rồi tiến vào thành phố. Phía trước có một vụ kẹt xe. Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Hàng dãy xe di chuyển nối đuôi một cách chậm chạp, cố gắng để qua được điểm ùn tắc. Genji quay lại nói:
“Thưa Ngài. Có lẽ là một vụ tai nạn. Tôi nghĩ chúng ta sẽ mất khá nhiều thời gian ở đây.”
Ông Daisuke cũng đã nhận thấy được tình huống. Ông cảm thấy ngày hôm nay mọi thứ tìm cách chống lại ông. Nhưng là một nhà kinh doanh lão luyện, ông luôn có cho mình giải pháp.
“Này Genji. Anh hãy tới đón tôi tại M. Nơi này cách đó không xa, tôi sẽ xuống đi bộ qua những con ngõ nhỏ để thoát khỏi vụ kẹt xe chết tiệt này.”
Genji vội vàng mở cửa xe cho ông và cẩn thận lấy ra một chiếc ô lớn. Ông Daisuke cầm lấy chiếc ô, bực dọc đạp chân xuống mặt đường, nhanh chóng rẽ vào một con ngõ nhỏ.
Những con ngõ như thế này được xây dựng từ thời Edo, và trải qua suốt từng ấy thời gian, chúng hầu như không hề thay đổi. Là một người có nhiều kinh nghiệm sống, ông Daisuke biết rằng, chỉ cần đi qua một vài con ngõ như thế này, ông sẽ tới được M chắc chắn nhanh hơn việc ngồi trên xe đợi Genji có thể thoát được vụ kẹt xe.
Mưa rơi lớn hơn. Hai bên vai chiếc áo choàng của ông Daisuke cũng bị ướt đẫm. Nước mưa thấm lạnh làm cho cơn nóng của ông cũng nguôi ngoai. Ông lắng nghe thấy tiếng bước chân mình gõ lộp cộp trên mặt ngõ lát đá bằng cách nào đó lại mang vần như một bài thơ Haiku. Ông lại nghe thấy tiếng rào rào của mưa rơi trên mái ngói cổ. Không khí ẩm ướt và đầy thân thuộc. Ông thấy mình như nhỏ lại, thành cậu bé Daisuke ngày xưa, đi học qua những con ngõ nhỏ như thế này. Ông Daisuke bất giác dừng bước. Nhìn vô thức vào một vũng nước phía trước, nơi những hạt mưa đang vẽ thành hàng trăm vòng tròn xen kẽ vào nhau. Dưới vũng nước, hình bóng của ông như vỡ tan thành hàng trăm hình bóng khác. Lúc thì hợp vào, khi thì lại tan biến. Từ khi người vợ mất, ông chỉ còn có con bé Akiko. Mà bây giờ, con bé cũng chạy trốn ông cứ như là những bóng hình ảo ảnh.
Còn đang chìm đắm trong suy tư thì một giai điệu thân thuộc vang lên. Một bản nhạc mà Akiko rất thích mỗi khi tập đàn. Con bé có một sự chú tâm đến nghệ thuật đặc biệt. Giờ đây, niềm đam mê đó lại là nguyên nhân khiến nó rời xa ông. Ông Daisuke quay sang phía có bản nhạc phát ra. Đó là một cửa hàng đồ cổ nhỏ bé, nhưng rất có phong vị. Ông Daisuke trầm tư một chút rồi cứ thế bước vào trong cửa hàng.
Bên trong khá rộng rãi, rất nhiều đồ đạc được bày thành các khu riêng biệt. Là một người sưu tầm đồ cổ có tiếng, ông Daisuke chỉ liếc mắt đã biết mình không hứng thú với những món đồ ở đây. Tuy nhiên, ông vẫn rảo bước đi một vòng. Người chủ cửa hàng đang ngồi sau quầy tính tiền, nhìn thấy ông bước vào thì cúi đầu chào thân thiện. Đó là một người đàn ông sáu mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành và đôi mắt híp lại dưới chiếc kính tròn.
“Xin mời Ngài tham quan bản quán.”
Ông Daisuke gật đầu đáp lại. Ông đi về hướng nơi bản nhạc được phát ra. Từ một chiếc máy hát cổ. Âm thanh trong trẻo và buồn bã. Không hiểu sao ông Daisuke thấy mình hụt hẫng. Ông mong đợi điều gì ở đây? Có một chút nào đó hy vọng trong ông muốn được thấy Akiko đang đàn, tại đây, như khi còn nhỏ chăng?
Chợt ông nhìn thấy một món đồ rất lạ mắt. Một con dao nhỏ, chỉ dài khoảng chưa tới một gang tay, cán sừng, khâu kim loại đã han gỉ. Con dao được đặt trong một hộp gỗ lót nhung rất đẹp, để ngay ngắn cạnh chiếc máy hát. Ông Daisuke không cưỡng nổi, cầm con dao lên ngắm nghía.
Ngay vào khoảng khắc ông Daisuke chạm tay vào con dao, ông nghe thấy một tiếng sấm nổ rất lớn. Ông choáng váng. Ông quay cuồng. Mọi hình ảnh xung quanh ông nhòe nhoẹt, quay tròn như ngày bé ông được mẹ cho chơi xe ngựa trong rạp xiếc. Căn phòng cổ kiểu Nhật với hàng ngàn món đồ cứ xoay tròn quanh ông, rồi dần bị thay thế bằng những tảng đá, những thân cây, khe suối. Chỉ có tiếng mưa, tiếng sấm và cả chớp giật vẫn đì đùng trên bầu trời xám xịt.
Ông Daisuke thấy mình đang ngồi bên một dòng suối. Ông cầm một lưỡi dao nhỏ xíu. Lưỡi dao rất quen. “Phải rồi, đây chính là lưỡi của con dao trong cửa hàng đồ cổ.”
Ông đang cẩn thận mài lưỡi dao trên một phiến đá. Cạnh ông là một chú bé khoảng năm tuổi người phương Tây đang ngồi bó gối chăm chú nhìn. Mắt thằng bé lấp lánh. “Đứa bé này là ai. Sao mình lại ở đây nhỉ?”
Ông Daisuke dừng tay, nhìn thằng bé đến xuất thần. Đứa bé thấy ông dừng tay thì ngước lên nhìn ông rồi nói:
“Cha. Cha mài tiếp đi.”
Bằng cách nào đó, tiềm thức trong ông Daisuke nhắc nhở rằng ông chính là cha của đứa bé đáng yêu này. Ông trìu mến nói:
“Nó đã đủ sắc bén rồi con trai của cha. Ngày mai, cha sẽ đi tới khu rừng bên kia núi, nơi có rất nhiều hươu. Cha sẽ nhặt một cái sừng thật đẹp để làm cán cho con dao này. Con sẽ thích nó chứ con trai?”
Những lời vừa nói, đến chính ông Daisuke cũng vô cùng ngạc nhiên. Người này là ai? Sao mình lại ở trong ông ta? Và nơi này là nơi nào? Hàng trăm câu hỏi nảy sinh trong đầu ông Daisuke. Nhưng thật ngạc nhiên, cứ mỗi câu hỏi, ông lại lập tức biết được câu trả lời, cứ như đây chính là ký ức của ông vậy. Thằng bé đáng yêu đó là con trai của ta. Ta là Carl, một thợ săn. Ta đang làm món quà sinh nhật cho con trai yêu dấu.
“Con thích lắm cha ơi. Có nó, con sẽ cứu được nhiều thú rừng khỏi cạm bẫy.”
Thằng bé reo lên. Gương mặt nó đầy vẻ hân hoan. Chà, cuộc sống thật biết cách trêu ngươi. Con trai của một thợ săn lại muốn cứu những con thú vật khỏi cạm bẫy. Carl thường ngạc nhiên về điều đó. Anh ta luôn giấu con trai về những con vật mà mình săn được. Anh phải đem đi bán ngay khi có được chiến lợi phẩm. Thằng bé có một trái tim nhân hậu. Nếu nó biết được cha nó chính là người thường đặt bẫy thú rừng, có lẽ nó sẽ rất đau đớn. Carl định rằng sau mùa đông năm nay, anh ta sẽ không làm thợ săn nữa. Lãnh chúa hứa sẽ cho anh một công việc trong quân đội của ông ta.
“Sau này con sẽ làm gì hả Felix?”
Carl hỏi, xoa tay vào mái tóc mềm mại xoăn tít của đứa bé:
“Con sẽ trở thành một thầy thuốc. Con sẽ chữa bệnh cho mọi người và cả những con thú trong khu rừng này. Sẽ không ai phải chịu đau khổ nữa?”
Carl vô cùng kinh ngạc khi thấy Felix nói về ước mơ tương lai một cách rành rọt, cứ như đây chính là định mệnh của nó. Ông anh ta, cha anh ta, và cả Carl chưa bao giờ nghĩ được gì khác ngoài việc đặt bẫy và lột da thú đem bán. Từ đâu lại có một đứa con khác thường đến thế. Carl cười khoái trí.
“Muốn vậy, con phải học thật giỏi Felix. Thầy thuốc là những nhà thông thái. Ba dãy núi quanh đây cũng chỉ có một mình ngài Alex là thầy thuốc mà thôi. Ha ha. Rồi đây cha sẽ cho con đi sang nhà ngài Alex để học việc.”
Lại một tiếng sấm nổ vang, Carl làu bàu:
“Cơn mưa chết tiệt. Đã ba ngày nay rồi. Thôi chúng ta về nhà đi Felix.”
Ánh chớp lại loáng lên rừng rực. Cảnh vật cứ thay nhau biến đổi với một tốc độ đến chóng mặt.
“Thưa Ngài. Ngày không sao chứ.”
Ông Daisuke như bừng tỉnh. Ông đang ngồi hẳn xuống dưới sàn gỗ của căn phòng bán đồ cổ, trong tay vẫn đang cầm con dao nhỏ. Người chủ cửa hàng cầm tay ông, gọi với một vẻ hoảng hốt.
“Tôi đang ở đâu đây?”
Ông Daisuke thở hắt ra.
“Ngài đang ở trong cửa hàng đồ cổ Mitoma. Thưa Ngài.”
“À?”
Sau giây phút mơ hồ, ông Daisuke đã trở lại thực tại. Ông nói:
“Có lẽ tôi đã bị choáng váng. Xin ông hãy đỡ tôi ngồi dậy.”
Ông chủ cửa hàng vội vàng đỡ ông Daisuke lại chiếc ghế ở quầy. Ông ta rót cho ông Daisuke một tách trà ấm. Nhưng lúc này, ông Daisuke vẫn đang suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Tại sao nó lại xảy ra khi mình vừa cầm vào con dao. Nghĩ tới đó, ông Daisuke bất giác đưa con dao nhỏ lên ngắm nghía thật kĩ. Ông rùng mình. Trời ơi, đây chính là lưỡi dao mà mình đã mài trong cơn mơ.
Không tin vào mắt mình, ông Daisuke chỉnh lại chiếc kính, rồi đưa con dao ra dưới ánh đèn, nhìn lại. Chính là nó. Chỗ đầu lưỡi dao hơi lẹm một chút. Chính là lúc mà mình ngơ ngác khi vừa trở về nơi kì lạ đó. Nên đã mài quá tay. Vết lẹm rất nhỏ, chỉ cỡ nửa đầu ngón tay nhưng vì thực tại lúc đó quá đặc biệt nên ông Daisuke lập tức nhận ra. “Nếu đây là lưỡi dao do mình mài, vậy việc lúc nãy là điều gì?”
Ngoài trời lại vang lên một tiếng sấm lớn. Đến mức ông chủ cửa hàng đang chăm chú nhìn ông Daisuke mân mê lưỡi dao với một vẻ kinh ngạc hiếm thấy, cũng giật nảy mình. Còn ông Daisuke, ngay khi tiếng sấm rền vang, ông thấy mình đang chạy thục mạng. Mưa táp vào mặt ông. Ông thở hổn hển. Xung quanh tối đen như mực nhưng không hiểu sao ông lại biết rõ con đường này. Đằng sau, rồi bên trái, rồi bên phải, những tiếng quát tháo, tiếng chửi rủa khắp nơi. Tay ông Daisuke sờ xuống thắt lưng, con dao nhỏ lúc này đã có cán, vẫn được buộc chặt ở đó. “Ta phải về với Felix. Dưới sườn núi có một vũng lầy. Nếu trốn ở đó, ta có thể sống sót. Lạy Chúa. Xin hãy thương xót con.”
Ông Daisuke, hay Carl rất nhanh chóng đã tới được vũng lầy. Trên mặt, từng lớp cây thủy sinh mọc dày đặc. Ông Daisuke cẩn thận gỡ một lớp cây ra, cố gắng không làm cho nó bị đứt hay rối. Rồi ông trườn người xuống, nằm ngửa, mắt nhắm chặt chỉ để lỗ mũi trên mặt nước. Khi ông vừa kéo cho mảng thủy sinh che lên mặt mình cũng là lúc những bước chân huỳnh huỵch chạy tới.
“Dấu chân của nó dẫn đến đây. Nó có thể đi đâu được chứ?”
Một giọng ồm ồm quát hỏi.
Vì trời mưa nên cho dù chạy nhanh cỡ nào, vết chân để lại cũng rất rõ rệt. Hơn ai hết ông Daisuke biết điều đó. Nên ông mới chọn ẩn nấp ở vũng lầy. Khi xuống dưới nước, ông đã trườn ra xa nơi vết chân của ông để lại tới hai mươi mét. “Chúa nhân từ, xin Ngài hãy để bọn chúng bị che mắt.”
“Bật đuốc lên. Không để nó thoát được. Nó sẽ báo cho bọn chúng biết vị trí của chúng ta.”
Sau đó, ông Daisuke cảm giác thấy ánh lửa loang loáng phía trên. Tim ông đập mạnh. Mạch máu toàn thân căng ra như muốn vỡ. Và rồi, một tên to lớn cởi trần đã nắm tóc, lôi ông lên khỏi vũng lầy như lôi một con rái cá.
Cũng chính gã đã đâm lưỡi kiếm vào tim ông, không một chút do dự. Mắt ông vằn lên, ông nhìn xoáy vào gã. Một con thú hoang khổng lồ với bộ ngực đầy lông lá, và một vết chàm lớn hình lá sồi trên ngực trái. Xác Daisuke bị vất trở lại vũng lầy. Và ông biết tay mình vẫn giữ chặt con dao nhỏ xíu ở thắt lưng.
“Thưa Ngài, thưa Ngài. Ngài có cần tôi gọi xe cứu thương đưa Ngài tới bệnh viện?”
Ông Daisuke mở bừng mắt. Trước mặt ông không phải là gã to lớn hung dữ có vết chàm lớn mà chỉ là ông chủ cửa hàng đồ cổ. Một lúc sau, ông Daisuke mới xua tay, ý nói là ông không cần. Rồi ông nói:
“Con dao này. Từ đâu mà ông có nó? Tôi muốn mua nó.”
Khi thấy ông Daisuke liên tiếp hành động kì lạ, ông chủ cửa hàng ngạc nhiên một, thì nghe ông muốn mua con dao, ông ta lại tỏ ra kinh ngạc tới mười lần. Ông ta lắp bắp mất một lúc mà ông Daisuke vẫn không hiểu ông ta muốn nói gì. Lát sau, ông ta chạy vào nhà, cầm tới một cuộn giấy. Cuộn giấy tròn và ố vàng, chắc hẳn cũng rất lâu năm rồi. Ông Daisuke đón lấy, mở ra xem. Bên trong có một dòng chữ:
“Con dao thuộc về người muốn mua.”
“Điều này là sao?”
Ông Daisuke hỏi.
Ông chủ cửa hàng lúc này đã lấy lại vẻ bình tĩnh, ông nói, giọng vẫn như đang cố gắng kìm chế xúc động.
“Thưa Ngài. Con dao này thuộc về Ngài.”
“Đúng thế. Tôi sẽ trả cho ông một món tiền như ông muốn.”
Ông Daisuke khẳng định. Ông chủ cửa hàng vội vàng xua tay.
“Ý tôi không phải thế. Thưa Ngài. Ngài chính là người chủ nhân của con dao mà gia tộc chúng tôi chờ đợi. Từ đời ông cố, đến ông nội, rồi cha tôi và bây giờ là tôi mới đưa được tới tay Ngài.”
Thấy ông Daisuke tỏ ý không hiểu. Ông chủ cửa hàng nói:
“Tôi xin hầu Ngài một câu chuyện. Có lẽ nghe xong, Ngài sẽ hiểu cho sự đường đột của tôi.”
Sau đây là câu chuyện của ông chủ cửa hàng.
Đó là năm 1850, ông Cố tôi đã kinh doanh đồ cổ ở cửa hàng này. Công việc vô cùng thuận lợi. Chẳng mấy chốc, cửa hàng đã trở nên rất phát đạt. Một ngày nọ, ông Cố bất cẩn làm cửa hàng bị hỏa hoạn. Nhà cháy, đồ mất thì cũng thôi. Nhưng trong cửa hàng lại có rất nhiều đồ cổ có giá trị của bạn hàng gửi bán. Thế là chỉ trong một ngày, ông Cố từ một người giàu có trở thành một người nghèo khổ cùng cực. Lúc đó, ông Cố tìm tới một cây cầu, ông đã trầm mình nhẩy xuống. Thật may có một người đi ngang qua đã cứu được ông Cố. Nhưng việc sau đó mới khiến cho ông Cố kinh ngạc nhớ mãi không quên, thậm chí còn ghi vào gia phả và truyền lại cho con cháu đời sau.
Người ân nhân đó, sau khi biết chuyện của ông Cố. Đã đưa cho ông một số tiền rất lớn, đủ để ông Cố đền bù tiền hàng, thậm chí còn có thể xây lại cửa hàng để kinh doanh trở lại. Ông Cố cảm kích ơn đức không sao kể xiết, luôn miệng nói muốn báo đáp. Người ân nhân đó đưa cho ông một vật, chính là con dao nhỏ này. Người đó nói:
Nếu ông thật sự muốn báo đáp tôi, tôi chỉ nhờ ông một việc. Ông đặt con dao này ở nơi trang trọng nhất trong cửa hàng. Đến bao giờ có người hỏi mua nó, ông không được bán mà hãy đưa cho người đó.
Sau đó, không bao giờ ông Cố tôi gặp lại người ân nhân đó nữa. Từ đó, ông Cố liền ghi nhớ lời dặn của ân nhân, luôn đặt con dao ở nơi trang trọng và dễ thấy nhất trong cửa hàng. Nhưng cũng thật kì lạ, suốt hàng chục năm sau đó, không biết bao nhiều nghìn người khách đã tới cửa hàng. Người Nhật, Người Trung Quốc, Người Châu Âu, Châu Mỹ, thậm chí cả Châu Phi. Nhưng tuyệt nhiên không có ai hỏi tới con dao nhỏ cả. Cứ như nó vô hình trong mắt họ. Rồi ông Cố tôi qua đời, lời dặn dò của ông lại trở thành truyền đời trong gia tộc Mitoma chúng tôi. Đến đời ông nội tôi, rồi cha tôi, và nay là đến tôi. Tôi cũng đã bán hàng ở đây được gần 40 năm rồi nhưng chưa có một ai muốn mua con dao đó cả. Thưa Ngài, tôi xin nhấn mạnh điều này. Trong suốt 172 năm từ khi con dao này được đặt ở đây, Ngài là người đầu tiên hỏi mua nó!
Kể tới đây, giọng ông chủ cửa hàng run rẩy. Đôi mắt nhòe lệ. Ông ta đang cực kì xúc động. Có lẽ cuối cùng ông ta cũng hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên. Về phần mình, khỏi phải nói, ông Daisuke cảm thấy thế nào. Chẳng lẽ chỉ có mình ta nhìn thấy nó?
Cầm chiếc hộp đựng con dao nhỏ trên tay. Ông Daisuke bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ. Mưa lại dày thêm. Ông rảo bước đi nhanh qua vũng nước đọng, ra khỏi con ngõ. Ông đi thêm hơn một trăm mét nữa, một tòa chung cư hiện ra ở cuối con đường. Chung cư M.
*
* *
Sáng hôm ấy, Cha Sắt về. Gặp lại Vũ ông có vẻ vui, xong cũng chỉ trầm ngâm ngồi hút thuốc. Vũ ngỏ ý muốn xin cho Sắt lên ở cùng anh ta, anh muốn cho nó đi học. Cha Sắt rít một hơi thuốc rồi nói:
“Sắt nó rất muốn được đi học như bọn trẻ con ở đây, mà tôi thì nghèo, quanh năm suốt tháng dưới thuyền. Nên dù biết nó thích đi học mà vẫn phải chịu. Thằng bé hiểu chuyện, nó không đòi tôi nhưng nhìn vào mắt nó tôi biết. Hơn nữa, sức khỏe của nó rất yếu. Bác sĩ nói nó cần phải mổ tim. Tôi đâu có gì đâu, lấy đâu ra tiền mà cho nó mổ. Thế nên hai cha con cứ ở với nhau, được ngày nào biết ngày đó.”
Sắt lỏn vào lòng cha, ngồi xoa cằm cha trìu mến. Mắt nó lóng lánh.
“Anh không nên bi quan thế. Bây giờ y học rất phát triển. Tôi có quen rất nhiều bạn bè làm y tế. Chắc chắn sẽ tìm được một giải pháp. Còn việc học hành của nó nữa. Rất quan trọng. Bây giờ nó vẫn đúng tuổi đi học. Nên để cho Sắt được học hành như ước mơ của nó.”
Cả hai người lớn vừa ăn vừa nói chuyện. Mãi rồi cha của Sắt cũng xuôi. Dù ông không muốn xa con nhưng nghĩ về cơ hội để Sắt có thể có sức khỏe bình thường, được đi học như chúng bạn. Ông thấy đây là điều cần làm.
Khỏi phải nói, Sắt vui sướng nhường nào. Tuy nhiên nó lại lựa chọn ở với cha. Nó sợ nó đi cha sẽ buồn. Nó sợ nó đi cha về không có ai nấu cơm. Nó sợ cha sẽ nhớ nó. Chỉ đến khi Vũ hứa sẽ đưa nó về nhà mỗi cuối tuần, nó mới yên tâm.
Sắt rất sáng dạ và ngoan. Nó học rất giỏi, chẳng mấy chốc đã theo kịp các bạn, thậm chí còn được thầy cô khen ngợi. Vũ nói:
“Con giỏi quá. Vào trường sau các bạn mà giờ đã được giấy khen rồi.”
“Dạ. Con muốn học thật giỏi. Con rất thích đi học ạ.”
“Đúng vậy. Thế sau này con muốn làm gì?”
“Dạ. Con muốn làm bác sĩ, để chữa trị cho những em bé nghèo như con ở khắp thế giới.”
Mắt nó long lanh. Đôi mắt của nó rất sáng. Và ước mơ của nó cao đẹp quá chừng.
Trong thời gian đó, Vũ không ngừng tìm kiếm các cơ hội để mổ tim cho Sắt. Kinh tế không cho phép anh có thể chi trả cho cuộc phẫu thuật, nên anh tìm kiếm cơ hội qua các tổ chức từ thiện. Kiên trì trong hơn hai năm, một hôm, Vũ nhận được tin trường hợp của Sắt đã được chấp thuận. Một tổ chức từ thiện Nhật Bản đã tài trợ một trăm phần trăm cho Sắt.
Cha con Sắt mừng rỡ vô cùng khi được Vũ báo tin. Vũ đứng im nhìn hai cha con ôm nhau khóc. Cha Sắt, một người chai sạn, không mấy khi bày tỏ tình cảm cũng nắm chặt hai bàn tay Vũ rưng rưng. Ông ta không nói gì nhưng Vũ hiểu. Hai người đàn ông và một đứa trẻ, cứ thế mà nước mắt giàn dụa.
Ngày hôm sau, Vũ và cha Sắt đưa thằng bé tới văn phòng đại diện của tổ chức từ thiện để hoàn thiện thủ tục. Đó là Tổ chức từ thiện Daisuke.
*
* *
Một ngôi làng ở phía Bắc nước Đức ngày nay. Năm 932 sau công nguyên.
Felix kéo một chiếc xe đằng sau, lầm lũi bước dưới cơn mưa tối tăm. Trên xe là hai xác chết đã được quấn chặt bằng một mảnh vải rát nát, cáu bẩn. Phía ngoài rải đầy vôi bột. Anh đi tới đâu, mọi người vội vàng dạt ra tới đấy. Vùng này đang có dịch hạch. Mọi người sợ những cái xác này hơn cả tử thần. Chỉ có Felix, người thầy thuốc duy nhất đảm nhận trách nhiệm mang những cái xác chết vì dịch hạch đi tiêu hủy. Trong hơn một năm, Felix không nhớ mình đã chôn bao nhiêu cái xác.
Đến trưa, Felix kéo chiếc xe không trở lại làng. Anh còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi ở nhà thờ. Hơn một tháng nay kể từ khi anh tới làng này, anh chưa có một ngày thảnh thơi. Dịch bệnh hoành hành khắc nơi. Và đã có vô số người được Felix kéo lại từ bên bờ cái chết. “Tử thần có lẽ rất biết ơn mình vì nhờ mình mà ông ta sẽ đỡ bận rộn.”
Felix bật cười vì ý nghĩ hài hước đó. Anh cần phải lạc quan mỗi ngày. Điều đó tốt và làm cho anh có thêm nhiều năng lượng làm việc. Từ một góc phố tồi tàn, một thằng bé khoảng mười tuổi, lao ra, ôm chặt hai chân Felix.
“Thầy thuốc. Lạy ông. Xin hãy cứu cha con. Ông ấy sẽ chết mất.”
Thằng bé trông như một con chuột to, mái tóc hung của nó đã bị cáu bẩn và nước mưa biến thành màu nâu đen. Cả người ướt đẫm. Nó quỳ xuống, run lẩy bẩy ôm chặt hai chân Felix. Không biết là vì lạnh hay vì điều gì.
Felix đi theo thằng bé. Chui qua một vòm cửa nhỏ hẹp, tăm tối. Một căn phòng đã ngập một nửa dưới nước thối. Một người đàn ông to lớn đang nửa nằm nửa ngồi trên cái giường đá. Trông ông ta như sắp chết, thân thể trần truồng được quấn trong một tấm giẻ thay cho chiếc áo. Cánh tay trái ông ta sưng to, đầy mủ khiến cho lũ ruồi bu quanh dày đặc. Ông ta rên hừ hừ, cố gắng ngóc đầu lên khi thấy Felix bước vào.
“Lạy Chúa. Ông đã đến. Tôi sẽ chết trương ở đây nếu hôm nay không gặp được ông.”
Felix ra hiệu cho ông ta nằm xuống. Anh sờ tay vào người ông ta. Nóng ran. Anh nhìn thấy cánh tay trái ông ta dập nát, máu mủ bết vào nhau. “Không phải dịch hạch. Ông ta bị gãy tay.”
“Con ngựa khốn kiếp. Nó đã đá tôi khi tôi cố dắt nó đi. Thưa ông.”
“Được rồi. Ông sẽ không chết được đâu. Cởi áo ra nào. Tôi sẽ bó lại cái tay và cho ông thuốc chống nhiễm trùng.”
Người đàn ông to béo cởi áo. Trên người ông ta có rất nhiều vết sẹo. Sẹo dài, sẹo ngắn, chằng chịt. Nhìn qua cũng biết ông ta đã trải qua rất nhiều cuộc chiến trong một khoảng thời gian dài. Felix chú ý tới một vết chàm lớn trên ngực trái. Hình chiếc lá sồi. Riêng nơi này lại không có vết sẹo nào.
“Ông có một vết chàm kì lạ. Tôi ngạc nhiên là không có vết sẹo nào ở đó.”
Felix nói trong lúc vệ sinh lại vết thương ở cánh tay của ông ta.
Người đàn ông to béo cười khùng khục, có vẻ như ông ta cảm thấy khỏe hơn khi thấy người khác ngạc nhiên vì vết chàm nhẵn bóng của mình:
“Nó là bùa hộ mệnh của tôi. Nếu ở đó có vết sẹo. Có nghĩa là tôi đã chết.”
“Ông hẳn đã có rất nhiều trận chiến? Số vết sẹo trên người ông còn nhiều hơn cả ruồi ở đây nữa.”
“Thưa ông. Người tôi đã giết trong những trận chiến đấy cũng nhiều hơn bọn ruồi ở đây. Khà khà.”
Người đàn ông to béo cười khoái trá. Có vẻ như ông ta rất tự hào về điều này. Ông ta vui sướng đến mức không để ý rằng có một vẻ khó chịu hiện ra trên gương mặt Felix. Anh quá chán ghét những gã như thế này. Nhưng ở nơi đây, việc giết người khác đôi khi chỉ vì bị bùn bắn vào người với những kẻ hung bạo như ông ta là việc vô cùng bình thường. Felix kiên nhẫn nẹp cánh tay của người đàn ông to béo. Anh chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình. Còn muốn vùng đất này thanh bình trở lại, và giúp những người hung bạo như ông ta trở nên tốt hơn, cần phải có nhiều hơn một sự chữa trị ngoài da thịt.
Felix im lặng làm việc của mình. Người đàn ông to béo thì bắt đầu nói liên tục. Hầu hết câu chuyện là về những kẻ xấu số đã bị ông ta giết. Kể lại những câu chuyện giết chóc của mình làm cho ông ta cảm thấy khỏe hơn. Ông ta liếm môi:
“Thưa ông. Đời tôi đã giết vô số kẻ. Trừ những kẻ chết không kịp ngáp, phần lớn bọn chúng đều van xin được tôi tha chết. Nhưng chúng càng van vỉ, lưỡi kiếm của tôi càng khốc liệt. Chỉ có một gã. Đúng thế. Chỉ có một gã rất lạ. Tôi nhớ mãi. Phải. Gã không van lạy, cũng chẳng chống cự. Đôi mắt gã nhìn chòng chọc vào tôi. Và bàn tay nắm mãi một đồ vật ở thắt lưng. Sau khi tôi giết gã. Phải chặt cả bàn tay gã tôi mới có thể lấy vật đó ra. Thưa ông. Ông có biết đó là vật gì không?”
Felix chán nản lắc đầu. Anh không muốn nghe thêm một câu chuyện giết chóc nào nữa. Anh ước mình sẽ nhanh chóng xong việc ở đây.
Người đàn ông to béo cười khùng khục. Ông ta chẳng thèm để ý tới vẻ mặt chán nản của Felix, nói tiếp:
“Nó là một con dao rẻ tiền. Một con dao vô dụng nhất mà tôi từng thấy. Nhưng gã thà chết chứ không bỏ tay ra khỏi nó. Nó làm tôi ngạc nhiên nên sau đó tôi đã xem rất kĩ. Lưỡi dao nhỏ đến mức chỉ có thể giết được lũ chuột. Một cái cán bằng sừng hươu được gã mài nhẵn nhụi. Và dòng chữ khắc trên lưỡi dao rất đẹp, gã hẳn là khéo tay. Qùa sinh nhật cho con trai Felix. Món quà đó mãi mãi không bao giờ tới được tay con trai của gã. Ha ha ha.”
Felix cảm thấy như bị một tia sét đánh trúng người. Anh lảo đảo, đôi tay anh run rẩy. Cố nén bình tĩnh, anh hỏi:
“Ông nói sao cơ? Ông ta cố giữ một con dao đồ chơi ngay cả khi bị giết? Thật là khó tin.”
“Hừ. Thưa ông. Tôi có thể rất hung hăng nhưng tôi không phải kẻ nói dối đáng kinh tởm. Lúc đó tôi cứ nghĩ hẳn là con dao này chứa một bí mật gì đó. Một bản đồ kho báu chẳng hạn. Hay ít ra là giấu vàng trong cán dao. Nên tôi đã chặt tay gã ta để lấy nó. Nhưng suốt thời gian sau đó tôi chẳng thấy gì khác lạ. Nó chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”
Người đàn ông to béo gầm gừ, giọng ông ta phát ra hơi nóng. Có vẻ việc Felix không tin câu chuyện làm tổn thương ông ta nghiêm trọng. Chưa hết bực tức. Ông ta gầm lên:
“Adal. Adal.”
Thằng bé lúc nãy dẫn Felix về, đang ngồi chơi ở cái bục khô ráo ngoài cửa, thấy cha gọi đầy giận giữ thì giật nảy mình. Nó mếu máo:
“Con đây thưa cha.”
“Mày lấy ngay con dao khốn kiếp đó ra cho ngài đây xem.”
Thằng bé không dám chần chừ. Nó chạy lại góc phòng, bới trong cái hòm đã ngập một nửa dưới nước để tìm kiếm. Mất một lúc nó mới móc được con dao ra trong một đám bùn lầy. Nó đưa cho Felix. Felix run rẩy cầm lấy con dao từ tay đứa bé. Chẳng cần phải nhìn kĩ. Anh đã biết đây chính là món quà sinh nhật cha đã làm cho mình ngày bé. Nét chữ của cha cứng cáp và rất đẹp. Lưỡi dao cong mỏng và bị vẹt ở phần mũi, nơi trong lúc lơ đễnh, cha Felix đã mạnh tay mài. Ngày đó, Felix đã mê mẩn lưỡi dao này khi ngồi nhìn cha mài nó. Và giờ đây, cầm món quà được cha làm tỉ mẩn trên tay, bên cạnh kẻ đã đâm lưỡi kiếm vào tim cha, lòng Felix nhói đau.
Phải cố gắng lắm Felix mới kiềm chế được cơn giận giữ đang bùng cháy. Anh rất muốn đâm luôn lưỡi dao này vào bộ mặt nhăn nhở đang khoái trá kể lể về việc gã đã giết cha anh như thế nào. Nếu bây giờ để giết con quỷ tởm lợm này, với Felix thật quá dễ dàng. Gã đàn ông hôi hám, béo ị chỉ còn chưa được một nửa mạng sống. Thậm chí gã còn không ngồi được dậy. Ánh mắt gã u tối như đá. Và mặt nước đục ngầu dưới chân hắt lên mặt gã một thứ màu nhợt nhạt, đen đúa. Trông gã như một con lợn rừng bị sập bẫy vậy.
“Felix, con muốn làm gì với con dao này?”
“Con sẽ dùng nó để cắt bẫy cho thú rừng. Chúng thật đáng thương. Chúng mắc bẫy thì ai sẽ cho con của chúng ăn.”
“Con thật nhân ái Felix. Cha mong con sẽ trở thành một người biết yêu thương mọi người.”
Felix chưa từng quên cuộc nói chuyện bên bờ suối ấy. Cuộc nói chuyện cuối cùng với cha, trước khi ông mãi mãi chẳng chở về. Trong suốt một thời gian dài sau đấy, ngày nào, cậu bé Felix cũng ra ngồi ở bờ suối. Lòng cậu tràn ngập hình ảnh về cha. Cậu chờ đợi. Cậu hy vọng. Cậu ước khi đang ngồi, cha sẽ về và ôm chặt cậu vào lòng. Hôn lên má và làm mặt cậu đau nhói bởi bộ râu cứng như rễ cây của ông. Nước mắt Felix trào ra.
“Thưa ông. Cái tay của tôi sẽ ổn chứ?”
Con quỷ to béo thều thào. Việc kể lể quá nhiều đã rút nốt chỗ sức lực còn lại của gã. Nhìn vẻ mặt Felix đột nhiên khác lạ. Gã sợ tên thầy thuốc trẻ tuổi này không cứu được mình.
Felix chợt quay phắt lại. Nắm chặt con dao trong tay. Mắt anh nhìn thẳng vào cổ họng của gã to béo. Anh đã thấy con dao cắm ngập vào cổ gã. Gã kêu lên ọc ọc như con lợn bị chọc tiết. Gã to béo thấy ánh mắt của Felix chợt thay đổi. Gã trợn mắt. Sống bằng những cuộc giết chóc đã nhiều năm. Gã biết đây là đôi mắt của tử thần. Bất giác, gã nhổm người giật lùi lại. Lưng gã đập mạnh vào tường khiến cho vết thương ở cánh tay đau nhói. Không còn chỗ trốn.
Thằng bé thấy cha bị đau vội vàng chạy lại. Nó ôm cái cổ to bè của cha nó, dùng hết sức lực để đỡ cho cha nó khỏi ngã nhào xuống vũng nước dưới đất. Nó hốt hoảng:
“Cha. Cha. Cha làm sao thế? Cha có đau không?”
Tiếng kêu thoảng thốt của thằng bé đã làm cho Felix bừng tỉnh. Anh nhìn gã to béo đang hoảng sợ, cố gắng nhoài người trườn đi. Còn thằng bé thì cứ ôm chặt cổ cha, dùng sức để đỡ thân hình to béo của cha nó. Felix cứ đứng như thế một lúc. Cuối cùng, anh thở hắt ra:
“Vết thương của ông không sao. Tôi đã nặn mủ và khâu lại rồi. Tránh xa lũ ruồi ra nếu ông còn muốn sống. Tôi sẽ giữ con dao này như là tiền công.”
Felix nói, sau đó thu dọn đồ nghề, khom người bước qua cái cửa chật hẹp đi ra ngoài. Mưa vẫn xối xả. Gương mặt anh ướt đẫm. Vì mưa, hay vì Felix đã khóc như chưa bao giờ được khóc.
Trong căn hầm tối tăm, đầy chuột bọ và sũng nước. Thằng bé Adal không ngừng dùng tay trái xoa vào lưng, còn tay phải thì đỡ cho cha nó dựa thẳng người lại. Nó xoa mạnh đến mức bàn tay nhỏ xíu, có sáu ngón rất đặc biệt của nó đỏ ửng lên. Gã to béo thở dốc liên tục. Gã biết mình vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
*
* *
Cả người ướt sũng nước mưa, ông Daisuke chậm rãi bước lên chiếc cầu thang bằng sắt. Tiếng bước chân của ông phát ra nặng nề. Cầu thang sắt này được lắp bên ngoài tòa chưng cư, han gỉ, hình zic zắc, theo kiểu những chung cư cho người có điều kiện sinh hoạt thấp. Gương mặt ông đăm chiêu và đôi mắt phát ra những tia sáng lạnh lẽo. Không thể tin được con gái ông, Akiko, một tiểu thư lá ngọc cành vàng, giờ đây lại sống với một gã họa sĩ nghiệp dư ở một chung cư tồi tàn. Từ ngày vợ mất, ông dành hết tình yêu cho con gái. Nó luôn được nuông chiều và thường làm mọi việc theo cảm xúc. Dù vậy, với ông, Akiko vẫn chỉ là một đứa bé, hay nhõng nhẽo và thường làm cho ông vui vẻ với bất cứ trò đùa nào mà con bé nghĩ ra. Akiko cũng rất yêu thương cha. Nó lo lắng mỗi khi ông về muộn, và dù nhà có đầu bếp riêng, nó vẫn luôn tự tay chuẩn bị bữa tối cho ông. Con bé, với ông là tất cả thế giới.
Vậy mà hơn một năm nay, Akiko đã tìm mọi cách trốn tránh ông Daisuke. Tất cả chỉ vì thằng Hatake. Ông Daisuke cho rằng đó là một thằng khốn, nó muốn tán tỉnh Akiko chỉ vì tài sản của ông. Chưa bao giờ ông nổi giận với Akiko nhưng lần đó ông đã tát con bé. Khi nó nói muốn được cưới thằng khốn Hatake. Càng nghĩ, ông càng muốn bóp chết thằng khốn ấy. Vì nó mà cả thế giới của ông đã bỏ trốn.
Một tia chớp rực sáng bầu trời và sau đó là tiếng sấm rền vang. Tiếng sấm nổ rất gần. Toà chung cư cũ này nằm bên sườn núi, một bên là con đường ngoằn nghèo dẫn tới, một bên là vực đá sâu. Có lẽ vì thế mà tiếng sấm nổ đặc biệt to. Ông Daisuke lại mông lung nhớ tới câu chuyện ở cửa hàng đồ cổ Mitoma. Điều đó thật lạ. Nó là một cơn mơ hay ảo giác. Hay điều gì đại loại như thế. Có lẽ mình đã quá mệt mỏi vì chuyện của con bé nên dễ dẫn đến ảo giác đó. Vừa rảo bước lên hành lang, ông Daisuke vừa không thôi nghĩ ngợi.
Phòng 1103.
Đây rồi. Ông Daisuke dừng lại một chút. Trong đầu ông có một chút do dự. Trên đường đến đây, ông Daisuke chỉ muốn có mặt ngay lập tức tại nơi này. Nhưng giờ đây, ông lại thấy lòng nặng trĩu. Mình sẽ vào đây và nói gì với con bé. Nó sẽ có cảm giác gì khi thấy mình có mặt ở đây. Phải mất một lúc cứ ngần ngừ như thế, ông Daisuke quyết định gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Ông Daisuke lại gõ tiếp một lượt nữa. Cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Chỉ có tiếng nước mưa rơi rào rào trên phần hiên của cầu thang sắt đáp lại ông. Ông quyết định đẩy cửa bước vào. Cánh cửa không khóa.
Bên trong là một căn phòng rất bừa bộn. Khắp nơi đều là những bức tranh. Trên tường, trên bàn và cả dưới sàn. Ông nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ một căn phòng đằng sau. Cả tiếng cười khúc khích. Giọng của con bé Akiko.
Ông Daisuke bước tới căn phòng nơi phát ra tiếng nhạc. Cảnh tượng trước mắt làm cho cơn giận trong ông bùng nổ. Akiko khỏa thân đang nằm trên giường. Cạnh nó, thằng khốn Hatake cũng không một mảnh vải che thân đang đứng vẽ con bé. Trong tiếng nhạc mở lớn và tiếng mưa rơi, hai đứa nó như đang hòa trong bản ca mê đắm. Không hề hay biết về sự xuất hiện của một người nữa ở trong căn phòng.
Một tiếng sấm nổ vang. Ông Daisuke choáng váng. Ông phải dùng tay bám vào cửa phòng. Hình ảnh trước mắt ông loang loáng, thay đổi liên tục. Vừa là Akiko và bạn trai nó, chớp mắt đã là một vùng đầm lầy mưa gió. Rồi trước mắt ông lại rực sáng. Ông “A” lên một tiếng lớn làm cho hai kẻ mê đắm kia giật nảy người. Thằng Hatake quay người lại. Ông Daisuke nhìn thấy trên thân thể trần truồng, ngực trái của nó là một vết chàm lớn hình chiếc lá sồi.
Lại một tiếng sấm nổ. Những hình ảnh loang loáng chớp tắt liên tục trước mắt ông Daisuke. Ông không thấy Hatake đâu nữa, trước mắt chính là gã to lớn người đầy sẹo. Gã nhìn ông cười nham nhở và tàn nhẫn. Và vết chàm hình lá sồi của gã thì nhảy múa trước mắt ông.
Ông Daisuke gầm lớn. Ông rút phắt con dao nhỏ trong túi áo vừa nhận được ở tiệm đồ cổ Mitoma, một cách chính xác như biết sẵn nó đang ở đâu. Ông lao tới, cánh tay vung lên. Con dao đã đâm thẳng vào vết chàm hình chiếc lá sồi.
Hatake ôm ngực. Ánh mắt anh ta không nhìn ông Daisuke mà quay sang Akiko đang bàng hoàng đứng đó. Bất chợt, Hatake đẩy mạnh vào người ông Daisuke. Bằng một sức lực mạnh không tưởng, lưỡi dao trên tay ông Daisuke gãy đôi. Ông Daisuke lúc này như bừng tỉnh, chuôi dao và phần còn lại của lưỡi dao trên tay ông rơi xuống đất. Hatake, trên ngực trái cắm ngập một nửa lưỡi dao, chạy tới bên cửa sổ rồi lao xuống vực đá sâu. Một tiếng sấm nổ vang trời át hẳn tiếng thét tắc nghẹn của Akiko.
Không lâu sau đó. Ông Daisuke bị kết án chung thân vì tội giết người. Dù rất nỗ lực nhưng cảnh sát vẫn không tìm thấy xác của Hatake. Con gái Akiko không có mặt ở buổi xét xử. Trước tòa, ông bày tỏ mong muốn nhờ luật sư của mình bán toàn bộ tài sản, và thành lập một quỹ từ thiện. Ông trở thành một người mang án tù chung thân nổi tiếng ở Nhật Bản trong thập niên 1970. Một người thụ án trong nhà lao nhưng vẫn giúp đỡ những số phận bất hạnh trên khắp thế giới.
*
* *
Sắt và cha nó tần ngần đứng trước cửa trung tâm từ thiện, trong khi Vũ chạy vào làm thủ tục. Hai cha con đầy vẻ hân hoan. Ánh mắt Sắt lấp lánh. Khi Vũ thông báo hồ sơ của nó may mắn được duyệt để được mổ tim, thằng bé ôm chầm lấy anh.
“Chú Vũ. Cháu không thể tin được điều này.”
Rồi nó òa khóc. Vũ xoa lưng vỗ về thằng bé:
“Cha cháu nói đúng. Cháu luôn có bùa hộ mệnh bên mình.”
Sắt gật gật đầu, dụi mặt vào lòng Vũ. Nó nói:
“Được mổ tim cháu sẽ có nhiều thời gian hơn phải không chú?”
“Đúng vậy. Cháu sẽ có cả cuộc đời phía trước.”
“Dạ. Vậy là cháu có nhiều thời gian để giúp đỡ được nhiều người hơn. Cháu nhất định sẽ trở thành bác sĩ.”
Sau khoảng một tiếng để xác nhận hồ sơ. Sắt và chín em nhỏ khác được vào phòng đợi gặp chủ tịch. Ông Daisuke chủ tịch của quỹ từ thiện luôn muốn trực tiếp trò chuyện với những em nhỏ được quỹ hỗ trợ. Kể từ khi được ân xá vào đầu những năm 2000, sau hơn ba mươi năm thụ án, ông đã đồng hành cùng quỹ từ thiện của mình đi tới khắp thế giới. Năm nay, dù đã hơn 90 tuổi, ông vẫn giữ thói quen này. Ông muốn được trò chuyện với những trẻ em bị thiệt thòi, muốn được nhìn thấy những đứa bé đó hoàn thiện và khỏe mạnh sau cuộc phẫu thuật. Và ông muốn thấy các em được sống trong một tuổi thơ trọn vẹn.
Cửa phòng chờ mở ra. Một ông cụ trong bộ quần áo giản dị bước vào. Tuổi cao nhưng ông còn nhanh nhẹn và có thể tự đi lại. Ông nhoẻn miệng cười với những cháu nhỏ, sau đó tự giới thiệu về mình. Các cô phiên dịch giúp cho buổi trò chuyện vô cùng sôi nổi. Đột nhiên, ông Daisuke chú ý tới một chú bé ngồi ở phía góc trái của căn phòng. Chính là Sắt. Một chú bé mắt sáng đang nhìn ông chăm chú. Nhưng chiếc dây chuyền chú bé đeo trên cổ mới là thứ khiến cho ông Daisuke thoảng thốt. Ông vẫy tay ra hiệu cho người trợ lý dìu mình đi xuống chỗ Sắt ngồi. Ông run rẩy. Tim ông đập mạnh. Và mắt ông thì bắt đầu nhòa lệ.
Những hình ảnh vô cùng chân thực liên tục hiện ra trong đầu ông Daisuke. Hình ảnh bên đầm lầy trong khu rừng ở Châu Âu, hình ảnh gian hàng đồ cổ Mitoma, hình ảnh trong căn phòng trọ của Hatake. Chúng đan xen, chúng tan lẫn vào nhau, nhưng chúng cũng rất rõ ràng như đang xảy ra vậy.
Người trợ lý thấy chủ tịch có những biểu hiện rất lạ, cẩn thận cho gọi bác sĩ tới. Nhưng ông Daisuke xua tay. Ông đến gần Sắt, mỉm cười, tỏ ý muốn xem mặt sợi dây chuyền của thằng bé. Vừa cầm trên tay, ông Daisuke đã nhận ra đây chính là mảnh dao đã bị gãy ra năm xưa, khi ông đâm vào ngực trái Hatake. Mảnh dao đó đã theo Hatake rơi xuống vực đá sâu. Ông Hatake dùng bàn tay run run kéo cổ áo Sắt, để lộ ngực trái của thằng bé. Một vết chàm hình lá sồi, kéo dài từ dưới sườn trái lên tới xương quai xanh. Nước mắt ông giàn dụa. Ông cúi xuống, ôm lấy Sắt và đặt lên trán nó một nụ hôn. Sắt cũng vòng tay ôm chặt lấy ông. Nó mỉm cười và thì thầm một câu biết ơn với ông. Nó tin là ông hiểu. Nó thấy người ông dần dần gục xuống trên vai nó.
Tất cả mọi người trong căn phòng chờ đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ chỉ biết, người chủ tịch đáng kính của quỹ từ thiện nhân ái đã lên thiên đường trong vòng tay của một cậu bé.

Bài cùng chuyên mục

chung nguyen

chung nguyen (2 tháng trước.)

Level: 6

75%

Số Xu: 384

Khánh Trần

Bạn viết hay quá. Hoàn hảo như 1 nhà văn chuyên nghiệp vậy. Ủng hộ bạn ủng hộ bạn ủng hộ bạn ủng hộ bạn........

Cảm ơn bạn rất nhiều :)


Khánh Trần

Khánh Trần (2 tháng trước.)

Level: 2

50%

Số Xu: 41

Bạn viết hay quá. Hoàn hảo như 1 nhà văn chuyên nghiệp vậy.

Ủng hộ bạn ủng hộ bạn ủng hộ bạn ủng hộ bạn........


chung nguyen

chung nguyen (2 tháng trước.)

Level: 6

75%

Số Xu: 384

陳秀玲

bài viết hay quá ạ  

Cảm ơn bạn nhiều :)


陳秀玲

陳秀玲 (2 tháng trước.)

Level: 5

90%

Số Xu: 87

bài viết hay quá ạ

 


Thành Viên

Thành viên online: Tiến Thành Quynh le Anh Là Duy và 150 Khách

Thành Viên: 60736
|
Số Chủ Đề: 9025
|
Số Chương: 28122
|
Số Bình Luận: 115067
|
Thành Viên Mới: Anh Là Duy

duyên âm truyen 12 chom sao phân tích trao duyên 5cm/s cảnh ngày hè ma nữ đáng yêu sesshomaru thuyết minh về cây lúa phế hậu tướng quân thuyết minh về áo dài tuổi trẻ và tương lai đất nước

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương

truyện audio

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

bảo hộ tộc trưởng phe ta audio

sư huynh ta quá ổn trọng audio

quỷ bí chi chủ audio

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng audio

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống audio

tu chân tứ vạn niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5